Không gian lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng cười của Cửu Dương vang vọng khắp nơi.
Thần tộc tâm tính tàn lụi, tuyệt vọng.
Đúng lúc này tách tách… có tiếng nổ nhỏ.
Từng đầu hỏa tuyết nối với nhau tụ lại.

Cửu Dương cứng nụ cười trên miệng, ngưng mắt nhìn.
Không thể nào… không thể nào… trong đầu hắn ầm vang âm thanh phủ nhận.

Nhưng dù hắn có phủ nhận thế nào cũng không thay đổi được thực tế.
Thập Dương lại xuất hiện trước mặt thế gian.
“Thiên Thần quả nhiên lợi hại.” hắn không khỏi thầm khen một tiếng.
Đại mặt trời không những không giết được hắn ngược lại còn cung cấp cho hắn Thái Dương Đại Đạo, đôi cánh thứ mười đã ngưng thực được hơn một chút.
“Đa tạ ngươi!” Thập Dương mỉm cười chắp tay, trong hành động có ý khiêu khích.

Hắn muốn kiếm thêm Thái Dương Đại Đạo.
Nhưng trái với suy đoán, Cửu Dương trầm mặc, thật không giống với biểu hiện đầu đất lỗ mãng trước đó.
Cửu Dương trầm giọng:
“Ngươi đã thành Thiên Thần, Thái Dương Đại Đạo không thể giết được ngươi!”
Thập Dương hơi bất ngờ với lời này, đây là thừa nhận sao? cũng tốt, bớt cho đánh nhau.
“Vậy kết thúc đi, ta cảm thấy chúng ta còn chưa đến mức thù không đội trời chung.”
Thập Dương cảm thấy như vậy kết thúc vô cùng tốt.
Cửu Dương lại hừ lạnh.
“Ngươi nghĩ quá tốt đẹp.

Cướp đạo của ta, còn nói thù không đến mức không đội trời chung.”
“Vậy thì ngươi muốn làm sao? ngươi giết không được ta.” Thập Dương giọng nói lạnh xuống, hắn đã nhún nhường rất nhiều nhưng tên đầu đất này không biết đúng sai.

Nếu vậy hắn cũng không cần nể mặt.

Đánh thì đánh dù sao hắn cũng không chết được.

Ngược lại càng đánh hắn càng mạnh lên.
Dường như chọn phương án nào cũng có lợi cho Thập Dương.
Cửu Dương nhếch mép cười, hắn nhìn ra ý tưởng của Thập Dương.


Trước đây có lẽ không có cách nào, để tên này được toại nguyện nhưng bây giờ...
“Sâu kiến ngươi khiến ta coi trọng...”
Thập Dương vui vẻ, đồng ý đình chiến sao?
“Nhưng cũng vì vậy ngươi phải chết.

Ta thật sự phải nghiêm túc.”
Thập Dương cười nhạt trong lòng, tên này còn ảo tưởng giết mình, ngu ngốc đâu!
Hắn bây giờ đã bắt đầu biết cách vận dụng Thái Dương Đại Đạo, bị giết là không thể nào.
Cửu Dương vươn tay chụp vào một mặt trời của hắn, rút tay lấy ra một mảnh kim loại màu vàng, tất nhiên đây không thể nào là kim loại.
Kim loại không thể chịu đựng được nhiệt độ này.

Cửu Dương cũng không rảnh hơi cất giữ một mảnh kim loại.
Thập Dương nheo mắt, tên này còn chưa từ bỏ, đây phải chăng là Đạo Khí của Cửu Dương.

Hắn biết mỗi vị Thiên Thần đều được cho một món Đạo Khí.

Hắn mặc dù thành tựu Thiên Thần nhưng chắc chắn là vị yếu nhất, có nhiều lý do, nhưng một trong số đó là không có Đạo Khí.
Bất quá Đạo Khí của Cửu Dương hẳn là cũng lấy Thái Dương Đại Đạo chế tạo, vậy thì không cần sợ.
Cửu Dương nắm mảnh kim loại trong tay, tiếp theo không có cái gì dị tượng, chỉ đơn giản một đấm đánh tới.
Thập Dương thận trọng nhưng không thấy nghiêm trọng.
Chỉ là khi nắm đấm tới gần, từ trong kẽ tay tỏa ra quang mang chói lọi, Thập Dương đột nhiên cảm thấy tinh thần chập chờn, hoảng hốt trong lòng.
Nhưng đã không còn thời gian suy nghĩ, hắn vận lên tất cả sức lực… chạy trốn.

