Giang Nhứ nằm ngủ trong nơm nớp lo sợ, mãi đến sau nửa đêm mới có thể chợp mắt. Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, một bên vai hắn đã tê rần. Hắn mơ màng mở mắt kiểm tra, quả nhiên thấy Cố Khinh Chu đang dụi đầu vào ngực mình. Mái tóc y lơ đãng mơn man trên cằm hắn, ngứa ngáy không chịu nổi. 

Hắn thều thào bằng giọng hơi khàn khàn: “Tay tôi chuột rút rồi, mau dậy đi…”  

Cố Khinh Chu đã dậy từ lâu, rửa mặt xong xuôi lại về giường ngủ thiếp đi. Nghe Giang Nhứ nói, y khẽ nhích người qua một bên, nâng tay Giang Nhứ lên xoa bóp: “Đỡ hơn chưa?” 

Giang Nhứ còn chưa tỉnh ngủ, chậm rãi nhắm mắt ậm ừ không rõ tiếng, đoạn mò mẫm tìm điện thoại trên mặt tủ đầu giường. Vẫn còn sớm, mới có tám giờ. 

Sáng nay Cố Khinh Chu đã xuống nhà mua bữa sáng. “Dậy ăn cơm thôi.” Y nói.

Giang Nhứ đáp: “Đừng vội thế, để tôi ngủ tiếp chút xíu.”

Một khi đã ngủ, hắn có thể làm một giấc đến trưa, kỉ lục cao nhất là tận tối. Cố Khinh Chu nheo mắt, muốn nhắc hắn đừng quên một chuyện, bèn nhẹ nhàng đá chân: “Này…”

Giang Nhứ không mở mắt, đôi lông mày nhíu lại: “Hửm?”

Cố Khinh Chu nhìn hắn: “Lỗ tai.”

Dường như Giang Nhứ đang cười. Hắn giả bộ ngu ngơ hỏi: “Lỗ tai làm sao?” 

Cố Khinh Chu biết hắn lại trêu mình, quả quyết lật người ngồi lên trên Giang Nhứ, một tay chống xuống đệm, một tay nắm cổ áo hắn, nén giọng cười, lặp lại: “Đưa tôi đi xỏ lỗ tai, hôm qua cậu hứa rồi.”

Chỉ là một cử chỉ hơi thân mật mà thôi, bình thường lúc hai người ngồi trên sofa, Cố Khinh Chu đôi khi cũng sẽ ngồi lên người hắn như vậy. Có điều lần này lại có chút khác biệt. Cố Khinh Chu còn chưa dứt lời, Giang Nhứ đã bật người ngồi dậy như điện giật. Cố Khinh Chu suýt nữa bị hắn va vào người, vô thức lăn mình tránh qua bên giường, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. 

Phản ứng của Giang Nhứ hệt như con mèo bị giẫm phải đuôi. Vô thức đưa mắt nhìn Cố Khinh Chu, thấy đối phương ngồi bệt trên giường với bộ mặt ngơ ngác, bấy giờ hắn mới ý thức được bản thân có phần hơi kích động. Giang Nhứ bèn khẽ ho một tiếng, giải thích bằng giọng khô khốc: “Cậu vừa đè lên bụng tôi.” 

Cố Khinh Chu sững người, y đè lên bụng hắn lúc nào, rõ ràng là… 

Đàn ông vào sáng sớm ai cũng có chút bốc đồng ngoài ý muốn, nhất là một người còn chưa tỉnh ngủ như Giang Nhứ. Rốt cuộc Cố Khinh Chu cũng vỡ lẽ, không kìm được đưa mắt liếc xuống phần thân dưới của hắn. Giang Nhứ phát hiện ra ánh nhìn y, không ngủ nổi nữa, xuống giường xỏ dép vọt vào buồng vệ sinh. Với một tiếng ‘cạch’ thô trầm, cửa buồng đóng lại. 

