Trước đó đại chiến một trận với Đổng Thúc Dạ, để cho hắn cảm nhận được vô lực, đối mặt tu sĩ cấp cao nghiền ép, tu sĩ cấp thấp rất khó sống.

Nhưng nếu lúc ấy có một kiện linh khí phòng ngự mà nói, hắn có khả năng sẽ không thê thảm như vậy, linh văn Ngự Thủ dù tốt, thế nhưng quá tiêu hao linh lực.

Chuông nhỏ linh khí này không thể nghi ngờ là một kiện linh khí phòng ngự không tồi, cho nên Lục Diệp muốn giữ nó làm của riêng, nhưng sau khi hắn đạt được cái chuông nhỏ này liền thử thúc dục uy năng của nó, đáng tiếc thứ này rất khó tiếp nhận linh lực từ bên ngoài, khi Lục Diệp thúc dục linh lực rót vào trong đó, rõ ràng bị lực lượng gì đó bài xích.

Cảm giác đó giống như mở một Túi Trữ Vật không thuộc về mình.

Cho nên Lục Diệp liền đoán, không biết thứ này có khóa cấm chế hay không.

Hắn không dám tiếp tục mù quáng thử, bởi vì ở Thanh Vân Sơn lúc trước, hắn từng thử mở một cái Túi Trữ Vật ra, kết quả kích phát cấm chế trong đó, Túi Trữ Vật kia trực tiếp bị hủy không còn.

Túi Trữ Vật của một tu sĩ cấp thấp bị hủy không đáng tiếc, nhưng nếu chuông nhỏ linh khí bị hủy sẽ quá thiệt thòi.

Lão tu sĩ kia mang biểu tình cổ quái nhìn Lục Diệp một cái, đưa tay tiếp nhận chuông nhỏ linh khí, hơi điều tra một chút lại trả lại.

Lục Diệp cảm thấy khó hiểu nhìn lão.

Lão tu sĩ bưng ấm trà bên cạnh uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: 
- Tiểu hữu là tán tu phải không?

Làm sao lão có thể nhìn ra được? Hắn cũng vội tiếp lời: 
- Vâng.

Lão tu sĩ khẽ gật đầu: 
- Tán tu không dễ dàng, cũng được, nể tình ngươi coi như sảng khoái, lão phu dạy ngươi một lần.

Lão chỉ vào chuông nhỏ linh khí trong tay Lục Diệp.

- Linh khí không giống Túi Trữ Vật, mỗi một đạo cấm chế trong linh khí đều cực kỳ trọng yếu, điều này liên quan đến phẩm chất linh khí, cho nên dưới tình huống bình thường, trong linh khí sẽ không có cấm chế dẫn đến tự hủy, bởi vì như vậy sẽ làm giảm uy năng của linh khí, nhất là ở những linh khí có phẩm chất không cao, linh khí này của ngươi mặc dù còn chưa đến trung phẩm, nhưng cũng là linh khí đứng đầu trong hạ phẩm, cấm chế cơ bản trong đó đều có tính chất phòng hộ, nói như vậy, ngươi có thể hiểu được.

Lục Diệp tinh tế suy ngẫm lời nói của lão, mơ hồ phản ứng lại: 
- Ý của tiên sinh là, linh khí này không có khóa cấm chế?
Lão tu sĩ cười ha hả: 
- Cái gọi là khóa cấm chế chỉ là một loại xưng hô, cấm chế chính là một loại khó vô hình, chẳng qua có chút cấm chế nếu không dùng thủ pháp xảo diệu cởi bỏ mà nói, sẽ dẫn phát một ít hậu quả khó có thể dự đoán, ví dụ như nghiền nát, tự thiêu, nhưng đại đa số cấm chế cũng không có loại đặc tính này, ví dụ như linh khí trong tay ngươi, ngươi chỉ cần dùng linh lực bản thân chậm rãi thấm vào những cấm chế kia, ôn nhuận chúng nó, tự nhiên có thể sai khiến nó như cánh tay.

Trước mắt ngươi không dùng được, là bởi vì linh khí này lưu lại khí tức của chủ nhân trước đó.

Lục Diệp ngạc nhiên, lúc này mới hiểu được mình nhầm lẫn.

Sau khi hắn có được chuông nhỏ linh khí này chỉ hơi thử một chút liền buông tha, chủ yếu là sợ lặp lại vết xe đổ, nhưng hiện tại xem ra là do mình buông xuôi quá sớm.


Linh khí này vốn là vật thuộc về thiếu tông chủ Cửu Tinh Tông, được thiếu tông chủ kia dùng linh lực bản thân ôn dưỡng, đủ loại cấm chế bên trong lưu lại khí tức của gã, Lục Diệp đương nhiên không thể thúc dục được.

Nhưng nếu hắn xóa sạch những khí tức kia, lại dùng linh lực bản thân ôn dưỡng mà nói, có thể làm cho thứ này trở thành đồ đạc của mình.

Nếu như so sánh cấm chế bên trong linh khí với một ổ khóa mà nói, vậy linh lực tu sĩ chính là chìa khóa, thiếu chủ Cửu Tinh Tông chết như chìa khóa bị mất, Lục Diệp liền có thể dùng linh lực bản thân cắt một cái chìa khóa cho linh khí này một lần nữa.

Sáng tỏ thông suốt!
- Đa tạ tiên sinh.

Lục Diệp đứng dậy nói cảm ơn.

Lão tu sĩ chỉ khoát tay áo, lại bưng nước trà chậm rãi uống.

