Triệu Tốn bị câu nói này làm cho á khẩu, không nói nên lời.
Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, cực kỳ kích động: “Tôi đương nhiên muốn biết! Vinh Hoa nhất định không thể chết oan! Tôi chỉ thông cảm mấy người vất vả xử lý vụ án, cho nên không hỏi.”
Triệu Tốn giận dữ nói.
Nhưng khi nhắc tới cái chết của Thu Vinh Hoa, trong mắt hắn lại hiện lên vẻ đau buồn, ngữ khí càng trầm xuống: “Thật ra, tôi không dám nghĩ đến cái chết của cô ấy, cho nên đôi khi tôi cũng có lừa dối chính mình rằng cô ấy vẫn còn sống, sống rất tốt…”
Nỗi buồn man mát lan tỏa, khiến nhiều người có mặt xúc động.
“Mọi người vào đi.”
Triệu Tốn thay đổi thái độ không hoan nghênh trước đó, ra hiệu “mời” các cảnh sát, lịch sự phục vụ trà nước.
“Đã tìm ra hung thủ giết Vinh Hoa chưa?”
Triệu Tốn hỏi.
“Nếu như đã bắt được hung thủ, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Khương Dương cười khổ nói: “Nhưng đáng tiếc, hiện tại còn chưa được.”
Vừa dứt lời thì đã thấy vai Triệu Tốn buông lỏng, tựa như thở dài nhẹ nhõm.
Rất đáng nghi!
Lúc này, Triệu Tốn đưa ly nước, Khương Dương vừa định nhận thì đột nhiên phát hiện một sợi tóc dài của phụ nữ ở trên mặt bàn, màu đen tuyền và dày! Rất giống với sợi tóc mà Lận Thời Thương tìm thấy ở hiện trường!
Đôi mắt cô trầm xuống, đưa tay nhặt nó lên.
Không ngờ, cùng lúc đó Triệu Tốn cũng phát hiện ra sợi tóc, hắn lo lắng xoa hai tay vào nhau, gượng gạo cười: “Tôi không biết dọn dẹp nhà cửa lắm, để mọi người chê cười rồi.”
Ngay lập tức, Triệu Tốn đã đặt ấm nước xuống.
Anh nhìn chằm chằm vào sợi tóc xuất hiện đột ngột, cúi người về phía trước và đưa tay ra, không nói lời nào mà lấy nó đi.
Một tiếng “ba” vang lên.
Cổ tay của Triệu Tốn bị Khương Dương nắm, tay hắn bị chặn giữa không trung.
Âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng lại khơi dậy một vòng xoáy hỗn loạn vô hình, khuấy động căn phòng khách nhỏ bốn bề vuông vức này.
Trong không khí yên tĩnh, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Sắc mặt Triệu Tốn liền trở nên khó coi: “Cảnh sát, cô làm gì vậy…”
“Chỉ là chuyện nhỏ, để tôi vứt cho.”
Khương Dương nhếch khóe môi thản nhiên cười.
Đôi mắt đó giống như đá Obsidian không thể phá hủy, cho dù bị nhuộm cả đêm, ánh sáng ngưng tụ ở điểm sắc nét cũng đẹp như ánh sáng của mặt trời.
Người khác không dám nhìn gần.
Triệu Tốn hít thở không thông.
Không biết vì sao, hắn lại nghĩ tới hình ảnh thợ săn yêu ma từng thấy trong phim, cho dù trực tiếp đối mặt với ma quỷ, cũng sẽ không thay đổi ý định ban đầu.
Nghe xong những lời này, Triệu Tốn không còn cách nào khác là xấu hổ rút tay về.
Hắn vốn tưởng rằng chắc Khương Dương sẽ không vứt sợi tóc đó.
Tuy nhiên, không ngờ, Khương Dương rất phối hợp búng ngón tay trên bàn, quét sạch tóc ngay lập tức.