Cố Khinh Chu nhìn trân trân cánh cửa một lát, sau đó chậm rãi ngồi lên. Y cụp mắt ưu tư như vừa nhớ ra điều gì, tuy nét mặt bình thản nhưng sắc đỏ lại lan khắp vành tai trắng trẻo. 

Không rõ Giang Nhứ đánh răng rửa mặt hay làm gì mà ở trong nhà vệ sinh rất lâu mới chịu ra ngoài. Mặt mũi hắn cực kì sưng sỉa, một bầu khí áp âm u lởn vởn quanh người. Cố Khinh Chu ngồi trên sofa đợi hắn đến mốc meo, thấy đối phương đi ra thì nửa cười nửa không, thấp giọng chất vấn: “Có chuyện gì mà lâu quá vậy?”

Giang Nhứ đáp trả: “Gì mà lâu lắm.” 

Cố Khinh Chu đổi tư thế, chống tay lên đầu: “Có phản ứng à?”

Có đánh chết Giang Nhứ cũng không ngờ có một ngày mình bị Cố Khinh Chu giỡn mặt thế này. Hắn bước qua đầu sofa bên kia, thả người ngồi phịch xuống: “Sáng sớm ngày ra làm gì có ai không có phản ứng, không có thì thành họa mi liệt dây thanh quản cmnr.”   

Cố Khinh Chu: “…”

Trông qua thì vững như bàn thạch, nhưng thực ra trong lòng Giang Nhứ hết sức hốt hoảng. Hắn e rằng nếu cứ ở cùng Cố Khinh Chu thế này kiểu gì cũng có chuyện, nghĩ theo hướng nghiêm trọng thì rất có khả năng sẽ không giữ được tấm thân trinh trắng ngàn vàng. Trong lòng hắn bắt đầu suy tính làm cách nào để né tránh những cử chỉ quá mức thân mật kiểu này. 

Chẳng biết từ lúc nào Cố Khinh Chu đã lặng lẽ nhích tới, vươn tay vòng qua cổ hắn đòi hôn. Dáng vẻ dựa dẫm ỷ y ấy khiến đầu óc Giang Nhứ thoắt cái quên sạch mình vừa nói gì, theo thói quen vòng tay ôm eo đối phương rồi hôn đáp trả.

Cố Khinh Chu nhẹ nhàng nhéo tai Giang Nhứ như muốn lặng lẽ nhắc nhở hắn. 

Giang Nhứ bắt tín hiệu rất nhanh, không đùa cợt y thêm nữa: “Đi thôi, tôi đưa cậu đi xỏ lỗ tai.”

Cố Khinh Chu nghe vậy bèn đứng lên dợm bước ra ngoài, nhưng đã bị Giang Nhứ kéo lại. Hắn không nói gì, chỉ đưa tay xới tung mái tóc vuốt ngược chỉnh tề của Cố Khinh Chu, buông phần tóc mái xuống trán, sau đó sửa sang một lần nữa rồi nói: “Ngày nào cậu cũng ăn mặc đầu tóc như ông già ấy, để thế này mới trẻ trung này.”

Đã thành thói quen, Cố Khinh Chu luôn đóng bộ âu phục chỉn chu, tóc tai không có lấy một sợi đi lạc. Mặc dù trông rất đàng hoàng điềm đạm, nhưng lại thiếu đi sức sống hứng khởi. Giang Nhứ vuốt tóc y xuống ngang trán, chợt cười nói: “Tôi nhớ là hồi cấp ba cậu cũng cắt kiểu tóc giống thế này.”

Da dẻ trắng trẻo, chững chạc trầm tĩnh, nhìn một cái biết ngay là học sinh ba tốt. 

Cố Khinh Chu chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ bản thân hồi đi học, nghe Giang Nhứ nói thì bỗng thấy vui vui trong lòng. Tuy vậy y không biểu hiện ra ngoài, chỉ đứng ngoài sảnh thay giày rồi “ừ” một tiếng trầm thấp, vẫn không nghe ra cảm xúc như mọi khi.

