Khánh Hàn cứ thế chạy trong khó nhằn, tay ôm lấy ngực mình thở hộng hộc, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt tái nhợt của anh. Thật sự vùng vết thương bị bắn của anh chưa lành hẳn khiến anh vô cùng đau đớn, đôi chân trần anh đỏ tấy lên đau nhói vì đẫm phải đá.

“Mau bắt cậu ta lại… Không được để cậu ta chạy thoát…”

Bọn người của Nhật Phương ráo riết đuổi theo Khánh Hàn.

Anh thật sự đã quá thấm mệt và mất nhiều sức, mọi thứ trước mắt anh đều mờ đi, anh lắc mạnh đầu để định hình lại mọi thứ. Anh cố gắng chạy đi vì không thể đánh lại bọn chúng trong bộ dạng không còn đủ sức lực gì của anh lúc này.

“Công nhận cái biệt phủ này to thật chứ? Ở gì cho hết.”

Anh Tú cười đáp, vẻ mặt vô tư. Trên tay cầm túi đồ đến giao cho người ở biệt phủ này. Bây giờ cậu đang làm shipper giao hàng cho khách để kiếp thêm thu nhập cũng như trang trải việc học đại học, cậu không đi Thụy Điển như những lời cậu nói trước đó. Giờ cậu mới thật sự có cuộc sống bình thường tự do tự tại của một cậu thanh niên chính chắn.

“Sao lâu vậy ta?”

“Bộp”

Túi đồ trên tay cậu rớt xuống mặt đường khi bị một ai đó tông trúng, cậu quay lại lớn giọng:

“Đi đứng kiểu gì vậy… Anh… Anh Khánh Hàn…”

Đôi đồng tử cậu giãn căng khi người đụng trúng cậu không ai khác chính Khánh Hàn. Nhìn bộ dạng của Khánh Hàn, áo dính đầy máu, cậu vội đỡ lấy anh khi anh đứng không vững suýt té. Cậu lo lắng hỏi han:

“Anh không sao chứ? Sao anh lại ở đây?”

Khánh Hàn khó nhọc thốt ra từng chữ: “Anh Tú sao? Mau đi thôi… mau đưa anh rời khỏi đây đi, mau lên, nếu không bọn chúng sẽ bắt anh lại đấy…”

“Bắt cậu ta lại, đừng để cậu ta trốn thoát…”

Những tên vệ sĩ chạy đuổi theo, chỉ còn vài chục mét sẽ tới đây. Anh Tú không kịp định hình chuyện gì xảy ra hết, chỉ làm theo quán tính đỡ Khánh Hàn lên xe, rồi cậu mau chóng lên ga phóng đi hết tốc độ nhất có thể.




Tại nhà thờ - trại trẻ Thiên Thần.

Hiện tại Khánh Hàn đang nằm trên giường bệnh – phòng y tế của nhà thờ, bộ quần áo lắm bẩn dính đầy máu cũng được thay bằng quần áo mới. Nhìn sắc mặt anh bây giờ thật tệ, gầy đi nhiều, cơ thể đầy rẫy những vết thương mới và cũ.

Anh Tú nhìn với sơ lấy khăn lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán Khánh Hàn, ánh mắt xót xa nhìn người anh mình mang ơn bị như thế cậu cảm thấy đầy tội lỗi bởi chính chị gái đã tham gia kế hoạch giết chết anh, biết vậy nhưng cậu không thể ngăn cản được gì mặc dù rất muốn. Cậu cứ ngỡ anh ấy chết rồi chứ, thật may anh vẫn còn sống nhưng cậu không biết tại sao anh lại ở trong căn biệt phủ lạ hoắc ấy và còn bị truy đuổi nữa.

“Khánh Hàn bây giờ rất yếu, vết thương chưa kịp lành hẳn thì bị rách chảy máu. Không biết thằng này làm gì lại ra nông nổi này chứ? Đáng lẽ chúng ta nên đưa nó tới bệnh viện khám để xem tình trạng như thế nào thì tốt hơn. Cơ thể nó lạnh thế này, sơ không thấy ổn lắm… Mà sao con gặp được Khánh Hàn vậy?”

Sơ nói giọng đều đều, ánh mắt lo lắng nhìn sắc mặt hiện tại của Khánh Hàn lúc này.