Đi ra khỏi Thiên Cơ Thương Minh, Lục Diệp cầm túi đựng đồ của thiếu chủ kia xem xét, từ đó lục tìm ra hơn ba mươi viên Uẩn Linh Đan, hơn hai mươi viên linh thạch, cộng thêm mấy bình đan dược Lục Diệp không nhận ra, còn có một ít đồ chơi lộn xộn, ví dụ như quần áo nữ tử!
Quần áo đã cực kỳ mỏng manh, dùng nguyên liệu cực kỳ tiết kiệm, Lục Diệp chỉ có thể cảm khái một tiếng, vị thiếu chủ này thật sự biết chơi.

Số tiền thu được không nhiều, nhưng cũng không thiệt thòi.


Hiện giờ Uẩn Linh Đan trên người hắn có hơn ba trăm năm mươi viên, Đáng tiếc Nguyên Từ Quáng chỉ còn lại sáu khối lớn nhất, Lục Diệp không khỏi có chút phiền muộn, lúc trước hắn cho rằng những Nguyên Từ Quáng này có thể giúp mình tu hành đến Linh Khê cửu trọng, trước mắt xem ra thật sự đã suy nghĩ nhiều.

Đi qua mấy con đường lộn xộn, tiến tới một góc của phường thị.

Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền vào trong tai, Lục Diệp định thần nhìn lại, chỉ thấy bên kia dựng một cái lều trại đơn sơ, trong lều trại có mấy chiếc giường, trên một cái giường trong đó, Khổng Ngưu thân hình khôi ngô đang ấn một nam tu ra sức giãy dụa, Hoa Từ đeo một cái khăn trùm đầu, hai tay đang dùng tốc độ hoa cả mắt vỗ vào bụng nam tu kia, mỗi khi vỗ một chưởng, người nọ liền kêu thảm một tiếng, ngẫu nhiên còn có thể có một cỗ máu tươi từ chỗ vết thương trên bụng bắn ra ngoài, máu kia cũng không phải là đỏ thẫm bình thường, hơn nữa có chút màu đen.

Xem ra gia hỏa này bị trúng độc!
Nơi này là chỗ trị liệu cố định của Hoa Từ ở Lưu Tô Phường, rất nhiều tu sĩ Hạo Thiên Minh bị trọng thương sẽ tới tìm nàng trị liệu, hôm nay rõ ràng làm ăn không tệ, bởi vì bên kia có mấy người bị thương đang nằm trên giường chờ cứu trị, một đám thoạt nhìn hình dung thê thảm, cũng không biết đã gặp phải cái gì.

Nam tu đang được chữa trị mỗi lần kêu thảm một tiếng, nhất định hô to một tiếng: 
- Mẹ ơi!
Y thuật của Hoa Từ không thể nghi ngờ là rất tinh xảo, nhưng không thể phủ nhận, thủ đoạn trị liệu của nữ nhân này quả thực có chút thô bạo, Lục Diệp một lần nữa khẳng định, nàng là loại nữ nhân nói những lời dịu dàng nhất, hạ thủ lại độc ác nhất.

Mà nghe nam tu kia kêu thảm thiết, Lục Diệp lại không khỏi nhớ tới những lời nói vui về y tu mà nàng từng nói trước đó, xem ra nàng không phải đang nói bậy, thật sự có người gọi mẹ với nàng.

- Đã nói cho ngươi không được lộn xộn, không cần phải động loạn!
Khổng Ngưu dùng sức đè gã kia, phòng ngừa gã tránh thoát.

Nam tu kia khóc đến nước mắt nước mũi cùng nhau chảy, hô to: 
- Giết ta đi, giết ta đi!
Tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sởn tóc gáy, nếu người không biết nghe xong, chỉ sợ cho rằng bên này đang làm ra cực hình vô nhân đạo gì đó.

Một lát sau Hoa Từ mới thu tay lại, liếc mắt một cái đã thấy Lục Diệp đứng ở một bên xem náo nhiệt, không khách khí nói: 

- Người kia, lại đây hỗ trợ.

Lục Diệp lấy ngón tay chỉ mình.

- Đúng, chính là ngươi!
Hoa Từ cầm một miếng vải bông lau vết máu trên tay.

Lục Diệp bất đắc dĩ tiến lên, Hoa Từ bưng lên một chén nước thuốc màu xanh biếc, ra hiệu chỉ sang một bên: 
- Cho hắn uống.

Lục Diệp tiếp nhận chén nước thuốc, trong lòng lập tức nổi lên rất nhiều hồi ức không tốt đẹp, khóe miệng nhếch lên, lộ ra mỉm cười, từng bước đi về phía tu sĩ được cứu trị kia.

Khổng Ngưu giờ phút này còn đè chặt nam tu kia, đối phương thoáng nhìn thấy Lục Diệp từng bước đi về phía mình, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ không tốt, giãy dụa càng kịch liệt hơn: 
- Buông ta ra, mau buông ta ra!
Lục Diệp đi lên trước, đứng trước mặt người nọ, nở nụ cười cả người và vật đều vô hại: 
- Vị huynh đài này, nên uống thuốc!
- Ta không cần!
Cảm giác nguy cơ trong lòng nam tu kia càng lúc càng nồng đậm, đầu lúc lắc như cái trống.

Lục Diệp nháy mắt với Khổng Ngưu, Khổng Ngưu lập tức nắm lấy miệng người nọ, Lục Diệp bưng chén lớn lên đổ vào bên trong.

- Ta! ọc ọc! muốn ọc ọc!.