Ngay khi trợ lý Nhan Tầm đẩy cửa phòng tắm bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cậu ta không khỏi hoảng hốt.

_ Chủ...chủ tịch, anh làm sao vậy? Sao lại thành ra bộ dạng thảm hại như vậy?
Gương mặt yêu nghiệt của Mặc Hàn Phong lập tức sa sầm khi nghe những lời của trợ lý Nhan thốt ra, như kiểu đang châm biếm anh vậy, Anh tức giận gằn giọng lên.

_ Còn không mau đỡ ông đây lên?
_ À...à được
Trợ lý Nhan Tầm nhanh chóng dìu anh đứng dậy sau đó đi ra ngoài, bước chân của cậu ta hơi khựng lại vì đang phân vân nên đưa Mặc Hàn Phong lên giường hay đi bệnh viện, nhìn cậu ta cứ đăm chiêu suy nghĩ càng khiến anh thêm bực bội, chưa kịp lên tiếng chất vấn cậu ta thì lại nghe cậu ta hỏi một cách vô lý.

_ Sếp, nên đưa anh đi bệnh viện hay dìu anh lên giường?
Mặc Hàn Phong thật sự rất tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế, anh nhắm nghiền mắt lại rồi mở ra nhìn trợ lý Nhan nghiến răng nghiến lợi nói.

_ Cậu không thấy tay tôi đang bị trật hay sao mà còn muốn đưa tôi lên giường?
Nhan Tầm nhìn sắc mặt vừa nhợt nhạt vừa buồn bực khó chịu của anh khiến cậu ta muốn cười, nhưng không dám vì Sếp của cậu ta quá ư là hung dữ.


Chiếc xe Bugatti La Voatio Noire màu đen độc quyền nhanh chóng dừng lại tại cổng bệnh viện tư nhân Lạc Thành, trợ lý Nhan cẩn thận dìu anh đi vào trong.

Trợ lý Nhan Tầm đưa Mặc Hàn Phong đến chuyên khoa cơ xương khớp, theo như lời bác sĩ chuẩn đoán thì Mặc Hàn Phong bị trật xương khớp khuỷu, sau đó anh phối hợp với bác sĩ và y tá điều trị.

Nhưng trước tiên phải cần dùng thuốc an thần mà Mặc Hàn Phong lại không cần, anh đâu phải yếu ớt đến mức phải dùng thuốc an thần.

Sau đó bác sĩ bảo anh nằn ngửa, còn vị bác sĩ kia nắn gấp khuỷu chín mươi độ và cẳng tay ngửa, bác sĩ nắn nắm lấy cổ tay anh kéo chậm lực tăng dần theo hướng cẳng tay trong khi khuỷu tay gấp và cẳng tay ngửa, Lực kéo duy trì cho đến khi khớp khuỷu hết trật.

Trợ lý Nhan Tầm đứng bên cạnh Mặc Hàn Phong mà nhăn mặt theo cử chỉ của bác sĩ, cậu tay vì lo lắng cho anh nên nhất thời cầm lấy tay trái của anh như muốn an ủi, Mặc Hàn Phong vì đau nên không để ý bàn tay trái của mình đang bị nắm.

_ Sếp, Anh không sao đó chứ?
_ Ừ, không chết được
Bác sĩ sau khi kéo nắn lại khớp và nẹp bột trong khoảng mười ngày, nhưng với trường hợp của anh khá nặng nên bác sĩ yêu cầu anh nằm viện vài ngày để tiện theo dõi rồi tháo bột ra.

...!
Mặc Hàn Phong nằm trên giường thì không khỏi bực bội, nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc thì khó chịu hiện tại trên người anh là một chiếc áo thun trắng rộng, cái này thì anh không ý kiến nhưng còn cái quần thì không dám miêu tả, nhìn thấy anh mặt mày cau có thì trợ lý Nhan Tầm không bụm được miệng mà châm biếm.

