Một lúc sau, tôi thở dài nói: “Không sao, chỉ là tớ nhớ cậu mà thôi!”
Sao tôi có thể nói ra bệnh của mình được, không phải bệnh có thể nhìn bằng mắt thường, tôi không biết nên nói thế nào.

Có lẽ là cô ấy quá buồn ngủ, cũng không gang hỏi nhiều, chỉ nói: “Cưng à, có phải cậu không ngủ được hay không?”
Tôi mấp máy môi, không biết nên nói gì, bèn dứt khoát nói: “Ừm, cậu ngủ đi, mai rồi nói!”
Cúp máy, tôi trùm chăn lên, co người lại, trong lòng cảm thấy thế giới này thật nhàm chán.

Mơ màng thiếp đi, tôi lờ mờ cảm nhận được giường bị lún xuống, sau đó có người kéo tôi vào lòng.

Chắc là Phó Kiến Hưng, tôi có hơi mệt, không nói gì, chỉ nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Có lẽ là do gần đây áp lực quá lớn, tôi luôn không thể ngủ yên giấc, tinh thần cũng không được tốt, mơ mơ màng màng đến công ty, có chút lực bất tòng tâm.

Ngồi trong phòng làm việc một lúc, Hàn Sương đưa tôi một số tài liệu để kí, rót cho tôi một cốc sữa bò rồi nói: “Giám đốc, gần đây sắc mặt của cô không được tốt, hay là đi bệnh viện khám xem?”
Tôi lắc đầu: “Không sao, cô đi làm việc đi! Chỉ là nghỉ ngơi không được tốt mà thôi!”
Gần đây quả thực là ngủ không được ngon.


Cô ấy lo lắng nhìn tôi, rồi ôm tài liệu rời đi, đi được vài bước, vẫn không kìm được mà nói với tôi: “Hay là cô tìm bác sĩ Trình xem sao, hôm nay anh ấy đến công ty rồi, ban nãy tôi mới gặp anh ấy trong thang máy!”
Niềm yêu thích và đam mê của Trình Quyết Phong đều dành cho y học, anh ta có cổ phần ở Phó thị nên rất hay đến đây.

Sau này có lẽ Phó Kiến Hưng sẽ dự tính đầu tư cho nghiên cứu y học, nên đã làm một phòng thí nghiệm y học cho Trình Quyết Phong, về cơ bản đều do Trình Quyết Phong phụ trách.

Tôi gật đầu: “Được!”
Gần đây trạng thái quả thực không được tốt, ngồi trong phòng làm việc một lúc, tôi đứng dậy đi đến phòng làm việc của Trình Quyết Phong.

Phòng làm việc của anh ta và Phó Kiến Hưng ở cùng một tầng, vốn tôi không định nghe lén, nhưng vừa ra khỏi thang máy, tôi đã vô tình nhìn thấy Lục Hòa Nhi mặc một chiếc váy dài màu trắng đứng trong phòng làm việc của Phó Kiến Hưng.

Chủ yếu là Lục Hòa Nhi rất thích kiểu ăn vận trông như tiên nữ thế này, tôi vừa nhìn là đã nhận ra ngay.

Những chuyện này quá thường xuyên rồi, tôi không định nghe ngóng, tôi đứng trước phòng làm việc của Trình Quyết Phong, gõ cửa phòng.

“Có chuyện gì?” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm ấm nam tính, giọng nói này của Phó Kiến Hưng quá dễ để nhận ra.

Tôi vừa nghe liền nghe ra được.


“Anh Kiến Hưng, em nghĩ thông suốt rồi, em từ bỏ việc ra nước ngoài, cũng không vào giới giải trí nữa.

” Lục Hòa Nhi như là đã hạ quyết rất lớn, lúc nói lời này, giọng của cô ta không được ổn lắm.

“Ừm!”
Câu trả lời này rất lạnh nhạt!
Trình Quyết Phong không đi ra mở cửa, tôi gõ liên tục mấy lần liền, không phải anh ta ngủ rồi đấy chứ!
“Lát nữa Cao Nghĩa tới, cậu ấy sẽ đưa em về!” Lời này Phó Kiến Hưng nói rất lạnh nhạt.

Có lẽ là trong lòng Lục Hòa Nhi đang không vui, một lúc sau cô ta mới nói: “Em đã từ bỏ rồi, những điều này còn chưa đủ sao?”
Không khí yên lặng một lúc, nhưng Phó Kiến Hưng lại đáp trả khá lạnh lùng: “Hòa Nhi, anh nói rồi, em đừng đưa ra bất cứ quyết định nào vì anh, Thẩm Mai Trang mang thai rồi, nếu em muốn ở lại Thuận Thành, anh sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của em, nhưng với chuyện tình cảm của em thì không, anh có gia đình của mình!”
“Gia đình?” Giọng nói của Lục Hòa Nhi có chút chói tai: “Vậy em thì sao? Anh trai em giao em cho anh, anh…”
“Lục Diệm không bảo anh lấy em, Hòa Nhi, suy cho cùng thì chúng ta cũng phải có cuộc sống riêng của mình.

” Giọng nói Phó Kiến Hưng có chút lạnh lùng, thêm cả sự vô tình.


