Trước khi Khương Dương vào cửa, liền cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Sau khi xác định hung thủ không ở trong nhà, cô dứt khoát bước tới, cẩn thận lật cái xác lại.
Ngay lập tức, vết dao trên mặt thi thể lộ ra.
Những vết sẹo đó nằm rải rác khắp khuôn mặt.

Tại vết thương, còn có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp máu đỏ tươi, đặc biệt kinh khủng.
Khuôn mặt này đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Khương Dương hít một ngụm khí lạnh.

Cô nhìn đi chỗ khác, cố gắng không nhìn lại thi thể và nói, “Ông ấy bị hủy dung rồi.”
Mặt chủ nhà tái nhợt, đúng là đã bị dọa đến mức hoảng sợ.
Anh ta chỉ vội vàng nhìn dưới đất liếc mắt một cái, sau đó dùng hai tay che chặt mắt, run rẩy không chịu tiến lên: “Nhưng nhìn quần áo của người này là người thuê nhà của tôi…gần đây ông ấy thường xuyên mặc bộ quần áo này.”
Chỉ cần liếc mắt, cũng nhận ra được vài phần.
Trần Lãng Phong không vì lời nói của chủ nhà mà xem nhẹ, anh quay đầu lại sai người lục lọi trong thi thể, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó có thể chứng minh danh tính của ông ta.
Trong vòng vài giây, Tiền Trác đã phát hiện ra.
“Tìm thấy một số giấy tờ trong túi quần áo của ông ta.

Trong đó có bằng lái xe và chứng minh thư giả này!”
Tiền Trác lấy chứng minh thư mà anh ta vừa lấy ra, “Ông ta chắc là Vương Hồ Đoan.”
“Để tôi xem.”

Khương Dương đi tới và lấy chứng minh thư từ Tiền Trác.
Cô phát hiện ra rằng thật sự có hai chứng minh thư trong đống giấy tờ.

Ảnh trên chứng minh thư giống nhau, nhưng tên thì khác, tên giả là Vương Hồ Đoan, còn tên kia là Quách Nghĩa.
Quách Nghĩa mới là tên thật của Vương Hồ Đoan.
Khương Dương cảm thấy hoảng hốt, cô cảm thấy dường như đã bắt được một sợi chỉ để giải câu đố giữa hàng ngàn sợi chỉ.

Tuy nhiên, điều này càng khiến cô cảm thấy bất an hơn.
Sợi chỉ đến dễ dàng đến mức dường như tự động rơi vào tay họ.
“Thật là kỳ lạ.”
Khương Dương lắc đầu, nhìn chằm chằm hai tấm chứng minh thư: “Nếu như hung thủ không muốn chúng ta nhận ra danh tính của người chết, tại sao lại để lại thứ quan trọng như chứng minh thư trên người, lại còn giết người trong chỗ thuê nữa.

Đây không phải là cố tính để chúng ta tìm được sao?”
Nhưng để giải thích vì sao hung thủ làm vậy còn khó hơn.
Một khi đã như vậy, tại sao hung thủ lại dùng dao phá hủy khuôn mặt của thi thể?
“Người nằm trên mặt đất thật sự là Quách Nghĩa sao?”
Khương Dương cúi đầu, nhìn khuôn mặt đầy máu, lời nói vô tình khiến người ta phát lạnh: “Hay là, hung thủ muốn chúng ta xác định người này là Quách Nghĩa?”
Có phải hung thủ đang muốn di hoa tiếp mộc, treo đầu dê bán thịt chó?
Khương Dương mím môi, trong lúc đang suy nghĩ, lưng đột nhiên cứng đờ.

Cảm giác rờn rợn khi bị nhìn trộm xâm nhập vào xương tủy, giống như giòi bám vào xương, không gạt đi được.

Đột nhiên, cô đột ngột quay lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Khương Dương như nhìn thấy bóng người lướt qua ngoài cửa sổ.
“Ai? Ai đó?”
Cô lao đến bên cửa sổ.

Tuy nhiên, khi cô nhìn ra bên ngoài, thấy không có gì bên ngoài.

Thậm chí còn có một lớp bụi mỏng trên bệ cửa sổ.
Có vẻ như đã không có ai chạm vào cửa sổ trong một thời gian.
Vừa rồi chỉ ảo giác của cô thôi sao?
Khương Dương vẫn không chịu thua, lặng lẽ đẩy cửa sổ ra một khe hở, thò đầu ra ngoài, lại nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên tầng hai của tòa nhà này, có một mái nhà.
Tuy nhiên, bất cứ ai đã thành thạo các kỹ năng leo trèo và có sức mạnh đều có thể leo từ tầng một lên tầng ba với sự trợ giúp của mái nhà này.
Vì vậy, Khương Dương đã quan sát mái nhà rất cẩn thận.
Lúc này, ánh trăng trong trẻo, đèn sáng trưng, trên mái nhà lầu hai không có một bóng người, cũng không có chỗ ẩn nấp.
Tuy nhiên, Khương Dương vẫn không thấy gì.
Nền bê tông trống không, ngoại trừ một vài cây bên đường chỉ cao bằng tầng ba, lắc lư cành lá dưới ánh đèn đường.
“Đội trưởng Khương, có chuyện gì vậy?”
Lâm Diệp Tư quan tâm hỏi.