Đúng! bản năng hắn gào thét: Chạy! chạy! chạy!
Thập Dương vừa núp vào không gian.
Oanh! không gian vỡ vụn, Thập Dương bị đấm ra ngoài.
Trên thân hắn đầy vết rạn nứt, thất khiếu không ngừng phun ra Thái Dương Chi Khí, trong thân thế có mấy luồng ánh sáng không ngừng giảo sát, chặt đứt Thái Dương Đại Đạo của hắn.
Trọng thương!
Thập Dương không thể ngờ được mình bị trọng thương.

Thứ kia không phải là Thái Dương Đại Đạo, hắn dám khẳng định.
Cửu Dương vui mừng, quả nhiên...
Không uổng công hắn uẩn dưỡng mảnh vỡ Quang Minh Chi Miện.
Cửu Dương rút về nắm đấm lấy thế, chuẩn bị dứt điểm một lần và mãi mãi.
Đúng lúc này không gian xé mở.
“Cửu Dương, ngươi thật to gan!”
Hai vị Thiên Thần xuất hiện chắn trước mặt Thập Dương.
Cửu Dương ngưng trọng, sao lại đúng vào lúc này? chẳng lẽ… đã sớm ở đây.
Bọn họ… muốn bắt mình.

Đây là...!một cái bẫy! chắc chắn là cái bẫy dụ mình xuất hiện.
Trong khoảnh khắc, Cửu Dương đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, cảm thấy đây là cái âm mưu nhắm vào mình.
Thực tế hai vị Thiên Thần này là đến hộ đạo Thập Dương, trước đó nguy cơ đều là đại đạo thử thách, bọn họ không thể can thiệp, ngay cả Cửu Dương tấn công, bọn họ cũng cho rằng là một phần thử thách.
Nhưng khi Cửu Dương dùng khác đại đạo đả thương Thập Dương vậy thì không còn là đại đạo thử thách, là Cửu Dương chơi xấu.
“Các ngươi đến bắt ta?!!” Cửu Dương hoảng hốt, mặc dù là câu hỏi nhưng hắn trong lòng đã khẳng định.
Hắn sợ… hắn rất sợ… hắn không muốn bị trừng phạt… năm xưa tội lỗi hoàn toàn là do Quang Minh và Thái Âm, không liên quan đến hắn.
“Cửu Dương, ngươi đã sai lại càng thêm sai, hôm nay theo bọn ta tiếp nhận thẩm phán.” một vị Thiên Thần cao giọng.
Cửu Dương mắt long sòng sọc liên tục lắc đầu.
“Không… không… tất cả chỉ là hiểu lầm.

Ta vẫn trung thành tuyệt đối với Đấng Tạo Hóa.”
“Ngươi còn dám nói trung thành? vậy trong tay ngươi là cái gì?” một vị Thiên Thần lạnh giọng.
“Đây chỉ là hiểu lầm!” Cửu Dương vội giải thích.

“Ta là muốn giao thứ này cho Đấng Tạo Hóa lấy công chuộc tội.”
“Ta lại thấy ngươi dùng nó cho mục đích xấu.”
“Được rồi, không cần nói nhiều, ngươi đi gặp Trật Tự, mọi chuyện tự khắc sáng tỏ.”
Nghe tới tên Trật Tự, Cửu Dương càng hoảng hốt.
“Không! ta không muốn gặp Trật Tự.

Ta sẽ đi gặp Đấng Tạo Hóa.”
Cửu Dương quay đầu liền chạy.
“Hừ! ngươi đi được sao?” hai vị Thiên Thần cùng lúc động thân.
Cửu Dương không thoát được, lập tức cùng hai vị Thiên Thần giao chiến.
Đám Thần tộc nãy giờ vẫn còn ngẩn ngơ, thì ra không phải không có Thiên Thần bảo vệ, mà là chưa phải lúc ra tay.