“Con chỉ vô tình gặp anh Khánh Hàn khi anh ấy đang bị bọn người trong cái biệt phủ mà con đi giao hàng đuổi bắt. Con cũng không biết tại sao anh ấy lại ở trong đó nữa. Với lại con nghĩ không nên đưa anh ấy vào bệnh viện, con sợ bọn người kia sẽ tìm đến anh ấy, có gì để con gọi bác sĩ tới là được rồi.”

Anh Tú cất giọng đáp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.



Trong căn phòng tối tăm chỉ le lói thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo của chiếc bóng đèn nhỏ trên tường. Ti Na ngồi một mình dưới nền gỗ lạnh lẽo, tựa người vào bức tường kính, nhìn ngắm cành hoa ly trắng cầm trên tay với ánh mắt đâm chiêu sầu muộn, sao bây giờ cô lại có cảm giác trống rỗng thiếu vắng ai đó, trong lòng nặng trĩu. Nhớ lại khoảnh khắc cô cầm súng bắn Khánh Hàn giờ trở thành nỗi ám ảnh của cô hằng đêm mỗi khi nhắm mắt, cô đã tự tay giết anh, giết chết thứ tình yêu mơ hồ không nhận ra được kia.

Cô lại mang cuốn nhật kí lật ra trang trắng cầm bút viết dòng tâm trạng của mình vào trong đấy: “Đừng nói đây là lời kết thúc, bởi những điều đó như đẩy tôi xuống địa ngục. Phía dưới lòng đất đừng nói những lời đó, tôi vẫn sống trong những lời nói của anh như kẻ giết người. Chỉ anh ấy mới có thể đẩy tôi xuống địa ngục. Tôi như chết đi từng ngày kể từ khi anh ra đi, thật sự tôi rất sợ hãi. Trong bóng tối và những cái bóng đen bủa vây, nhưng giọng nói đang nói những điều không tốt đẹp. Tôi cảm thấy trái tim này, tâm trí này đang dần biến mất. Anh, tôi, anh đang vùi dập tất cả mọi lý do để tôi sống. Mất đi tìm tin và linh hồn, mất đi cả sự tỉnh táo mà tôi có nhưng tôi vẫn đang cố thở. Tôi cảm thấy trong huyết quản, làn da, xương tủy rằng tôi mất tất cả. Đuổi theo anh nhưng anh không quay lại, những lời nói đã nói ra thì không thể lấy lại. Vươn ra nhưng tôi không giữ được anh!”

Ti Na chợt dừng bút vội vàng chạy tới mở học tủ lấy một lọ thuốc, mở nắp đổ ra tay vài viên thuốc màu trắng cho vào miệng uống, vớ lấy chai nước uống ừng ực cho trôi xuống.

Lồng ngực cô phập phồng với hơi thở gấp gáp, mồ hôi thấm đẫm trên trán. Mỗi lần cô bị căng thẳng thì cô lại tìm đến những viên thuốc an thần để tiết chế cảm xúc hỗn loạn của mình lại.

“Nghe nói cậu chủ Vương Anh, con trai út của chủ tịch ở bên Mỹ trở về đó.”

Những người hầu rần rần khi nghe tin cậu con trai út của ông Vương Lãnh trở về vội chạy xuống để xem thử. Ti Na ở trong phòng nghe được, nhíu mày thắc mắc:

“Vương Anh? Không lẽ người ông ấy nhắc tới?”

Không tránh được sự tò mò, Ti Na ra khỏi phòng để đi xuống dưới đó xem người đó là ai, có khả năng gì mà ông Vương Lãnh lại ám chỉ lật đổ Ngô Tôn.

Bước xuống dưới tầng trệt, gian phòng khách, sự chú ý của chàng trai mặc đồ thể thao màu đen với chiếc áo khoác Gucci đắt tiền, gương mặt thanh tú với sóng mũi cao, mái tóc màu đen, thoạt nhìn góc nghiêng có nét hao hao giống Khánh Hàn theo cái nhìn Ti Na thấy được.

“Để tôi giới thiệu sơ qua cho mọi người biết. Đây là cậu Vương Anh, con trai út của chủ tịch vừa ở bên Mỹ trở về. Từ hôm nay cậu ấy sẽ ở đây.”

Quản gia nói giọng đều đều cho những người giúp việc ở đây biết về Vương Anh. Ai nấy đều phải mê mẩn trước gương mặt thư sinh hiền lành của cậu ấy.