“Không có việc gì, chắc chỉ là bóng cây mà thôi.”
Khương Dương lắc đầu nhìn cô ấy, chậm rãi nhíu mày: “Có lẽ là gần đây chị lo lắng quá nhiều, không nghỉ ngơi tốt, nên nhìn nhầm.”
“Nếu cô không ngủ đủ giấc trong một thời gian dài, trạng thái tinh thần của cô thật sự sẽ không tốt lắm.”
Trần Lãng Phong vội vàng tiếp lời, trong giây lát đã biến thành một bà mẹ hay cằn nhằn: “Đội trưởng, chúng ta còn cần phải chú ý nhiều hơn về vấn đề giấc ngủ! Thiếu ngủ lâu ngày như vậy không chỉ ảnh hưởng đến khả năng miễn dịch của cơ thể, mà còn gây đau đầu, viêm họng các loại, mà còn tăng cao xác suất mắc bệnh mãn tính…”
Khương Dương nghe xong gật đầu.
Khi quay người rời khỏi cửa sổ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật sự cần đánh một giấc ngon lành.
Lần này, thậm chí còn xuất hiện ảo giác.
Thật sự không nghĩ đến.
Tuy nhiên, sau khi tiếng bước chân của Khương Dương hoàn toàn biến mất, có thứ gì đó đột nhiên di chuyển trong bóng tối trên bức tường bên ngoài cửa sổ.
Đó là một bóng người!
Người đó đang đứng trên sân thượng tầng hai, cả người ẩn trong bóng tối, khuôn mặt âm u.

Hắn chậm rãi bước ra, chậm rãi phủi bụi đất trên lưng áo.

Nếu ai đó ở xung quanh vào lúc này, còn có thể tìm thấy một nắm bụi nhỏ trong lòng bàn tay đeo găng của hắn.
Màu sắc và thành phần của bụi giống hệt như những hạt rơi trên bệ cửa sổ.
Hắn dựng hiện trường giả.
Khi Khương Dương vừa bắt đầu nghi ngờ, người này đã cố gắng bám vào bức tường bên ngoài, sử dụng lưới cửa sổ hơi nhô ra làm vật che, vừa vặn tránh được ánh mắt dò xét.
“Thật sự rất thú vị.”
Người đàn ông cười khúc khích và nhận xét.
Hắn liếc nhìn những cảnh sát bận rộn trong căn nhà cho thuê, bóng tối ẩn giấu trong mắt còn sâu hơn màn đêm.
“Trò hay sắp mở màn rồi.”
Không lâu sau, hắn thu dọn sạch sẽ, xóa hết dấu vết do mình lưu lại, rồi biến mất không chút dấu vết.
Chỉ còn bóng đêm rung chuyển, bóng cây đang thu hẹp lại.

“Người chết bị giết bằng một con dao, vết thương chí mạng ở cổ họng.”
Sau khi Lận Thời Thương đến hiện trường, anh lập tức kiểm tra vết thương trên cổ của thi thể: “Hung thủ rõ ràng rất quen thuộc với cấu trúc của cơ thể người, rất có thể hắn là bác sĩ hoặc y tá, hoặc đã học y khoa.”
“Anh đến nhìn vết thương trên mặt người chết đi.”
Khương Dương nói.
“Không có dấu hiệu co rút cơ bắp, mép da bị thương cũng kông cuộn vào trong, bên trong vết thương cũng không có máu đông.”
Lận Thời Thương cẩn thận quan sát dưới ngọn đèn: “Từ chỗ này có thể phán đoán những vết sẹo trên mặt không có phản ứng sống, nhất định là vết thương sau khi chết.”
Mục đích của nó, có lẽ, chỉ để hủy dung, nhằm che giấu danh tính của người chết.
Suy đoán trong lòng Khương Dương đã được xác nhận: “Xem ra phải tiến hành xét nghiệm DNA, em nghi ngờ người chết có thể không phải Quách Nghĩa.”
“Được.”
Lận Thời Thương siết chặt cái nhíp và nhổ một sợi tóc của người chết.
“Em sẽ nhờ người đi tìm người thân của Quách Nghĩa, trích xuất mẫu DNA và so sánh với DNA của thi thể, xác nhận ông ấy có phải là Quách Nghĩa hay không.”
Khương Dương dừng một chút, sau đó nói: “Còn nữa, không phải Thẩm Soạn Lâu còn một người em họ bên ngoại ở Nghi Ninh sao, em cũng muốn làm xét nghiệm DNA.”
Lận Thời Thương đang khám nghiệm tử thi thì sững sờ: “Em nghi ngờ…”
“Em không có chứng cứ, em chỉ hơi nghi ngờ.”
Ánh mắt Khương Dương dần tối sầm lại, ánh mắt đảo qua Lận Thời Thương, nhìn về phía sau ngoài cửa sổ lá rụng vào mùa thu.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Nếu thi thể này thật sự thuộc về Thẩm Soạn Lâu, tình hình của Lận Thời Thương sẽ rất tồi tệ.
Anh không những không thể tham gia điều tra vụ án này mà còn có thể bị tình nghi giết người vì động cơ phạm tội mạnh mẽ.

Trong trường hợp, kẻ chủ mưu đằng sau bức màn nắm bắt cơ hội để gây rắc rối…Khương Dương mím môi, cảm thấy không ổn, hy vọng chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều.
 
------oOo------