Thanh Thư vừa chạy đến nhà chính đã nhìn thấy Cố Nhàn lộ vẻ đau đớn, ôm bụng nằm trên mặt đất, liên tục kêu đau.
Mắt Thanh Thư như muốn nứt ra: "Mẹ!"
Lâm lão thái thái hơi luống cuống một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Nhanh, mau nâng người lên trên giường..."
Đúng lúc này, Bành thị sốt ruột nói: "Không tốt rồi, chảy máu kìa."
Nhìn tình trạng này thì chính là đã động thai rồi.

Lâm lão thái thái vội vàng sai: "Xảo Nương, mau đi gọi Vượng thẩm tới."
Vượng thẩm này là bà mụ chuyên giúp đỡ đẻ trong thôn.
Thanh Thư nhìn thấy vết máu loang trên làn váy Cố Nhàn, trong đầu oang một tiếng như muốn nổ tung.
Trụy Nhi trông thấy Thanh Thư ngơ ngác ra đó thì tưởng là nàng bị dọa, nàng ta ngồi xổm xuống khẽ nói: "Cô nương, cô nương, người đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, trông thấy Cố Nhàn được Tề bà tử và một người phụ nữ nâng dậy, nàng xông lên trước cầm lấy tay Cố Nhàn nói: "Mẹ, giờ người thế nào rồi?"
Lúc này Cố Nhàn đã đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhưng nàng vẫn cắn răng nói: "Thanh Thư, con đi ra ngoài đi, đừng ở lại chỗ này."
Để Thanh Thư nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, sợ là đứa nhỏ này sẽ bị ám ảnh.
Cho dù Cố Nhàn có bao nhiêu khuyết điểm đi chăng nữa, nhưng bà là thật tâm yêu thương Thanh Thư, bằng không thì đến lúc này rồi cũng sẽ không còn băn khoăn đến nàng.
Nước mắt Thanh Thư rơi xuống, chỉ là rất nhanh sau đó, nàng lập tức lau nước mắt đi.


Bây giờ không phải là lúc để nàng buồn bã, đau lòng!
Cố Nhàn được nâng lên giường.
Thanh Thư nắm lấy tay bà: "Mẹ, người nói cho con biết, bây giờ người thế nào rồi?"
Cố Nhàn khó nhọc đáp lời: "Thanh Thư không cần lo lắng, mẹ không có chuyện gì, con mau đi ra đi."
Nàng đây là bị động thai rồi, chỉ hy vọng sẽ không có gì nghiêm trọng.

Nếu như bây giờ mà sinh con ra thì cũng không biết có thể nuôi sống được đứa bé hay không nữa.
Lâm lão thái thái nắm lấy bả vai Thanh Thư nói: "Nơi đây không phải chỗ cho ngươi ngẩn người, mau đi ra đi."
Thấy tay Thanh Thư vẫn nắm lấy Cố Nhàn không buông, Lâm lão thái thái hướng về phía Tề bà tử nói: "Mau ôm nó ra đi."
Kiếp trước mẹ nàng chính là vì khó sinh mà chết, đời này nàng không thể lại để mẹ nàng giẫm lên vết xe đổ nữa.
Tề bà tử tách tay Thanh Thư ra, ôm lấy nàng.
Thanh Thư biết mình không thể giãy ra khỏi sự kìm kẹp của Tề bà tử, nàng lập lức cúi đầu dùng sức cắn Tề bà tử một cái.
Tề bà tử đau đến nhe răng, thừa lúc bà ta buông tay, Thanh Thư trườn ngay xuống.
Thấy thế, Lâm lão thái thái túm lấy cánh tay Thanh Thư, cáu giận nói: "Ngươi mau đi ra ngoài, đừng có gây rối ở đây."
Nếu không phải tình hình lúc này đang nguy cấp, bà ta thực sự sẽ đánh cho Thanh Thư một trận đấy.
Nhìn thấy Cố Nhàn đau đến co quắp cả người lại, Thanh Thư lớn tiếng kêu lên: "Trụy Nhi tỷ tỷ, Trụy Nhi tỷ tỷ, tỷ mau ôm mẹ ta, chúng ta quay về huyện thành thôi."
Trụy Nhi hơi sững người, song lập tức nhớ lại, khi đó Phó Nhiễm đã từng dặn dò nàng ta, chờ khi đến thôn Đào Hoa thì hết thảy đều nghe theo Thanh Thư.