Vương Anh chỉ gượng cười ôn hòa đáp:

“Chào mọi người!”

Anh cảm thấy không khí trong biệt phủ này phủ một màu u ám ảm đạm. Anh không biết tại sao ba lại bắt buộc anh trở về nước trong khi cuộc sống của anh ở bên phương trời Tây đang ổn định, anh chỉ nghe tin Khánh Hàn bị giết hại. Hôm nay anh về ngay chúng ngày tổ chức đám tang của anh trai mình, khi nghe được tin này anh thật sự rất sốc. Một người tuy lạnh lùng khó gần, có lẽ chỉ một vài lần nói chuyện lúc còn nhỏ nhưng anh rất ngưỡng mộ Khánh Hàn vì sự tài giỏi, triết lý và tính cách thẳng thắn khiến ai cũng nể phục.

Có một lần anh nhớ mãi, khi anh năm 12 hay 13 tuổi gì đấy, anh vì không nghe lời ba mình học những thứ do OCE đào tạo bởi nó quá khắc nghiệt với một cậu nhóc đang ở tuổi phát triển, anh đã có ý định bỏ trốn nhưng bị phát hiện. Ông biết được đã vô cùng tức giận mà vớ luôn cái gạt tàn thuốc ném thẳng về phía anh, Khánh Hàn là người đã chạy ra đỡ cho anh. Anh bị gạt tàn thuốc đó trúng ngay đầu, máu từ tóc mai chảy dọc xuống. Lúc đó, Khánh Hàn chẳng hề sợ hãi gì mà lên tiếng ngay trước mặt ông.

Anh nhớ mãi câu nói của Khánh Hàn khi đó: “Một mình tôi chưa đủ sao? Ba không có quyền áp đặt cuộc sống của mình lên ngay chính những đứa con của mình.” Nói xong câu đó, Khánh Hàn quay người bình thản bước đi không một chút do dự gì.

“Ba tôi đâu rồi?”

Vương Anh quay sang hỏi quản gia.

Quản gia kính cẩn trả lời: “Chủ tịch đi công tác trong chiều nay sẽ về. Ngày mai là tổ chức lễ đám tang của cậu Khánh Hàn rồi đấy ạ.”

“Tôi biết rồi. Thôi tôi đi nghĩ ngơi đây, đừng làm phiền tôi!”

Nói rồi, Vương Anh đi khỏi đây, vô tình đi lướt qua mặt Ti Na. Ti Na không phản ứng gì chỉ tránh sang một bên nhường đường thôi.

Ti Na thầm nghĩ: “Những đứa con của ông ta cuối cùng cũng chỉ nước cờ thế trận trong chiến lược của ông thôi. Không còn Khánh Hàn thì ông ta vẫn còn đứa con khác. Không biết anh ta có tài cán gì thì mới khiến ông ta an nhiên như vậy. Nhưng suy cho cùng mất Khánh Hàn, coi như ông ta mất đi cánh tay đắt lực của mình rồi.”



Tối hôm đó, trong căn phòng tĩnh mịch, Khánh Hàn chợt cựa người tỉnh dậy, ánh mắt nhìn lên trên trần nhà, anh khẽ lấy tay che lấy bởi thứ ánh sáng của bóng điện rọi xuống khiến anh cảm thấy chói mắt. Phải mất một phút anh mới định hình lại những gì đang diễn ra, anh nhận ra đây là nhà thờ - trại trẻ Thiên Thần, anh nghĩ Anh Tú đã đưa anh tới đây.

Anh chống tay ngồi dây với cơ thể mệt nhoài, chưa bao giờ anh lại rơi tình cảnh ngặt nghèo tệ hại như thế này khi bị bọn người kia gài bẫy một cách hoạn mục khiến anh không thể nào ngờ tới.


Khẽ nghiêng đầu sang nhìn mình trong gương với ánh mắt đầy nỗi bất lực và lo sợ. Bất chợt, trong chiếc gương đo phản chiếu người thanh niên mặc đồ đen với vẻ mặt lạnh tanh cùng nụ cười đểu cợt đang nhìn anh.

