- Nhưng em có xem qua tủ lạnh trong nhà, trong đó có lê mà.
Giang Tiểu Vũ khó xử trả lời.
Thứ nhất là đúng là cô thích ăn lê.
Thứ hai là cô cảm thấy chỗ này bày biện lê quá mê hoặc khiến người ta cảm thấy rất ngon miệng.
"Rất muốn mua, nhưng mua nhiều để lâu sẽ không thơm ngọt nữa."
Đừng hỏi vì sao Giang Tiểu Vũ đi tham quan phòng tân hôn nhưng đến cái tủ lạnh cũng không buông tha.
Bản thân là đồ tham ăn mà cái tủ lạnh có những gì cũng không biết thì không có khả năng rồi.
- Tủ lạnh không có trái cây.
Em thích ăn thì chọn mua thức mới đi.
Nhuận Lăng ngầm bực vì tính sai.
Anh một bên hấp dẫn lực chú ý của bà xã, một bên nhanh chóng đem mấy túi đồ ăn bỏ lại chỗ cũ.
Anh dễ dàng sao?
- Hình như không có sầu riêng, chúng ta đi mua sầu riêng thôi.
Giang Tiểu Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Đôi mắt tròn, cô hưng phấn chạy về chỗ có sầu riêng gai nhọn.
Đừng nói có bao nhiêu nhảy nhót cả.
Nhuận Lăng hóa đá tại chỗ.
"Sầu riêng là cái quỷ gì? Là trái cây sao?"
"Giang Tiểu Vũ, khẩu vị của em có thể đàng hoàng lại không?"
Nhuận Lăng có điểm nghĩ trừu chính mình miệng xúc động.
- Nhuận Lăng, anh mau tới đây xem nè.
Trái này bao nhiêu cân chúng ta cũng mua nó được không? Về nhà cùng Như Yên ăn cũng ổn mà.
Giang Tiểu Vũ không biết nội tâm Nhuận Lăng tan vỡ.
Tay cô giơ về phía Nhuận Lăng.
Khóe miệng Nhuận Lăng run rẩy, anh cứng đờ đi qua, đem tay Giang Tiểu Vũ cầm xuống, rét lạnh mở miệng:
- Vỏ có gai, cẩn thận một chút.
Đừng nói sau vỏ sầu riêng là hương vị gì, bà xã dính vỏ sầu riêng một chút anh cũng chịu không nổi rồi.
Anh thích thanh đạm, ân.
- Không sao.
Cầm nhẹ nhàng sẽ không bị đâm.
Giang Tiểu Vũ yêu thích muốn đem nó cầm lên đi tính tiền.
"Không đâm tay, nhưng đâm tâm, lão thiết."
Nhuận Lăng nhớ tới từ trên internet, với tình huống hiện tại này lại quá chuẩn xác.
- Tay anh có hơi đau.
Hay là chúng ta không mua cái này.
Vậy mua những thứ đó đi.
Nhuận Lăng quyết định giả bộ đáng thương.
Giang Tiểu Vũ không biết nội tâm của Nhuận Lăng đang đau khổ, hào phóng mở miệng:
- Không vấn đề, trái này em cầm cho.
Vấn đề không phải ai đề, Nhuận Lăng không còn lời gì để nói.
- Em đi trả tiền.
Giang Tiểu Vũ không nói nhiều liền đem sầu riêng đi trả tiền.
- Một trăm tám, hình như anh không có nhiều tiền mặt như vậy.
Nhuận Lăng nói lại giãy giụa một chút.
Ác mộng đem sầu riêng về nhà tốt nhất đời này đều không nên làm.
- Không sao cả, em trả.
Anh tặng cho em vòng cổ, em cũng nên mua cho anh đồ vật gì đó.
Giang Tiểu Vũ tiếp tục hào phóng nói.
Lễ thượng vãng lai, nhận lễ vật là phải trả lễ.
Tuy là cô không mua nổi lễ vật có giá trị ngang nhau, nhưng tâm ý của cô rất đầy đủ.
Nhuận Lăng không còn lời gì để nói, cả người đều đắm chìm trong bóng đêm, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh.
- Chào ngài, tổng cộng là 1820 nguyên, xin hỏi là dùng tiền mặt hay là quẹt thẻ ạ?
Nhân viên thu ngân quét xong mã, giọng nói điềm mỹ hỏi Nhuận Lăng.
Hai người đi cùng nhau thường là con trai tính tiền.
- Quẹt thẻ đi.
Giang Tiểu Vũ thanh thúy trả lời.
Cô mở túi lấy thẻ ngân hàng.
Đi dạo một ngày, Giang Tiểu Vũ không thấy Nhuận Lăng lấy ra bóp tiền khi nào cả.
Đồ vật anh muốn đều là cầm lên là đi.
Có thể là người quen biết anh đến tìm tài vụ của anh để thanh toán.
Nhưng đây là siêu thị nên đương nhiên là không thể ghi sổ được.
- Đây.
Trong lúc nhân viên thu ngân có biểu hiện khác thường thì Nhuận Lăng lấy ra một thẻ ngân hàng.
Anh tất nhiên sẽ không để cho Giang Tiểu Vũ trả tiền.
- Cảm ơn đã ghé thăm.
Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.
Nhân viên thu ngân đem thẻ ngân hàng đưa lại cho Nhuận Lăng.
Trong giọng nói điềm mỹ còn có chút run rẩy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thẻ kim đỉnh cấp trong truyền thuyết.
.