Bởi vậy nàng ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đẩy hai phụ nhân ngăn ở trước mặt ra rồi đi đến bên giường.
Thanh Thư cầm lấy tay Trụy Nhi, khóc lóc: "Trụy Nhi tỷ tỷ, tỷ mau ôm lấy mẹ ta, chúng ta phải quay về thị trấn."
Trụy Nhi gật đầu đáp: "Được."
Lâm lão thái thái tức đến nỗi gân xanh trên trán đều nổi lên: "Lâm Hồng Đậu, mẹ ngươi bị động thai, rất có thể sẽ sinh non.

Ngươi náo loạn như vậy sẽ hại chết nàng ta đấy."
"Còn ở lại đây nữa, mẹ ta mới có thể chết.

Tổ mẫu, người tránh ra, chúng ta phải về huyện thành."
Lâm lão thái thái vốn đã nóng tính, bị Thanh Thư chống đối như thế thì đâu còn nhịn được.


Bà ta tát lên mặt Thanh Thư một cái: "Đi ra ngoài, nếu còn không ra, ta sẽ đánh chết ngươi."
Khi Trần ma ma tiến vào thì vừa lúc trông thấy Thanh Thư bị đánh: "Lão thái thái, bà làm cái gì vậy?"
Lâm lão thái thái giận dữ hét lên: "Ngươi mau ôm cái thứ nghiệp chướng này ra ngoài cho ta."
Bà ta sợ không khống chế nổi bản thân, sẽ trực tiếp đánh chết Thanh Thư ngay tại chỗ đấy.
Thanh Thư khóc lóc: "Ma ma, mẹ bị người ta đụng ngã xuống đất nên động thai rồi.

Ma ma, ở đây thiếu thầy, thiếu thuốc, tay nghề bà đỡ cũng không tin được, còn ở lại nữa mẹ sẽ gặp nguy hiểm mất.

Ma ma, chúng ta mau quay về thị trấn thôi."
Nàng ở thôn Lâm gia hơn mười năm rồi, làm sao có thể không biết trình độ đỡ đẻ của cái bà Vượng thẩm đó.
Trần ma ma trông thấy sắc mặt trắng như giấy đó của Cố Nhàn, bà lập tức quyết định thật nhanh: "Chúng ta quay về thị trấn thôi."
Từ đây ngồi thuyền đến thị trấn cũng chỉ hơn một khắc đồng hồ, cho dù có động thai thì cũng không sinh nhanh như vậy được.

Vì thế mà Trần ma ma cũng cho rằng quay về thị trấn sẽ ổn thỏa hơn.
Lâm lão thái thái sao có thể thuận theo như vậy được.

Bà ta ngăn cản Trần ma ma rồi nói: "Không được trở về."
Đây là con cháu của Lâm gia bọn họ, cũng không thể gặp một chút sơ sót nào được.
Thanh Thư quay sang Trụy Nhi khóc ròng: "Trụy Nhi tỷ tỷ, xin tỷ giúp chúng ta mang mẹ về huyện thành.
Trụy Nhi gật gật đầu, hướng phía Lâm lão thái thái nói: "Lão thái thái, xin đắc tội."
Nói xong, nàng khẽ đẩy nhẹ Lâm lão thái thái ra.

Lâm lão thái thái lập tức ngã ngửa về phía Tề bà tử.
Lâm lão thái thái mặt mũi hoảng sợ nhìn về phía Trụy Nhi, cứ như là thấy được yêu quái vậy.