Xỏ lỗ tai không phải việc gì phức tạp, có thể làm ngay tại tiệm bán trang sức cho tai trong khu mua sắm gần đó. Giang Nhứ và Cố Khinh Chu không dùng xe hơi, vừa đi bộ vài bước đã phát hiện một cửa hàng. Giang Nhứ chỉ vào đó, vỗ vai Cố Khinh Chu nói: “Này, vào chỗ kia làm luôn đi.”

Thực chất đó là một tiệm xăm, biển hiệu đã lòe loẹt thì chớ, còn có phần lộn xộn và rối mắt. Mặt tiền khá nhỏ, bên ngoài dựng một tấm biển quảng cáo, trên đó viết cửa hàng nhận dịch vụ tỉa vẽ lông mày, xỏ lỗ tai, nối mi các kiểu. Giá cả cũng tương đối rẻ nữa.

Trong lòng Cố Khinh Chu dấy lên đôi chút ngờ vực, y do dự nói: “Trông có vẻ không sạch sẽ lắm nhỉ?” 

Đối với Giang Nhứ thì mặt tiền cửa hàng lớn hay nhỏ cũng không mấy quan trọng, trước kia hắn cũng xỏ lỗ tai ngay tại quán ven đường chứ đâu, thậm chí tay nghề nhân viên ở cửa hàng lớn chưa chắc đã bằng mấy tiệm nhỏ lẻ này. Chưa kể, từ bé đến lớn hắn đã quen sống bạ đâu hay đó: “Không sao đâu, chủ tiệm này trông có vẻ tương đối đa năng đấy. Cứ thử vào xem xem.” 

Cố Khinh Chu rề rề lê bước đi vào cùng Giang Nhứ. Cửa kính bên ngoài xập xệ hết chỗ nói, dán chi chít băng dính đủ loại, đẩy một lần còn chưa được, phải đẩy hai lần mới mở ra, kêu kèn kẹt như dây xích xe đạp không được tra dầu.  

Không gian trong tiệm rất nhỏ, chỉ riêng chiếc ghế nằm bọc da đặt ngay chính giữa đã choán hết nửa phòng, có lẽ là chỗ khách hàng nằm lúc xăm mình. Một cô gái tóc ngắn nom rất ngầu đang ngồi trên băng ghế dài bằng nhựa cạnh đó, vừa cắn hạt dưa vừa say sưa theo dõi phim dài tập, khách vào đến nơi khi nào cũng không biết. 

Giang Nhứ bất đắc dĩ lên tiếng: “Xỏ lỗ tai em ơi.”

Bấy giờ cô nàng mới định thần, ấn nút tạm dừng trên màn hình điện thoại, phủi vỏ hạt dưa, đưa mắt liếc nhìn hai người. Thấy khách là trai đẹp chất lượng cao, cô bèn vui vẻ đứng lên: “Được, hai anh ngồi đi. Xỏ lỗ tai một bên hai mươi đồng, hai bên bốn mươi, khuyên tai miễn phí.” 

Mọi thứ trong tiệm nói chung chẳng đến nỗi, chỉ là chất quá nhiều đồ đạc nên hơi lộn xộn. Vốn mắc bệnh ưa sạch sẽ nên thế là đã đủ khiến Cố Khinh Chu chịu hết nổi. Y âm thầm kéo tay áo Giang Nhứ, dùng khẩu hình nói: “Hay là mình đổi tiệm…”

Nhưng Giang Nhứ còn chưa kịp đọc hiểu y muốn nói gì thì bà chủ trẻ đã bước tới, cầm một hộp khuyên tai đưa cho hắn lựa chọn: “Anh tự chọn kiểu dáng đi.”  

Mấy mẫu hàng trên đều diêm dúa lòe loẹt, Giang Nhứ bỏ qua, lựa chiếc khuyên đính đá nhỏ nhất: “Cái này đi. Xỏ tai bên trái, nhớ sát trùng sạch sẽ đấy nhé.”