Là bọn hắn trách lầm.
Trong lúc mọi người còn chưa biết tiếp theo phải làm sao, đã có một người chạy tới chỗ Thập Dương lo lắng hỏi.
“Thập Dương, đệ không sao chứ?”
Thập Dương đang ôm ngực, cực độ suy yếu nhưng hắn không lo lắng, cho hắn một chút thời gian, mọi chuyện đều sẽ tốt.
Hai vị Thiên Thần xuất hiện, hắn cảm thấy tất cả đã kết thúc.

Hắn đang đứng nhìn về chiến trường ba vị Thiên Thần, nghe tiếng gọi phía sau nhận ra người quen, hắn không có quay đầu, phất phất tay.
“Mọi chuyện vẫn ổn.”
“Sư huynh thấy ngươi bị thương rất nặng! Yên tâm, chỗ này sư huynh có một viên Đạo Đan.” người kia vừa tiến tới vừa nói.
Thập Dương không quá để ý, Đạo Đan quý giá nhưng với tình trạng hắn lúc này… vô dụng, mà hắn cũng không cần.
Đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, không ai ngờ được…
Phốc! một bàn tay xuyên thủng từ trước ra sau, chuẩn xác chụp lấy Lưu Ly Tâm.
Thập Dương ngỡ ngàng quay đầu, ánh mắt không thể tin được, giọng thều thào.
“Vì sao, đại sư huynh?”
“Vì sao ư?” Trường Quy rút tay cầm theo cả Lưu Ly Tâm, hắn nhảy lùi về sau giữ khoảng cách, cảm thấy an toàn, hắn mới ngửa mặt cười lớn: “Khặc khặc khặc… vì ngươi là Thập Dương, vì ta là ngươi đại sư huynh.”
Thập Dương khuỵu ngã, ôm lấy ngực trống không, hắn chưa chết được, nhưng mất đi Lưu Ly Tâm, mất đi điểm lõi tập hợp đại đạo, thân thể tan rã thành từng điểm ánh sáng trả lại cho thiên địa, không sớm lấy lại Lưu Ly Tâm, hắn thật sự sẽ chết.
Thần tộc trong một giây ngỡ ngàng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng ngay sau đó đồng loạt tấn công Trường Quy.
“Phản đồ!” người đầu tiên lao lên là Thanh Thiên.
Ở đây mạnh nhất một trong là Thanh Thiên, có đầy đủ lý do cùng quyết tâm nhất cũng là nàng.
Thanh Thiên một chưởng đánh tới che khuất thiên không, kéo theo vô tận lực lượng, cắt ra một đoạn thời gian mượn lấy tương lai sức mạnh, chiêu thức này có cùng nguyên lý với Thời Không Chi Môn của Dạ Tuyết, chỉ là mượn được có hạn nhưng do nàng quá cường đại, hạn này lực lượng cũng vô cùng khủng bố.
Chiêu này do Thanh Thiên sáng tạo, chính là nền tảng cho Thời Không Chi Môn sau này.
Mấy vị khác ra tay cũng không kém dũng mãnh.
Có bá đạo ép sập chư thiên, có sắc bén chém ba ngàn thế giới, có ảo diệu loạn nghịch thời không, đảo lộn âm dương, có mạnh mẽ xô đổ thiên hà...
Trường Quy nhìn tất cả lạnh nhạt.
Hắn trong mắt mọi người vẫn là cái lão già hiền lành chất phát, có chút ngây ngô dễ lừa.

Thân hình hơi gù giống như đội mai rùa, râu tóc bạc trắng, chống quải trượng… thật khó khiến người khác gợi lên thù ghét, cùng làm là một chút khinh thường.
Đối diện với tất cả công kích, Trường Quy ánh mắt sắc bén, khí chất đột nhiên thay đổi, hắn không cần giấu giếm nữa.
Hắn thẳng lưng, nếp nhăn cấp tốc thu lại, tóc bạc hóa đen… chẳng mấy chốc đã trở thành hình dáng trung niên, đây mới là hình dáng thật của hắn.
Trường Quy nâng tay, đơn giản một chưởng vỗ ra.
Oanh!
Một chưởng này định thời không, phân âm dương, trấn áp vạn pháp, bình định thế giới…
Một chưởng này… vô địch!
Tất cả phong thần bay ngược phun máu.
Thanh Thiên ở trước nhất nên chịu đựng lực lượng mạnh nhất, thất khiếu phun máu, nội tạng chấn thương.

