Tập đoàn Châu Thành sáng sớm nhộn nhịp hẳn, mọi hoạt động dồn về phía căn phòng truyền thông.

Hôm nay cuộc thi thiết kế thời trang Đông-Xuân chính thức diễn ra, bộ phận âm thanh, ánh sáng, máy quay đều đang tất bật chuẩn bị.

Buổi lễ này sẽ được phát sóng trực tiếp rộng rãi.

Bởi cuộc thi lần này cho phép các nhà thiết kế trong cả nước tham gia, kể cả sinh viên vừa ra trường.

Người đạt giải nhất sẽ được thiết kế chính, nhận số tiền thưởng năm trăm triệu cùng hợp đồng làm việc tại Châu Thành dài hạn.

Đây được xem như cuộc thi thiết kế có quy mô lớn nhất trong nước từ trước tới giờ.

Căn phòng kín trang hoàng khá cẩn thận: loa đài dựng dọc hai bên gần sân khấu chính, luồng ánh sáng từ chiếc đèn trên cao rọi xuống, máy quay đặt tứ phía.

Bên dưới là dãy ghế ban giám khảo và thành phần khán giả.

Giám khảo khách mời lần này là anh Nei- nhà thiết kế trẻ vừa nhận giải thưởng “nhà thiết kế xuất sắc toàn thế giới”.

Chiếc xe Nei vừa dừng trước cửa chính tập đoàn thì hàng chục fan nữ lần lượt kéo đến bao quanh, hét hò, tay vẫy vẫy.

Dù cho Nei có cố chen chân nhưng cũng không thể nào ra khỏi vòng vây.

Vừa lúc Như Yên từ ngoài bước tới, nhận ra Nei lấp ló giữa vòng vây kín, đang cố sức thoát khỏi.


Cô cũng rất thần tượng Nei và thích phong cách thiết kế của anh nên thường xuyên theo dõi.

Không ngờ lại được gặp anh ấy ở đây.

Hạ Như Yên tay kéo đám đông, chen chân vào, kéo tay Nei đi ra khỏi.

Và rồi họ chạy nhanh vào trong, tiếng thở gấp gáp, đầu thi thoảng quay lại nhìn xem còn bị đuổi theo hay không.

Đến trước cửa thang máy cô hốt hoảng buông tay, cúi đầu: “xin lỗi, xin lỗi, lúc nãy vội quá tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì.”
Nei nhìn cô mỉm cười: “không sao, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.

Nếu không có cô chắc tôi cũng chả thoát ra nổi.”
Như Yên cười cười nhìn anh: “anh là nhà thiết kế Nei, tôi cũng là fan cuồng của anh đấy.”
Nei nhìn cô nãy giờ không rời cười nhẹ: “trùng hợp thật tôi cũng là fan cuồng của cô.”
Như Yên há hốc miệng, ngón tay cái chỉ vào mình, cười nhạt: “tôi sao? Không thể nào.

Anh đừng đùa vậy.”
Nei lắc đầu, nhìn cô âu yếm nói: “xem ra tôi bị lãng quên rồi.

Cô không nhớ tôi nữa sao Nhi công chúa.”
Như Yên nhập ngừng rồi thốt lên: “hoá ra là cậu sao? Vũ công công.”
Nei tên thật là Diệp Tử Vũ bạn hồi nhỏ của Hạ Như Yên.

Nhưng đến năm mười hai tuổi cậu ấy cùng bố mẹ chuyển ra nước ngoài, từ đó tới nay chưa từng gặp lại.

Vốn dĩ có biệt danh đó bởi lúc nhỏ họ thường cùng nhau chơi trò hoàng cung.

Như Yên đội vòng hoa dại xinh đẹp nên Tử Vũ luôn miệng gọi cô là công chúa của mình.

Còn Tử Vũ lúc đó khá nhút nhát, giọng có chút ẻo lả nên hay bị trêu là Vũ công công.

Nhưng bây giờ trông cậu ấy vừa cao lớn vừa phong độ, giọng nói nam tính hơn và còn là nhà thiết kế nổi tiếng nữa.

Như Yên ngước mắt lên nhìn Diệp Tử Vũ thốt lên: “cậu được đó Vũ công công nay trở thành thần tượng trong giới thời trang rồi đó.”
Tử Vũ nhìn Như Yên hỏi lại: “còn cậu giờ sao rồi?”
Như Yên mỉm cười: “tớ là nhân viên thiết kế của Châu Thành.