_ Sếp à, bệnh viện cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, mặc như thế này rất thoải mái mà
_ Cậu câm miệng lại cho tôi, còn nói nữa là tôi cắt lưỡi cậu
Nhan Tầm bĩu môi nhún vai không nói gì, còn Mặc Hàn Phong thì vẫn hậm hực với bộ đồ mình đang mặc.

Ủa? rồi mắc cái gì cho anh mặc cái quần màu xanh biếc không những thế còn in hình con gấu bông vào trong đó, Mặc Hàn Phong trong lòng không ngừng chửi thề với bệnh viện này bộ hết đồ mặc rồi hay sao mà đi cho anh mặc cái quái quỷ gì vậy, con người anh cao to nên khi mặc cái quần lên thì ngắn đến mắt cá chân.

Anh bực bội nằm bất động trên giường chứ không dám xuống giường, nếu không anh lại bị tên trợ lý Nhan Tầm châm biếm.

Quách Khiếu Thiên khi hay tin Mặc Hàn Phong trật xương khớp khuỷu hơi bị bất ngờ nhưng vì lo lắng mà chạy đến bệnh viện một chuyến để thăm anh.


Vừa nhìn thấy anh đang nằm ngon lành trên giường và tay phải đang bó bột, anh ta khẽ thở phào nhẹ nhõm sau đó phát ra một tiếng.

_ May cậu vẫn còn sống1
_ Vậy sao không chờ tôi chết rồi cậu hẳn đến thăm
Mặc Hàn Phong nhíu mày nhìn anh ta, một ngày anh ta không châm chọc anh là anh ta sẽ ngứa ngáy đến chết hay sao, Quách Khiếu Thiên ngồi lại chơi vài phút rồi nhanh chóng rời đi.

_ Nhan Tầm, tôi lạnh
Trợ lý Nhan Tầm vội ngừng bốc vỏ quýt sau đó đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy cho Mặc Hàn Phong một chiếc áo khoác cardigan với chất liệu dày dặn rồi đưa cho anh mặc.

_ Mắt cậu để đằng sau à? Không thấy tay của tôi đang bị trật xương khớp à
_ À...vậy để tôi mặc cho anh nhé
Mặc Hàn Phong không nói gì chỉ lẳng lặng xuống giường, khẽ cử động rồi dang tay phải ra để cho trợ lý Nhan tiện xỏ áo vào.

Và trợ lý Nhan rất chi là cẩn thận mặc áo khoác vào cho anh, miệng nhỏ không ngừng căn dặn anh.

_ Từ từ thôi
_ Ừ, nhẹ nhàng thôi
_ Vậy anh có đau không?
_ Ừ
Hai người họ cứ thế mà người hỏi người đáp cho đến khi vị bác sĩ và một cô y tá đi vào, bọn họ há hốc mồm nhìn thấy cảnh tượng đầy ái muội này, họ cứ thế đứng bất động mà nhìn.


Mặc Hàn Phong và trợ lý Nhan Tầm vừa đúng lúc bắt gặp bác sĩ và y tá, hai người họ nhất thời luống cuống không hẹn mà đồng thanh lên tiếng.

_ Không phải đâu
Nhưng ngược lại vị bác sĩ và cô y tá kia ái ngại mỉm cười nhìn hai người, thật không ngờ bác sĩ kia lại lên tiếng nói một câu khiến cả anh và trợ lý Nhan đều sững sờ.

_ Chúng tôi sẽ quay lại sau
Dứt là, Ông ta kéo tay cô y tá kia rời đi và còn không quên đóng cửa lại.

Mặc Hàn Phong tức giận mặc cho tay đang đau mà đẩy trợ lý Nhan Tầm tránh xa người anh ra.

_ Tại cậu mà bị hiểu lầm đấy?
_ Anh đừng có nói, tôi cũng cảm thấy ghê
Hai người cãi qua cãi lại cho đến khi bác sĩ lần nữa đi vào khám..