Nàng không thể tin được, tên đại sư huynh yếu ớt, thường xuyên bị nàng bắt nạt khinh bỉ lại mạnh đến mức này.
Mọi người lôm côm đứng dậy, Trường Quy hừ lạnh một tiếng, chân nâng lên giẫm xuống.
Một cỗ sóng tinh thần khuếch tán, ép mọi người ngộp thở, vội phong ấn thần hải tránh cho bị ép sập.
Trường Quy có thiên phú về thần hồn, tinh thần nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
“Thập dực? ngươi chẳng lẽ đã vào thập dực?” Sỹ Nguyên không thể tin nổi.
“Chưa! nhưng cũng không kém nhiều, để chờ ngày hôm nay, ta đã ép xuống tu vi không đột phá.” Trường Quy giờ phút này trở nên thong dong, lời nói không che giấu chút nào nội tâm kiêu ngạo.
Mọi người vừa kinh vừa sợ.
Nói như vậy tức là Trường Quy có thể chính là thập dực đầu tiên nhưng ép lại để chờ Thập Dương.
“Ngươi? vì sao?” Thanh Thiên che miệng không ngừng phun máu, nàng không quan tâm chữa thương, chỉ muốn biết vì sao?
Trường Quy không có lựa chọn trả lời thẳng mà nhìn Trác, nói:
“Trong số tất cả Thần tộc, ta phục ngươi nhất.”
Trác nhíu mày, ý gì đây?
“Vì ngươi từ chối bái Hàn Thuyên làm thầy.

Nếu như năm xưa ta cũng từ chối như ngươi đã không phải dằn vặt hàng tỷ năm trời.
Thời kỳ đấy, ta là thiên tài, tuyệt thế thiên tài.

Ta cũng là cái người nghiên cứu, chính ta cùng Hàn Thuyên mở ra hệ thống tu luyện tinh thần.”
Trường Quy trong lời nói gọi thẳng Hàn Thuyên, không còn kính ngữ.
“Ta ngày đó hăng hái, sẵn sàng dấn thân mạo hiểm.
Tự mình tu luyện hệ thống mới, kết quả xảy ra sai lầm bị thương đến thần hồn không thể chữa trị.

Từ đó tu vi không tiến còn lùi.
Chuyện này cũng không có gì.”
Nói đến đây hắn nở nụ cười, hồi ức.
“Thần tộc thế hệ đó đều là như vậy, sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng chết, tàn phế cũng không là gì.

Nhưng mà...”
Trường Quy ánh mắt biến đổi, đầy căm hờn.
“Hàn Thuyên nhận đệ tử.

Cũng không chuyện gì.

Nhưng vì sao lại nói đệ tử sau phải giỏi hơn đệ tử trước?”
Hắn nghiến răng.
“Khiến cho ta trong mắt mọi người trở thành siêu cấp phế vật, đám sư đệ sư muội càng mạnh, ta càng bị khinh thường.
Thanh Thiên còn lấy việc ức hiếp ta làm trò vui.
Ha ha ha...”

Hắn cười mà khóe mắt rưng rưng.
“Sau đó Thập Dương đến, mọi người yên tĩnh xuống, hắn đối với ta cũng rất tôn trọng.

Nhưng càng như vậy càng khiến ta bị mọi người khinh thường.
Đại sư huynh của Thập Dương thống soái là một cái phế vật.”
“Ta tuyệt vọng! ta chọn kết liễu tính mạng nhưng đúng lúc này, Ngài ấy xuất hiện, cho ta hy vọng, chữa khỏi ta thần hồn.

Bởi vậy ta có thể một ngày đăng đỉnh phong thần.
Trở thành truyền kỳ phế vật nghịch tập trong miệng các ngươi.
Nhưng các ngươi quên từ xưa đến nay làm gì có phế vật nào có thể thành tựu phong thần.”
“Trong miệng ngươi Ngài ấy là...!Kẻ Phản Bội.” một tên hỏi.
Trường Quy gật đầu, đến mức này, không có gì phải giấu giếm.
“Trong mắt ta là Quang Minh.”
Mọi người đạt được xác nhận không bất ngờ.
Nghe Trường Quy kể chuyện, không ai có thể phản bác, thậm chí có chút đồng cảm.