Anh chợt buông câu thững thờ:

“Tôi cứ nghĩ mình đã tìm ra cách, đã tìm lối thoát cho bản thân. Nhưng mày sẽ không buông tha, tao biết. Và giờ quá muộn để rời đi rồi. Mong rằng một ngày nào đó tao có thể thoát khỏi cái bóng của mày, dù có mất cả đêm hay hàng trăm năm đi nữa. Cần một nơi để ẩn nấu nhưng xung quanh lại chẳng có nơi nào. Muốn một lần được sống thật sự, lại chẳng thể nào vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân. Vui ư? Chỉ toàn cô độc, trái tim mỏng manh như thủy tinh, tâm trí lại rắn rỏi như sỏi đá, thân xác này đã nứt tan thành từng mảnh, xương lẫn da.”

“Trưởng thành cũng chỉ giỏi chịu đựng hơn thôi. Bởi vì mày bây giờ đã quá thảm hại rồi mày có biết không? Mày nên là chính mày thì hơn, có vẻ mày vẫn còn tính tốt nên mày mới cứu cái tên Tiểu Quỷ kia… Mày hãy trao thân xác này của mày cho tao, tao sẽ chiếm lấy linh hồn của mày…”

Anh ta nói giọng đầy sự khinh rẻ.

“Vượt qua khoảng thời gian tăm tối này, sẽ tìm thấy một nơi tốt đẹp hơn. Có thứ gì đó tồn tại trong đầu tao, luôn hiện hữu trong tâm trí tao nhưng tao biết một ngày kia tao sẽ khiến mày biến mất mãi mãi, bởi vì thân xác này của tao với chính linh hồn của tao, tao không để cho mày chiếm lấy được…”

Khánh Hàn gằn giọng nói trong nỗi căm phẫn, mỗi đêm anh chẳng nào thoát khỏi chính hắn – con quỷ của chính mình ngày càng chiếm lĩnh trong tiềm thức của anh. Ngoài việc chống chọi bao nhiêu con người ngoài kia, anh phải luôn đấu tranh với nỗi lo âu sợ hãi của chính bản thân mình, muốn được giải thoát nhưng vô vọng. Lúc trước khi có Ti Na ở bên nỗi sợ hãi mỗi đêm của anh giảm đi một phần nào nhưng giờ thì không.

“Haha”

Hắn bật cười khoan khoái chợt tắt lịm lên giọng:

“Mày sẽ không bao giờ tìm thấy một nơi tốt đẹp như mày muốn đâu, mày sẽ không cảm thấy vui, không có năng lượng, ăn không ngon, không được nhìn ánh sáng. Bởi linh hồn của mày không sớm thì muộn tao sẽ đánh cắp được thôi…”

“Im đi!”

Khánh Hàn gân cổ gào lên, vớ lấy lọ hoa trên bàn ném thẳng vào chiếc gương một cái “choang” khiến nó vỡ tàn tành. Hắn vẫn còn đó nhìn anh bằng đôi mắt khinh bỉ đáng sợ như một ác quỷ, khuôn mặt anh thất thần và anh cảm thấy bắt đầu sợ hãi. Giọng anh run run đáp:

“Đừng mà… đừng đánh cắp linh hồn của tao… mau biến đi… tao cầu xin mày đấy, buông tha cho tao đi…”

“Khánh Hàn… con sao vậy hả…”

“Anh Khánh Hàn…”

Sơ cùng với Anh Tú chạy vào khi nghe thấy tiếng đổ bể của đồ vật phát ra từ trong phòng của Khánh Hàn. Hai người họ lo lắng nhìn anh, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của anh như có một ai đó khiến anh như vậy.

Sơ đi đến bên Khánh Hàn hỏi han: “Có chuyện gì vậy Khánh Hàn, nhìn sắc mặt con tệ lắm biết không, sao nhìn con có vẻ sợ hãi quá vậy hả?”

Khánh Hàn cúi trầm mặt im lặng độ mươi giây rồi mới ngẩng lên nhìn sơ với ánh mắt vô vần cung bậc cảm xúc rối bời khiến anh không thể phân định được, anh cất giọng đáp:

“Hồi lúc nhỏ con đã tin rằng ma quỷ là thứ đáng sợ nhất. Sau này lớn rồi mới hiểu ra, thứ đang sợ nhất không phải ma quỷ mà là con người. Cùng một loại với nhau sao lại tổn thương nhau như thế? Con thật sự rất đau và sợ hãi mỗi khi cái bóng đen ấy xuất hiện điều khiển tâm trí của con… Những lời nói ảm ảnh bên tai… Ban đêm con phải chóng trọi với hắn, ban ngày con phải tạo cho mình đủ loại vỏ bọc và tính cách khác nhau để đối phó với bọn người muốn giết con. Con thật sự không biết đâu là chính mình nữa?”