Cố Khinh Chu miễn cưỡng ngồi xuống bằng tư thế có phần hơi đơ cứng. Bà chủ trẻ tay nhanh thoăn thoắt khử trùng dụng cụ, cười bảo: “Đừng lạnh như băng thế anh gì đẹp trai ơi, cứ kêu sợ đau một tiếng là được. Tẹo nữa là hết thôi, nhanh lắm.”  

Giang Nhứ ngồi cạnh y, vô tâm cười phớ lớ. 

Cố Khinh Chu không nói không rằng lườm hắn một cái, sau đó nhìn bà chủ hỏi: “Có đau lắm không?” 

Thực ra ra y không sợ đau, nhưng cảm giác phải ngồi một chỗ chờ người đến xiên cho mình một nhát, thật sự rất khó chịu. 

Bà chủ dùng bút đánh dấu vị trí trên tai y, vừa lấy gương cho y soi vừa nói: “Thể chất mỗi người là khác biệt, cảm giác đau đớn cũng không giống nhau. Có người chẳng thấy gì cả, có người lại đau đến ngất xỉu, cứ như là vừa bị xẻo thịt ấy. Em không khẳng định chính xác được, nhưng mà tai anh khá mỏng nên có lẽ không đau lắm đâu.”

Cô hỏi ý kiến y: “Xỏ vào chỗ này được không?”

Cố Khinh Chu chẳng hiểu gì về khoản này nên chỉ đưa mắt nhìn Giang Nhứ. Hắn đi tới xem xét, xác nhận vị trí đã đúng, đoạn trả lời: “Được, ở đây đi.”

Bà chủ cười, liếc hắn: “Anh chăm sóc anh em cẩn thận ghê nha.” 

Giang Nhứ cười lại, không đáp.

Tai Cố Khinh Chu chợt có cảm giác lành lạnh, có lẽ khâu sát trùng đã bắt đầu. Y không nén được hồi hộp, vô thức ngó qua chỗ Giang Nhứ. Thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn mình, mười đầu ngón tay căng cứng của Cố Khinh Chu bỗng bất giác thả lỏng.

Giang Nhứ nói: “Không sao hết, dái tai cậu mỏng nên sẽ không đau đâu.”

Cố Khinh Chu còn chưa kịp mở miệng, một trận đau nhói đã bất ngờ truyền đến, cảm giác nóng rẫy như bị xẻo thịt. Y cau mày rất khẽ, lắng nghe giọng bà chủ dặn dò: “Xong rồi. Mấy ngày tới anh chú ý đừng để nước vào, qua một tuần nữa là lành lại thôi. Nếu bị viêm thì bôi thuốc.” 

Nãy giờ Giang Nhứ quan sát Cố Khinh Chu rất kĩ, chẳng hề bỏ lỡ khoảnh khắc y nhíu mày: “Đau lắm hả?”

Một nửa bên mặt Cố Khinh Chu hơi tê dại. Y nhìn Giang Nhứ, mấy đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, rất muốn nhào tới ôm hắn. Y kìm lòng lại, không để người khác nhìn ra bất cứ cảm xúc nào: “Vẫn ổn, chưa đến nỗi.”  

Giang Nhứ không đáp, chỉ im lặng vuốt ve tai bên kia của y như vỗ về, sau đó qua chỗ bà chủ thanh toán tiền. Thấy trên bàn còn bày la liệt đủ loại sơn móng tay, hắn thốt lên: “Cô em còn làm móng luôn hả, dịch vụ phong phú quá.” 

Bà chủ trẻ nói: “Ầy, vì miếng cơm manh áo cả thôi. Càng nhiều nghề càng nhiều đường xoay xở. Lần sau mấy anh muốn xăm mình thì cứ qua đây, em giảm giá cho.”

Giang Nhứ nói cảm ơn, đoạn rời khỏi tiệm cùng Cố Khinh Chu.

Không khí ngoài trời mát mẻ, mang theo mùi vị ẩm ướt từ trận mưa lớn đêm qua. Lá ngô đồng rụng xuống đường tạo thành một lớp thảm dày, dù nhân viên môi trường đã nỗ lực quét dọn nhưng từng đợt lá úa vẫn trút như mưa. 