Đối địch là đối địch, cũng không ngăn cản bọn họ sinh ra đồng cảm.
Vì một câu: “ta nhận đệ tử đời sau phải mạnh hơn đời trước” đã khiến một thiên tài phản bội, rồi giết chết một thiên tài khác.
Thật sự là quá… tàn nhẫn.
Trường Quy bây giờ đã buông ra tất cả, tinh thần vô cùng thoải mái, cười nhạt nói đùa:
“Nhưng đến bát sư đệ, quy luật này bị phá vỡ, cũng tốt!”
Tôn Kỳ ngạc nhiên, nhắc đến ta làm gì? nhưng nếu đã nhắc vậy thì cũng không thể không nói một câu:
“Đại sư huynh...”
Thấy hắn lên tiếng, tất cả chú ý, ở đây có quyền lên tiếng toàn là trọng yếu nhân vật, ngay cả phong thần không phải ai cũng được nói.

Vậy mà tên nhóc này… được rồi, xem hắn nói cái gì.
Trường Quy cũng là mỉm cười nhìn hắn, ngươi muốn nói cái gì.
“Ngươi sai! ta chưa được Hàn phu tử dạy ngày nào nhưng trong số các ngươi, ta mới là giỏi nhất.

Thậm chí cả Thần tộc cổ kim, ta cũng dám nói độc đỉnh.”
Tôn Kỳ nói lời này không có giải thích, hắn tự biết, có giải thích mọi người cũng không tin.

So với bảy học trò Hàn Thuyên hắn tu vi thấp không biết bao nhiêu lần, nhưng đó chỉ là con số, qua thời gian, hắn sẽ nhanh chóng đạt tới.
Hắn mạnh tại tâm.
Tất cả tròn mắt nhìn Tôn Kỳ.

Trường Quy cũng là ngạc nhiên.
Tôn Kỳ không để ý, tiếp tục:
“Nếu tương lai ngươi sống đủ lâu, ta sẽ đích thân chém ngươi, coi như trả ơn Thập Dương truyền công pháp.”
Tôn Kỳ sở dĩ nói đến tương lai vì hắn chắc chắn Trường Quy dám lúc này lật mặt, tất có kế hoạch chu toàn, mà trong kế hoạch có thể cân nhắc cả Thiên Thần truy sát.
Ngươi lấy đâu ra lá gan dám nói lời đấy? Ngươi điên rồi đi!
Phải chăng Thập Dương chết, Trường Quy phản bội đã tác động quá mạnh đến tinh thần khiến hắn điên rồi chăng?
“Lâu là bao lâu?” Trường Quy cười hỏi, giống như đối đáp trẻ con, cùng hắn chơi đùa.
“Trước khi Chung Cực Chiến kết thúc.” Tôn Kỳ khẳng định.
“Được, vậy ta chờ ngươi.” Trường Quy cười nhạt, cái này có khả năng sao? không bao giờ.
“Ta cũng từng có ơn với ngươi giống Thập Dương, vì sao ngươi chọn báo ơn Thập Dương mà lại chọn chém ta?” Trường Quy đùa hỏi.
“Ta biết ơn ngươi, bởi vậy ta sẽ để ngươi ra đi không đau khổ.” Tôn Kỳ đáp, lòng tin vững chắc.
Trường Quy gật gật đầu, không quá để ý.
“Trường Quy, ngươi chọn phản bội, ngươi có biết cái giá phải trả?” đúng lúc này Thương Quân nghiêm giọng quát.
So thân phận Thương Quân phải xưng Trường Quy làm tiền bối, nhưng bây giờ...!không cần.
Trường Quy nhìn Thương Quân không có tức giận, mỉm cười:
“Tiểu tử ngươi vẫn cứng nhắc như vậy.

Các ngươi nói ta phản bội, ta lại thấy là bỏ tối theo sáng.”
Đúng vậy! hắn không cảm thấy mình là hắc ám.
Chủ Thượng của hắn chính là Quang Minh, người mang lại ánh sáng cho thế gian.

Chủ Thượng thống trị thế gian không phải lẽ đương nhiên sao?!.