Sơ khẽ đưa tay vỗ nhẹ vai Khánh Hàn trấn an anh:

“Con bình tĩnh nò, hãy hít một hơi thật sâu để điều hòa lại hơi thở của mình. Nếu con sợ gì thì hãy nói ra hết ra đi cho sơ với Anh Tú nghe, biết đâu chúng ta sẽ giúp đươc con.”

“Không ai thấy được nỗi sợ ấy của con cả. Mỗi lần định nói ra nhưng lại không thể. Còn thà cắt đứt cổ tay còn hơn chịu như thế. Nhưng mỗi lần con định chết đi nhưng cái người con gọi là ba kia lại ngăn cản con. Con bắt đầu nghĩ tới câu hỏi đáng sợ này, nếu con không phải là một người gan gốc ở trong cái biệt phủ như ngục tù kia, thì con là ai? Và nếu con phải uống thuốc an thần kia liệu thuốc đó có làm cho con trở thành chính mình hay nó sẽ biến con thành một người nào khác? Và con sẽ cảm thấy như thế nào nếu nó biến con thành người khác? Còn đã cố tình xăm hình lên người để những ai thấy được và hiểu được giúp con bỏi đó là lời cầu cứu, nhưng không một ai hiểu cả.”

Khánh Hàn vừa nói vừa uất nghẹn ở cổ họng, trong lòng nặng nề vô cùng bởi không một ai biết anh đang sợ hãi tới cỡ nào, bởi họ chỉ nhìn thấy một vẻ bề ngoài sắc đá lạnh lùng như gỗ của anh vì anh giỏi che đậy cảm xúc.

Sơ với Anh Tú nhìn nhau rồi nhìn Khánh Hàn với ánh mắt xót xa. Anh Tú nhìn hình xăm chữ “Shadow” trên cánh tay với “I’m fine” trên cổ Khánh Hàn, qua những gì anh nói, cậu thầm nghĩ:

“Không lẽ anh Khánh Hàn đang mắc chứng bệnh trầm cảm và có dấu hiệu của một loại bệnh mà cậu đã qua nhiều sách về tâm lý con người đó là tâm thần đa nhân cách. Có lẽ anh ấy đã trải qua quá nhiều đau thương từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành.”

Sơ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Khánh Hàn, nhẹ nhàng đáp:

“Cái bóng đen không hề tồn tại, chẳng qua do con quá sợ hãi nên tạo ra nó. Nó chẳng là gì cả, nó chẳng là ai, nó thậm chí không đáng sống bởi chúa không cứu rỗi những vết nhơ đó. Bởi vì sự thật cái bóng đen đó không tồn tại, hãy suy nghĩ những điều tốt đẹp bởi bên ngoài kia có rất nhiều thứ chờ đợi con.”

“Con tin đang nhìn thấy sự thật nhưng sự thật nói dối. Không ai yêu thương con thật lòng cả, không một ai tin con. Họ chỉ muốn con chết đi thôi. Bất luận con có làm gì thì cuối cùng cũng chết thôi. Chẳng còn sự gắn kết thực sự giữa hai con người nữa đâu.”

Khánh Hàn nói giọng đều đều với nụ cười hờ hợt cay đắng như có như không, bởi theo anh nghĩ đó là những sự thật phũ phàng mà anh đang nếm trải và anh đang cảm thấy vô cùng tệ hại.

Thật sự khi nghe anh nói vậy Anh Tú không biết nói gì nên đành lặng im, còn sơ thì phải tìm mọi cách cô gắng để giúp Khánh Hàn thoát ra khỏi nỗi sợ hãi của chính mình tạm thời, bà nghĩ anh đang gặp vấn đề về tâm lý, bà sẽ tìm một bác sĩ tâm lý giỏi để điều trị cho anh.