Đợi bà ta phục hồi tinh thần lại thì Trụy Nhi đã ôm Cố Nhàn đi tới cửa rồi.
Lâm lão thái thái bèn chạy ra theo.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Trông thấy hai anh em Lâm Thừa Chí và Lâm Thừa Trọng đang nói chuyện với mấy người trong sân, Lâm lão thái thái vội vã la to: "Thừa Trọng, Thừa Chí, các ngươi mau ngăn bọn nó lại, đừng để cho bọn họ đi ra ngoài."
Hai người Lâm Thừa Trọng cùng Lâm Thừa Chí cũng đã biết chuyện Cố Nhàn bị cháu trai tộc trưởng đẩy ngã xuống đất, nhưng lại không biết Thanh Thư đây là đang muốn làm cái gì: "Thanh Thư, mẹ ngươi đã động thai mà sao ngươi còn muốn mang tẩu ấy đi ra ngoài hả?"

Thanh Thư không muốn đáp mấy lời nói nhảm của bọn họ, nhưng vẫn phải nói với hai người: "Nhị thúc, tam thúc, kính xin các người tránh ra, ta muốn dẫn mẹ ta quay về thị trấn."
Vi thị nghe vậy thì cố ý nói: "Hồng Đậu à, mẹ ngươi đã động đến thai khí rồi, ngươi tùy ý làm bậy như vậy sẽ hại chết mẹ ngươi đó."
"Các người tránh ra."
Thấy mọi người bất động, Thanh Thư lộ vẻ căm thù rồi nói: "Nếu như mẹ ta có chuyện bất trắc, ta muốn các người phải đền mạng."
Thấy ánh mắt hung ác kia, trong lòng Vi thị run lên, nhưng nàng ta vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Hết cách rồi, Thanh Thư chỉ là một đứa bé, dù nàng có tỏ ra hung ác thì mọi người cũng sẽ không sợ nàng.
Thanh Thư thấy mấy người này còn bất động thì hung tợn nói: "Ta không giết được mấy người, nhưng bà ngoại ta có thể chơi chết mấy người.

Nếu như không muốn chết thì mau tránh ra cho ta."
Tuy rằng Cố Nhàn đang rất đau đớn, nhưng thần chí thì vẫn còn.

Nghe thấy Thanh Thư nạt nộ tàn ác như vậy, Cố Nhàn thò tay muốn nắm lấy nàng: "Thanh Thư, Thanh Thư, đừng, đừng nói..."
Đám người này nghe Thanh Thư nói như thế thì sẽ nghĩ về con bé thế nào đây! Một cô nương mà hỏng mất thanh danh thì có thể có kết cục tốt đẹp gì được.
Trương Thị dỗ Thanh Thư: "Thanh Thư à, ngươi mau đưa mẹ ngươi về phòng thôi, mẹ ngươi đã thành bộ dạng này rồi, không thể chịu được dày vò đâu."
Khóe môi Thanh Thư cũng bị cắn chảy máu rồi: "Không thể về đó nữa.

Nếu mà về thì mẹ ta với đệ đệ sẽ không toàn mạng."
Trong lòng Trụy Nhi khẽ động, quay đầu nhìn về phía Thanh Thư, hỏi: "Cô nương, nhất định phải mang mẹ ngươi đưa về thị trấn? Dù là gặp chuyện không may, người cũng không sợ?"
Nếu Cố Nhàn ở tại chỗ này, cho dù có khó sinh mà chết cũng không liên quan đến Thanh Thư.

Nhưng nếu như quay về thị trấn rồi, một khi Cố Nhàn và đứa bé có điều gì bất trắc, vậy cả đời này Thanh Thư sẽ phải gánh tội danh hại chết mẹ ruột rồi.
Trong lòng Thanh Thư lóe lên tia hi vọng: "Trụy Nhi tỷ tỷ, nếu mẹ ta và đệ đệ có gì sơ xuất, ta nguyện lấy cái chết để tạ tội."
Trụy Nhi nhìn thấy đáy mắt kiên định và quyết tâm của Thanh Thư, lập tức không còn do dự nữa, nói với Thanh Thư: "Đi theo đằng sau ta."
Thanh Thư mừng rỡ, gật đầu đáp: "Được."