Hôm nay tớ đây tham dự cuộc thi.”
Tử Vũ tỏ ra ngạc nhiên, khom lưng cúi xuống nói nhỏ: “vậy sao? Tớ nằm trong ban giám khảo có cần ưu tiên không?”
Như Yên lắc đầu: “không, không, tuyệt đối cậu đừng thiên vị đó biết chưa? Tớ muốn chiến thắng bằng năng lực của chính mình.”
Tử Vũ gật đầu: “được, tính cậu trước tới nay vẫn vậy.


Tớ tin cậu sẽ làm tốt.

Chazzo…”
Cô mỉm cười gật đầu: “chazzo…”
Tháng máy vừa mở cửa họ vẫy tay tạm biệt đi về hai phía khác nhau.

Ai cũng vui mừng vì tình cờ gặp lại nhau.

Đã gần mười năm mới gặp lại cảm giác dường như mọi thứ đã dần khác đi.

Cũng phải cả hai người giờ đã trưởng thành thì cách ứng xử không thể như hồi còn là một đứa trẻ được nữa.

Như Yên mở cửa phòng chờ bước vào, Ly Là và Hà Thanh chạy tới nói: “nghe nói hôm nay Nei là ban giám khảo.

Ôi! Cuối cùng cũng gặp được thần tượng.”
Như Yên chỉ cười nhưng mặt chẳng ngạc nhiên gì cả, Hà Thanh thấy lạ nên hỏi: “chả phải mọi ngày cậu nghe nhắc đến Nei là nhảy cuỗng lên.

Sao hôm nay lại có vẻ bình tĩnh thế hả?”
Như Yên kéo nhẹ ghế ngồi xuống, thản nhiên đáp lại: “mình vừa gặp ở ngoài, còn đi chung thang máy cùng anh ấy nữa.”
Ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của hai cô gái dồn về phía Như Yên: “trời ạ! Sao số cậu lại may mắn vậy hả?”-Ly La thốt lên.

Hà Thanh hỏi ngay sau đó: “Ảnh ấy ngoài đời trông thế nào hả? Chắc là còn đẹp hơn trên ảnh nhỉ?”
Như Yên ngây ra một lát rồi đáp lại: “đúng là đẹp hơn và còn ra dáng nam thần tượng.

Nói chung là xuất sắc.”
Hai cô gái kia mơ mộng: “ước gì tớ có thể một lần đứng cạnh anh ấy.”
Tiếng ho nhẹ, Châu Gia Việt bước từ cửa vào, nãy giờ anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của ba người họ.

Ánh mắt nhìn Như Yên, xịu xuống, anh đến gần thì thầm: “Hạ Như Yên em dám khen chàng trai khác trước mặt anh sao?”

Như Yên cười nhẹ lắc đầu: “không có, em chỉ là nói sự thật.”
Anh tiếp tục ghé tai nói nhỏ: “nếu em chỉ mải ngắm trai mà thì không tốt thì coi chừng…quái thú của anh nổi lên…thì…”
Chưa đợi dứt câu thì cô đẩy nhẹ anh ra, cười cười: “em sẽ tập trung hơn, chắc chắn sẽ thi tốt.”
Anh cười nhẹ, ghé bên tai cô nói tiếp: “bà xã điện hạ cố lên!”
Cô cười rất tươi nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

Nãy giờ Ly La và Hà Thanh ngây người y như vô hình.

Họ từ ngạc nhiên, ngỡ ngàng đến thắc mắc, ghen tỵ.

Châu Gia Việt vừa rời đi thì hai người lập tức chạy đến bên Như Yên.

Ánh mắt họ chao đảo liên tục nhìn gương mặt cười không ngớt của Như Yên rồi đến bóng lưng dần khuất của Châu tổng.

Hà Thanh sửng sốt, lay nhẹ tay áo Như Yên hỏi: “này quan hệ giữa cậu và Châu tổng là như nào? Hình như không được bình thường cho lắm?”
Như Yên vội vàng xua gạt đi: “ai…da…các cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó.

Sếp quan tâm nhân viên là chuyện thường tình thôi mà.”
Ly La trừng mắt: “sếp…với…nhân viên sao? Vậy bọn tôi là người tàn hình hay sao?”
Như Yên ấp úng: “thực ra…anh ấy là người quen của một người bạn của tớ.

Cho nên…có chút quen biết …chỉ hỏi han vậy thôi!”
Hai cô gái kia đồng thanh: “nói vậy còn tạm nghe được.”.