Sơ nghiêm túc thẳng thắn đáp:

“Nếu con nói không ai yêu thương con không lẽ những đứa trẻ ở đây không thương con sao? Bọn trẻ, cả sơ và cha nữa đều rất thương với yêu quý con, Khánh Hàn à. Sơ tin con có thể vượt qua nhưng không bao giờ có thể trở lại tuổi 24, đời thì ngắn mà đó lại là một năm trời. Con định bỏ phí một năm ấy sao? Nghĩ cho kỹ đi. Con phải sống kể cả vào những ngày con buồn, con phải đối mặt với nỗi sợ của chính con và trừng trị nó. Đừng chịu đựng một mình, có gì con hãy nói ra hết đi, nếu muốn khóc thì khóc đi đừng nín nhịn, có lẽ sẽ làm cho tâm tạng con tốt hơn đấy.”

Nghe sơ nói vậy, lúc này Khánh Hàn mới nhận ra mình chỉ mới trải qua 24 tuổi đầu của một thời thanh thiếu niên và con đường về sau của anh vẫn còn rất dài, nếu anh rơi vào sự tuyệt vọng thì những con người khiến cuộc sống của anh trở nên như thế này vẫn cứ nhởn nhơ ở đó thì thật không công bằng.

Một giọt nước mắt chợt chạy dọc xuống khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của anh, anh cúi gầm mặt chợt bật khóc, lòng anh cũng nhẹ bẫng. Bao nhiêu cảm xúc tuôn trào trong khoảnh khắc này, có lẽ anh đã kìm nén quá lâu rồi, tới lúc chịu không nổi nữa nên bộc phát. Thật may có người nghe anh, ở bên cạnh anh và cho anh những lời khuyên nhủ.


Sơ mỉm cười vòng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh an ủi.

“Khóc đi, ngày mai sẽ ổn thôi.”

“Phấn chấn lên, anh còn có cả một bày đứa nhóc đàng chờ anh ngoài kia, chúng nhớ anh lắm đấy. Anh còn có em nữa mà, có cả sơ nữa. Rồi mọi thứ dần sẽ qua thôi.”

Im lặng một hồi Anh Tú cũng mở lời lên tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu mới thấy anh yếu đuối như vậy, thật sự nhìn vẻ bề ngoài cứng rắn lãnh khốc như anh khiến ai cũng e dè.



Tại quán cà phê Nắng.

“Hẹn tôi ra đi làm gì? Cậu nên nhớ tôi là người đâm cậu đấy, Jay Trần. À mà quên, tôi nên gọi cậu là cảnh sát Jay Trần hay là Uy Vũ đây?”

Tiểu Quỷ nói giọng đều cợt, với nụ cười có chút đểu cáng. Khẽ nâng ly cà phê sữa uống vài ngụm.

Nghe Tiểu Quỷ nói vậy có phần chột dạ, bởi anh ta nói không sai, anh chính là Jay Trần, một cảnh sát hình sự hoạt động ẩn danh cho đội đặc nhiệm quốc gia về chống tội phạm. Anh nghĩ Khánh Hàn chưa biết anh là cảnh sát, mục đích anh giả danh tiếp cận Khánh Hàn với ý định điều tra và tìm đường dây làm ăn ngầm trái phép của tập đoàn Ocean Marina để thâu tóm, lật đổ tổ chức đen của ông Vương Lãnh.

Chính Uy Vũ đã hẹn Tiểu Quỷ gặp riêng ở đây để nói chuyện có liên quan tới Khánh Hàn, anh thật sự không tin Khánh Hàn đã chết và ngày mai bên gia đình của Khánh Hàn sẽ tổ chức đám tang cho cậu ấy. Anh nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Tiểu Quỷ nên mới đánh liều hẹn anh ta để làm rõ.

Uy Vũ nhìn anh ta trầm giọng nghiêm túc hỏi:

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu và Khánh Hàn? Tôi không tin Khánh Hàn chết một cách dễ dàng như thế được. Có phải Khánh Hàn còn sống đúng không?”

“Vậy cậu nghĩ nó chết thật hay còn sống?”

Thay vì trả lời thì Tiểu Quỷ lại quay sang hỏi ngược lại khiến Uy Vũ nhíu mày khó chịu. Anh ta thản nhiên tiếp lời:

“Nếu tôi nói nó chết thật thì sao?”

