Nhuận Lăng chỉ có thể nhìn đến cái ót của Giang Tiểu Vũ, cùng với chiếc áo lông cô để ở rất xa, duỗi tay với cũng không tới.
Nhuận Lăng không với lấy áo lông ở xa nữa.
Tuy là cái ót của bà xã cũng khá đẹp.
Nhưng như vậy thì không có lễ phép rồi.
- Lại đây, chân anh bị chuột rút rồi.
Em đỡ anh một chút đi.
Đôi mắt Nhuận Lăng lóe lên quỷ dị.
Giang Tiểu Vũ không thấy được.
"Chân bị chuột rút, bị thương?"
Trong lòng Giang Tiểu Vũ vô cùng áy náy.
Nếu không phải cô bất cẩn té ngã thì Nhuận Lăng cũng không bị thương.
Bất chấp thẹn thùng, Giang Tiểu Vũ vội vàng đem áo lông để ở trên cánh tay, cô ngồi xổm xuống, đỡ Nhuận Lăng lên.
Khó trách Nhuận Lăng vẫn luôn ngồi dưới đất, nguyên nhân là chuột rút.
- Là chân trái hay chân phải thế? Để em giúp anh xoa bóp nha.
Giang Tiểu Vũ cẩn thận đỡ Nhuận Lăng đứng lên, để anh ngồi trên sô pha mềm mại, rồi lo lắng hỏi.
- Ừm, đỡ hơn nhiều rồi, không đau nữa.
Thật ra là Nhuận Lăng không thấy đau, chỉ là hắn muốn được chú ý một chút mà thôi.
Ân, chính là như vậy.
- Có phải bị trầy ở đâu không, để em nhìn xem.
Giang Tiểu Vũ vẫn còn lo lắng Nhuận Lăng có bị thương hay không.
Nhuận Lăng nhìn hốc mắt đỏ ửng của bà xã, cảm thấy chính mình làm hơi quá, anh vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng đi vài bước:
- Không sao hết, không có đau.
Mà có đau một chút cũng là vết thương nhỏ không cần để ý.
- Anh mau ngồi xuống, em tin tưởng anh mà.
Giang Tiểu Vũ vươn tay đè Nhuận Lăng ngồi ở trên sô pha.
Hắn vừa rồi còn bị chuột rút mà, sao lại khỏi nhanh như vậy.
- Không muốn ngồi, anh đói bụng.
Nhuận Lăng bắt đầu oán giận.
Người quen thuộc với anh nhất định sẽ cho rằng đây là Nhuận Lăng giả.
- Đói bụng? Em nấu cơm cho anh nha.
Giang Tiểu Vũ ân cần trả lời.
Chỉ cần anh ngoan ngoãn ngồi đó, dù có hái ngôi sao cho anh cô cũng sẽ suy xét.
Nhuận Lăng tâm mệt, chẳng lẽ hôm nay hắn phải ngồi ở trên sô pha luôn ư?
Thật là không nên nói dối nha, Nhuận Lăng bây giờ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
- Không cần đâu, anh muốn ra ngoài ăn.
Anh thật sự là rất khó hầu hạ, ngôi sao thì có là gì, ánh trăng đều không thể thỏa mãn được anh.
Giang Tiểu Vũ bất đắc dĩ.
Nhuận Lăng yêu cầu cao cũng không kỳ quái, anh sinh ra trong một gia đình giàu có, ăn đương nhiên liền không nhân nhượng.
- Vậy được rồi, em đỡ anh.
Anh đi chậm một chút.
Giang Tiểu Vũ đem Nhuận Lăng làm như ông già, đỡ cánh tay anh, chậm rãi nâng anh đi ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa ra, Tiểu Vũ liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tống Như Yên.
Đôi mắt sáng ngời của cô nhìn về phía hai người đang có cử chỉ thân mật.
Mặt Giang Tiểu Vũ đỏ lên, nhưng cô không buông Nhuận Lăng ra mà mở miệng giải thích:
- Nhuận Lăng bị té ngã nên chân bị chuột rút.
Tôi đỡ anh ấy ra ngoài ăn cơm.
Như Yên, cô có muốn đi cùng luôn không?
"Đều ở chung một chỗ, để lại Như Yên một mình thì không tốt chút nào." Trong lòng Giang Tiểu Vũ nghĩ.
"Té ngã, chân rút gân?" Đôi mắt mát lạnh của Tống Như Yên nhìn về phía chân Nhuận Lăng, cô còn nhân tiện quan sát toàn thân anh.
Bước chân trầm ổn, hô hấp đều đều, sắc mặt như thường, trạng thái mãn cách.
Khả năng sao, có ý gì sao?
- Không được, phu nhân.
Trong lòng Tống Như Yên hiểu rõ, lạnh lùng trả lời bốn chữ.
Sau đó cô hướng hai người gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.
Giang Tiểu Vũ nhìn bóng dáng cao gầy của Tống Như Yên, lại một lần nữa xác nhận: "Tống quản gia thật sự là có vẻ đẹp cao lãnh a."
- Như Yên biết nấu cơm không?
Giang Tiểu Vũ động não, ngẩng đầu hỏi Nhuận Lăng một vấn đề kỳ quái.
Khó có thể tưởng tượng được bộ dáng ở phòng bếp của Tống Như Yên.
- Sẽ không.
Nhuận Lăng đáp rất đơn giản.
Giang Tiểu Vũ một bộ quả nhiên như thế bộ dáng.
Cô cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đem Nhuận Lăng đỡ ra cửa.
Ừm, cô tin tưởng Như Yên có thể đi ăn.
Chờ các cô quen thân rồi lại cùng nhau ra ngoài ăn cơm..