Cố Học Vũ gật đầu: “Con đã phân tích rất rõ ràng.

Vậy có phải con nên nghĩ xem là người nào nhắm vào Kỳ Lân Đường không? Tiếp theo con định ứng phó thế nào?”
Cố Tĩnh Đình đặt hai tay trên mặt bàn, trong lòng đã có quyết định: “Trước tiên mời luật sư kiện mấy tên giám đốc, xóa bỏ hiềm nghi.

Tiếp theo tìm ra kẻ ở Dạ Mị đã dùng ma túy gài bẫy chúng ta.”
“Vậy nếu kẻ thả ma túy thật sự là người Dạ Mị?” Cố Học Vũ hơi nhướng mày, đôi mắt vẫn sâu thẳm.
“Không thể nào.” Cố Tĩnh Đình phủ nhận theo trực giác: “Dạ Mị tuyệt đối sẽ không có người như vậy.”
Cố Học Vũ yên lặng, bình tĩnh nhìn con gái, nhìn thẳng khiến Cố Tĩnh Đình không được tự nhiên, ông mới nhẹ nhàng nói: "Tĩnh Đình, khuyết điểm lớn nhất của con là quá kiêu ngạo.

Con phải hiểu một chuyện, trên thế giới này, không gì là không thể.

Là người đều sẽ có nhược điểm, chỉ cần có nhược điểm, thì sẽ bị người khác lợi dụng."
Sắc mặt Cố Tĩnh Đình khó coi, lời này ba nói ý là có người của cô đã bị mua chuộc.

Nhưng mà...!
“Con tin thủ hạ của con, chưa kể…”

“Tĩnh Đình.” Cố Học Vũ cắt ngang lời cô: “Suy nghĩ kĩ lời ba nói, cả việc giải quyết chuyện này thế nào.

Trước đó, đừng đưa ra bất cứ kết luận nào.” Cố Tĩnh Đình trầm mặc, Cố Học Vũ đứng lên, vỗ nhẹ vai cô: “Ba giao Kỳ Lân Đường cho con là tin vào năng lực của con.

Chỉ là ba mong con có thể hiểu, làm người không thể lúc nào cũng đứng trên đỉnh núi, đôi khi thất bại cũng là một cách rèn luyện.

Chuyện quan trọng nhất khi làm người là không được thua.” Thua? Bây giờ vừa mới bắt đầu, cô còn chưa buông tay.

Ý ba nói là gì? Cố Tĩnh Đình muốn nói gì đó, Cố Học Vũ lại ra ngoài: “Đi đi.

Ba không nhúng tay vào chuyện này, con càng dễ xử lý.

Giờ ba phải đi đón mẹ con đây.” “Ba.” Vẻ mặt Cố Tĩnh Đình có chút bất an, cuối cùng vẫn bước nhanh ra đứng trước mặt ba: “Con tin người con đã huấn luyện, tuyệt đối không thể có nội gián bên trong.

Con nhất định sẽ giải quyết chuyện này chu toàn.” Kể từ khi cô quyết định xây dựng Dạ Mị thành một dây chuyền, từ việc chọn địa điểm, khai trương, huấn luyện những người mới, hầu hết đều đã qua tay cô.

Cô tuyệt đối tin tưởng người mình đào tạo ra.

"Được rồi.

Ba đợi con." Con gái quá cố chấp, Cố Học Vũ không phải lần đầu biết.

Thôi, Kỳ Lân Đường cũng không chịu thua.

Ông cũng không để tâm mấy tên Dạ Mị.
Dù cuộc đời con gái quá mức suôn sẻ, cần chút bài học, nhưng dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay mình, để con gái chịu thiệt, Cố Học Vũ cũng không vui.

Thôi, để con gái xử lý chuyện này đi.


Cố Tĩnh Đình buồn phiền rời nhà, nội tâm có mấy phần bất mãn vì ba không tin tưởng mình.


Cô tuyệt đối tin tưởng người mình bồi dưỡng, chắc chắn không liên quan gì đến chuyện này.

Nếu ba không tin, vậy để cô chứng minh cho ba.

Ra khỏi cửa, gió đêm thổi qua, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn.

Vừa rồi thề trước mặt ba chuyện này không thể nào là người Long Đường làm.

Nhưng giờ nghĩ lại, gần đây chỉ có bang Thanh Thành có đụng chạm với Kỳ Lân Đường.

Đã được Cố Học Vũ chọn, cô tin tưởng năng lực của ba, chắc chắn sẽ không lưu lại rắc rối.

Còn có Triển Thiểu Phàm, nhưng hiện giờ hắn bận tiếp nhận địa bàn Colombia, không thể có thời gian đấu đá với cô.

Cuối cùng là mấy người Kim Lệ Châu, Phác Tương Vũ, cô biết rõ tình hình của bọn họ, giờ đang sống bình yên trên một hòn đảo nhỏ ở Nam Úc.

Vậy có thể yên lặng liên tục diệt sạch ba vùng của Kỳ Lân Đường, trừ Long Đường, tạm thời cô không thể nghĩ ra ai khác.

Long Đường, Hiên Viên Diệu, tên đàn ông mê hoặc hơn cả mê hoặc, gần đây ít khi lộ mặt, cô còn không tin lúc ông ta nói là ông ta làm.

Tạm thời chưa nghĩ ra được ai khác, cô gọi điện cho Trần Chí Trạch, bảo anh ta tiếp tục điều tra.


Cúp điện thoại, nhận được cuộc điện thoại của Cố Thừa Diệu, nói vừa rồi cô rời đi vì chút chuyện, sao vẫn chưa trở về?
Cố Tĩnh Đình lúc này mới nhớ mấy người bọn họ còn đang chờ mình về đi tăng hai.

Xem thời gian thấy cũng đã nửa đêm, mấy người này đúng là cao hứng.

Cô cầm chìa khóa lên quay về địa điểm ban đầu.
Xuống xe, cởϊ áσ khoác cầm trong tay, sau đó đi lên tầng đến phòng bao đã đặt trước...!
...!
Đi đã lâu, Cố Tĩnh Đình bước hơi nhanh, lúc qua khúc cua lại đụng phải một người.

Hơi nhíu mày, Cố Tĩnh Đình lùi ra sau, áo khoác trên tay cũng rơi xuống đất.

“Xin lỗi.” Cô nhẹ giọng xin lỗi, cúi đầu nhặt áo khoác trên mặt đất, tay lại bị người kia kéo: “Cố Tĩnh Đình? Em nên cảm thấy xấu hổ mới đúng.” Giọng nói trầm ấm mang sức hút riêng của đàn ông.

Giọng nói không xa lạ vang lên bên tai Cố Tĩnh Đình, cô ngẩng đầu lên, đập vào mặt là đôi mắt sâu thẳm của Đường Diệc Sâm..