“Anh yêu cô ta sao?” Lục Hòa Nhi hỏi, giọng nói có chút run rẩy: “Anh vốn không yêu cô ta, chỉ vì cô ta mang thai mà thôi, anh cảm thấy hai người có con, anh phải có trách nhiệm bảo vệ bọn họ, Phó Kiến Hưng, anh không hề hiểu bản thân mình một chút nào cả, tình cảm của anh với Thẩm Mai Trang không phải yêu, mà là trách nhiệm, giống như anh đối xử với em trước kia, vì trách nhiệm nên anh mới bảo vệ em!”
Im lặng một lúc lâu không có động tĩnh gì, tôi tưởng là kết thúc rồi, thấy Trình Quyết Phong mãi không ra, tôi đành phải trở về.

Không ngờ, giọng nói của Lục Hòa Nhi lại tiếp tục truyền đến từ phòng làm việc của Phó Kiến Hưng: “Anh Kiến Hưng, em xin anh, để em ở lại bên anh, em không yêu cầu anh làm gì cả, sau này anh muốn làm gì em đều nghe anh hết, đừng bỏ rơi em, những năm tháng này em đã không thể sống thiếu anh nữa.


Giọng nói này chất chứa sự van nài, sự thỏa hiệp, sự bé nhỏ của một người phụ nữ.

Tôi rũ mắt, không khỏi cảm thấy đáng thương, con người ta rơi vào cạm bẫy tình yêu thì đều mất đi bản ngã của mình.

“Cô ở đây làm gì!?” Chợt có một giọng nói vang lên, tôi tỉnh táo lại thấy Trình Quyết Phong sắc mặt phờ phạc đi ra khỏi phòng làm việc.

Tôi ngơ ra, hóa ra là ban nãy tên này ngủ à?
“Tìm anh!” Phun ra hai chữ, anh ta chưa kịp nói gì, giọng nói của Lục Hòa Nhi lại tiếp tục truyền ra từ phòng làm việc của Phó Kiến Hưng.

“Anh Kiến Hưng, em biết anh không yêu Thẩm Mai Trang, hôn nhân mà không có tình yêu sẽ hủy hoại con người ta đó, tuy hai người có con, đứa con này cũng sẽ không đem đến hạnh phúc cho anh đâu, mà sẽ trở thành khoảng cách mà hai người không thể nào vượt qua được, hai người sẽ vì đứa bé này mà dây dưa với nhau cả đời!”
Trình Quyết Phong cũng nghe thấy, anh ta nhìn tôi, nhướng mày: “Nghe lén?”
Tôi…
“Không phải!” Sợ anh ta không tin, tôi nói: “Tôi có chuyện tìm anh!”

“Chuyện gì?” Anh ta nói chuyện nhưng lại không nhìn tôi, vẫn nghiêm túc tiếp tục nghe câu chuyện trong phòng làm việc của Phó Kiến Hưng.

“Gần đây tôi không được khỏe, anh xem cho tôi, liệu có ảnh hưởng đến đứa bé không!” Thấy anh ta thờ ơ nghe động tĩnh phía bên phòng cách vách.

Tôi đỡ trán: “Bác sĩ Trình!”
Anh ta nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nghe tiếp.

Lục Hòa Nhi như cảm thấy lời mình nói rất có lí, bèn vừa nói vừa khóc: “Anh biết Thẩm Mai Trang yêu anh, nhưng anh không yêu cô ta, thời gian lâu dần, cô ta sẽ sụp đổ mà thôi, đây không phải điều mà một người phụ nữ cần.


“Cô Lục không phải tôi, sao lại biết được đây không phải điều tôi cần chứ?” Tôi thực sự là không nghe nổi nữa, huống chi, Trình Quyết Phong còn ở đây, tôi đi đến cửa phòng làm việc của Phó Kiến Hưng, thản nhiên nhìn Lục Hòa Nhi: “Rất không hay, cô Lục, cho dù chồng tôi không yêu tôi, nhưng chúng tôi đã có con rồi, điều này có nghĩa là tôi và anh ấy đã trở thành người một nhà thật sự rồi, có lẽ cô Lục làm tiên nữ lâu quá, không hiểu con người phàm trần nên mới cảm thấy vợ chồng trên thế gian này buộc phải có tình yêu mới có thể đi tiếp với nhau.


“Cô…” Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cả Lục Hòa Nhi và Phó Kiến Hưng đều rất ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Hòa Nhi lại nhìn tôi nói: “Cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào một đứa trẻ mà có thể giữ lại anh ấy sao?”
Tôi gật đầu: “Tôi vốn còn không chắc chắn dùng một đứa bé có thể giữ lại anh ấy được hay không, nhưng giờ đây nhìn phản ứng của cô, tôi cảm thấy hình như mình đã thành công rồi, dù sao, hiện giờ người đứng đầu trong lòng anh ấy không phải cô Lục, mà là tôi và đứa bé trong bụng tôi.


Sắc mặt Phó Kiến Hưng lạnh đi, dường như không vui vì lời nói này của tôi, tôi không để ý, nhìn Lục Hòa Nhi nói tiếp: “Đương nhiên, da mặt cô Lục dày như vậy, cũng có thể ở lại bên anh ấy để tiếp tục đợi, nói không chừng một ngày nào đó tôi sinh em bé ra, anh ấy ở nhà thấy phiền chán, nhìn tôi cũng ngán ngẩm, thấy hương hoa bên ngoài lại muốn thưởng thức, đến lúc đó, cô Lục có thể thực hiện tiếp ước mơ anh ấy cho cô một gia đình ở bên ngoài rồi!”.