Giang Tiểu Vũ không hiểu được gì cả, trong mắt đều là ngây thơ.

Kiều Tư Hoa bình tĩnh nháy mắt mất tăm, giọng nói hơi run hỏi Nhuận Lăng:

- Anh cả, anh nói gì cơ?

Nhuận Lăng đang muốn mở miệng thì đột nhiên ở dưới bàn Giang Tiểu Vũ nắm lấy tay Nhuận Lăng.

Không biết vì sao Giang Tiểu Vũ không muốn Nhuận Lăng lặp lại lời vừa nói.

Nhuận Lăng nghiêng đầu nhìn Giang Tiểu Vũ một cái, nhấp miệng.

Ông Nhuận nhíu mày nhìn một bên là Giang Tiểu Vũ, một bên là Kiều Tư Hoa.

Ông chậm rãi đứng lên:

- Tôi ăn xong.

Mọi người từ từ dùng bữa.

- Cơm nước xong xuôi, Nhuận Lăng và Tiểu Vũ đến thư phòng của ông một chuyến.

Ông Nhuận nói xong thì không nhìn ai mà liền rời đi.

Bà Nhuận thở dài buông chén đũa rời khỏi đại sảnh đi theo ông Nhuận.

Ông bà đi rồi, vợ chồng Nhuận Lăng cũng không có tâm tình ăn cơm.

Cô thất thần ngồi bên cạnh Nhuận Lăng.

Thấy Nhuận Lăng đứng lên, cô cũng vội đứng dậy.

Nhuận Lăng đi phía trước, cô cúi đầu đi ở phía sau.

Nhuận Lăng dừng bước, Giang Tiểu Vũ liền va vào lưng anh.

Cái mũi tê rần khiến Giang Tiểu Vũ thiếu chút nữa liền rơi lệ.

Nhuận Lăng quay đầu, Giang Tiểu Vũ đáng thương nhìn anh.

- Đồ ngốc, cùng anh sóng vai đi.

Khi không lại đi phía sau, làm anh còn tưởng mình mọc thêm cái đuôi dài nữa.

Nhuận Lăng nắm tay Giang Tiểu Vũ để ở bên phải mình.

Kiều Tư Hoa nhìn hai người sóng vai nhau mà đi thì đôi mắt ngập nước:

- Anh cả, anh thật biết cách ăn hiếp người.

Mang theo tân nhân có đôi có cặp, còn muốn chế nhạo một cái cô đơn người.

"Tình nhân có đôi có cặp còn muốn chế nhạo một người cô đơn.

Ngày thường đều không nhìn đến mình.

Mình cho rằng đó đã là Nhuận Lăng không tôn trọng mình nhất rồi.

Bây giờ xem ra, Nhuận Lăng còn có thể tuyệt tình hơn nữa.

Biến cố này tất cả đều xuất phát từ Giang Tiểu Vũ, người phụ nữ từ đâu khi không nhảy ra."

Nhuận Lăng không dừng bước.

Lúc Giang Tiểu Vũ muốn quay đầu thì anh liền ôm lấy chỉnh lại cho thẳng.

Trong lòng Giang Tiểu Vũ tràn đầy nghi vấn nhưng chỉ có thể đi về phía trước.

Cô không biết đi đến thư phòng của Ông Nhuận thì sẽ phát sinh chuyện gì nữa.

Nhuận Lăng hơi ôm lấy Giang Tiểu Vũ, đem cô đi từng bước một vào thư phòng của ông Nhuận.

Thân hình cao lớn của anh vẫn luôn là lực lượng làm cho Giang Tiểu Vũ an tâm.

Đóng lại cửa thư phòng, dưới ánh mắt của ông chỉ dẫn, Nhuận Lăng kéo Giang Tiểu Vũ ngồi xuống.

Ông Nhuận ngồi trước bàn.

Phía sau ông đều là sách.

Thấy hai người ngồi xuống, ông nghiêm túc mở miệng:

- Cháu không nên nói với em dâu như vậy.

Ông Nhuận dùng giọng điệu khẳng điệu mà nói.

Đời này ông đã trải qua rất nhiều chuyện, trên người luôn có uy hiếp, người bình thường thấy chỉ biết cung kính nghe lệnh phân phó.

Giang Tiểu Vũ thấy cũng là như vậy.

Đối mặt với uy hiếp như vậy, Nhuận Lăng vẫn nhìn thẳng ông nội.

Lời nói của anh không có một chút nào là vâng lời:

- Nhà họ Nhuận không nợ em dâu thứ gì cả.

Nếu cô ta cảm thấy ấm ức khi ở nhà họ Nhuận thì lúc nào tái giá cũng được.

Phanh!

Ông Nhuận đem sách bên tay ném về phía cháu trai đang nói bậy.

Nhuận Lăng không có chút nào là muốn né tránh.

Cuốn sách dày liền đập vào trán Nhuận Lăng.

Cạnh sách bén nhọn cắt qua trán anh, rất nhanh liền chảy máu.

Máu từ trán cháy xuống má.

Mắt Nhuận Lăng không chớp một cái nào vẫn cứ thế nhìn thẳng ông nội.

Cuốn sách mang theo vết máu rơi xuống.

Lại một tiếng ồn thật vang dội.

- Từ khi cháu sinh ra là ông tự mình dạy dỗ.

Không ngờ ông lại dạy cháu thành một đứa máu lạnh vô tình thế này.

Lại còn chỉ biết nói mấy lời như vậy.

Ông Nhuận giận dữ nhìn cháu trai mặt đầy máu cũng không thương tiếc, chỉ muốn ném thêm một lần nữa..