“Không lẽ…”

“Chẳng phải cảnh sát các cậu điên đầu vì muốn bắt nó chịu tội không được sao? Thì giờ nó chết rồi, các người cũng đỡ phải mắc công điều tra, nó chết rồi thì những kẻ ác nhởn nhơ kia sẽ nhảy cẩn lên an tâm vì không sợ bị ba của nó sai nó đi hạ thủ bọn họ. Nó chết rồi, thì cậu với đội đặc nhiệm sẽ dễ dàng lật đổ đế chế của ông Vương Lãnh hơn. Tôi nói đúng không? À… mà nó xem cậu là bạn thân mà, sao tôi lại quên được nhỉ? Luyến tiếc hay hối hận vì mất đi người bạn mình muốn bắt hả cảnh sát Jay?”

Vẫn là giọng điệu có chút đùa cợt đó của Tiểu Quỷ luôn nắm được chiều sâu cảm xúc của đối phương mỗi khi nói chuyện. Ánh mắt anh ta luôn quan sát trạng thái biểu cảm của Uy Vũ ngay lúc này, anh ta cũng đoán được Uy Vũ đang cảm thấy rối bời và có gì đó bứt rứt kiểu cắn rứt lương tâm.

Đúng, đó là cảm giác mà Uy Vũ đang cảm nhận, từ đầu chí cuối, Khánh Hàn đối với anh như một người bạn thật sự, còn anh thì chỉ lợi dụng tình bạn này để thâu tóm tổ chức làm ăn phi pháp và hành vi phạm tội sai trái của Khánh Hàn.

Thấy Uy Vũ im lặng không nói gì, Tiểu Quỷ lên tiếng:

“Tuy Khánh Hàn bị cho là kẻ sát nhân máu lạnh, giết người không gớm tay nhưng cảnh sát các cậu hãy nhìn nhận một cách khách quan rằng những người nó giết đều là những kẻ vô lại, những kẻ gây hại hút máu xã hội, tranh đua quyền lực vị thế mà pháp luật không thể trừng trị được, bởi vì sao? Bởi vì cảnh sát còn bị mua chuộc được mà, nên việc thoát khỏi cái nhà tù kia là chuyện đương nhiên, chỉ cần Dollar là ok rồi. Một cảnh sát chân chính như cậu còn bị ông cha nuôi Ngô Tôn của tôi còn mua chuộc được mà… Tôi thấy được trong đôi mắt của cậu ta, buồn lắm, đau thương và nổi đơn độc, sợ hãi một thứ gì đó nhưng không ai hiểu cả, không ai biết nó đang chịu đựng chống chọi nỗi ám ảnh, những ánh nhìn, những lời nói cay nghiệt, những đau đớn ngày qua ngày, sợ ngay chính bản thân mình mỗi khi về đêm. Đừng nhìn vẻ bề ngoài bình thản của nó mà thấy nó không sao, thực chất nó đang gồng mình chịu đựng đấy.”

Ngồi nghe nãy giờ những gì Tiểu Quỷ nói không đúng chủ đề mà Uy Vũ đề cập tới, thật sự những lời anh ta nói như thể anh ta rất hiểu con người của Khánh Hàn. Rốt cuộc thì anh thật sự không biết Khánh Hàn còn sống hay chết thật sự, mà Tiểu Quỷ cứ nói vòng vo tam quốc làm anh có chút bực mình. Anh lên tiếng:

“Rốt cuộc thì cậu cũng có liên quan đến Khánh Hàn phải không?”

Tiểu Quỷ chợt cười, nâng ly cà phê uống vài ngụm rồi đặt xuống bàn, đứng dậy nhìn Uy Vũ với ánh mắt chứa đựng những ẩn ý khó hiểu, anh ta đáp:

“Đợi khi bình minh sáng rạng đến hoàng hôn xế tà, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo của nó, trở lại điểm xuất phát ban đầu, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu, Chờ đợi đi, sẽ có màn kịch hay để coi đấy. À… mà Mộc Trà chưa biết cậu là cảnh sát phải không? Nếu cô ấy biết sẽ thế nào nhỉ? Cậu có dám bảo đảm sẽ không bắt cô ấy đi chịu tội, bởi cô ấy trước kia cũng giết khá nhiều người đấy…”

Nói rồi, Tiểu Quỷ quay người bước đi rời khỏi đây, để lại Uy Vũ ngồi đó một mình với nhiều suy nghĩ chất chồng, trong lòng đầy rối bời.