Tai trái Cố Khinh Chu vừa đau vừa tê, hẳn là phải sưng rất to. Y sóng vai Giang Nhứ đi vào nhà, tâm tình rất mực khó nói: “Xỏ xong lỗ tai rồi thì có còn đau không nhỉ?” 

Giang Nhứ vò tóc: “Khả năng là không.”

Hồi hắn mới xỏ, chỉ nửa giờ sau là đã chẳng còn cảm giác gì rồi. 

Cố Khinh Chu không nói gì thêm, đành an phận ôm hi vọng chờ vết thương mau lành. 

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, ngoảnh đi ngoảnh lại dự án Hoa Tế đã sắp sửa khép lại. Giang Nhứ bận rộn bù đầu, chạy như con thoi giữa hai đầu công ty và công trường, mãi đến cuối tháng mới có thời gian ngồi thở. Trong thời gian ấy, chuyện tình cảm của Lý Tư Ngạo rốt cuộc cũng có bước tiến vượt bậc. Chẳng biết vì sao, cũng chẳng hiểu như thế nào, song gã đã theo đuổi Phương Hiệp thành công.  

Giang Nhứ mừng không để đâu cho hết: “Cưng à, mày nhất định phải khao anh em một bữa đấy.”

Lý Tư Ngạo còn ra vẻ thẹn thùng: “Ô kê luôn, may quá đúng dịp lĩnh lương, ngày mai em sẽ mời cả nhà đi quẩy một bữa.”

Nhờ gã nhắc nhở mà Giang Nhứ mới sực nhớ ra đã đến cuối tháng. Hắn ngồi bất động tại chỗ rất lâu, không nói không rằng lấy điện thoại tra số dư thẻ lương. Tháng này được trích hoa hồng khá cao, Giang Nhứ bèn gửi luôn về nhà một khoản. Thế là ngay chiều hôm đó, mẹ Giang gọi điện tới. 

“Thằng ranh, đã bảo đừng gửi tiền về nhà nữa mà sao vẫn gửi vậy? Mẹ tiêu không xuể đây này.” Giọng mẹ Giang có vẻ hơi sốt ruột.

Giang Nhứ đang đứng hút thuốc ở góc ngoặt cầu thang, nghe vậy thì đáp: “Tiêu không xuể thì mẹ cho vào sổ tiết kiệm. Ngại gì thì ngại, ai lại ngại mình nhiều tiền?” 

Gửi tiền về nhà đã trở thành thói quen của hắn, mẹ Giang cũng chẳng có cách nào can thiệp, đành đổi sang đề tài khác: “Mày cũng lớn rồi, ở đấy có đứa con gái nào vừa mắt thì nhớ đưa về cho mẹ nhìn một cái đấy. Chỉ cần là người hiền lành, đối xử tốt với mày là mẹ mừng rồi.” 

Giang Nhứ lảng tránh: “Chuyện đó nói sau đi mẹ.” 

Mẹ Giang đáp: “Nói sau? Còn nói sau cái gì nữa? Anh em họ nhà mày đến tuổi đó là một nách hai con rồi. Tết nhất mày về, rồi cả họ mạc người ta nhìn vào nữa. Sao có thể đơn độc suốt đời được hả con?”

Đang nói, bà bỗng thở dài: “Mẹ cũng đâu cần gì, chỉ là sợ mày chẳng có ai chăm nom…” 

Giang Nhứ không trả lời – hắn cũng không biết phải nói sao. Hắn lấy cớ bận việc rồi cúp điện thoại.

Người ở địa phương nhỏ thường kết hôn rất sớm, hội anh em lớn lên cùng Giang Nhứ ai cũng đã yên bề gia thất, chỉ duy nhất hắn còn đơn chiếc. Năm nào mẹ Giang cũng thúc giục hắn tìm đối tượng, khổ nỗi Giang Nhứ chẳng hề có ý định làm theo, dẫn đến đôi bên luôn ở thế giằng co. 

-Hết chương 26-