Dứt khoát như vậy? Trong lòng Triệu Tốn mừng như điên.
Vẫn còn lo lắng, hắn nhìn quanh bàn một lần nữa, rồi nhếch mép hài lòng.
Tiền Trác nhìn từ bên cạnh, nóng lòng: “Bánh Dừa Nhỏ, Triệu Tốn trông rất lo lắng về sợi tóc đó, đội trưởng thật sự quét nó đi sao?”
Tiền Trác lo lắng đánh vào đùi: “Làm như vậy, chúng ta có thể mất đi bằng chứng quan trọng không?”
“Anh thật ngốc!”
Lâm Diệp Tư mím môi cười, cô liếc nhìn lòng bàn tay của Khương Dương, sau đó lại chọc vào cánh tay của Tiền Trác: “Anh nhìn kỹ xem đó là cái gì?”
Tiền Trác vội vàng quay đầu và nhìn về hướng cô ấy chỉ.
Thấy lòng bàn tay nắm chặt của Khương Dương đang để rủ xuống chân bàn.
Trong lòng bàn tay, mơ hồ xuất hiện một đường đen mảnh nhỏ.
Không phải tóc thì là gì!
Tiền Trác lập tức mở to mắt, thở dài nói: “Tôi chịu rồi, đội trưởng thật lợi hại…”
“Suỵt!”
Lâm Diệp Tư chớp mắt ngắt lời anh ta, “Nếu anh không muốn Triệu Tốn phát hiện ra thì chỉ cần im lặng thôi!”
Tiền Trác rùng mình.
Anh quay lại ngay lập tức và ngậm chặt miệng.
Sợi tóc này nhanh chóng được cho vào túi vật chứng, gấp gáp đưa đến bàn trong phòng vật chứng.
Lận Thời Thương nhướng mi, nhưng lần này anh phát hiện ra người đưa tóc vào phòng pháp y không phải là Khương Dương.
“Đội trưởng Khương không có trở về sao?”
Lận Thời Thương thu hồi ánh mắt.
“Không!”
Tiền Trác thành thật lắc đầu: “Sau khi ra khỏi nhà Triệu Tốn, chị ấy liền lên xe mô tô, nói sẽ đi xem vài nơi, bảo chúng ta trở về cục cảnh sát giao vật chứng và đến xem băng ghi hình ở khu dân cư một lần nữa.”
Vừa nói, anh vừa lén nhìn Lận Thời Thương.
Phía sau gọng kính màu bạc lạnh lùng, lông mi của Lận Thời Thương khẽ rủ xuống, lặng lẽ che đi đôi mắt đen láy của anh.
Với năng lực quan sát, đã lăn lộn trong giới nhiều chuyện nhiều năm của Tiền Trác, anh thật sự nhìn thấy một chút mất mát từ đó.
Phát hiện này thật sự khiến Tiền Trác bị sốc.
Chẳng ai có thể ngờ rằng, người đã từng giết chết biết bao tâm hồn thiếu nữ mà bây giờ lại chẳng khác gì người vợ nhỏ bị bỏ rơi.
Sự tương phản không thể tin được!
Tiền Trác bối rối một lúc, lắp bắp nói: “À … Pháp y Lận, anh không sao chứ? Không phải đội trưởng cố ý không đến gặp anh đâu.”
“Tôi không sao.”
Lận Thời Thương thấp giọng nói: “Anh về trước đi, đợi xác định được DNA của sợi tóc này, tôi sẽ đối chiếu với sợi ở hiện trường vụ án, sau đó báo kết quả cho mọi người.”
Khi kết quả kiểm tra sợi tóc được đưa ra, ánh hoàng hôn đã thiêu đốt bầu trời.
Trên màn hình dần hình thành các biểu đồ.
Lận Thời Thương liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính, cảm thấy mấy tiếng đồng hồ chỉ trôi qua trong tích tắc.
Anh click chuột nhập kết quả của người chết để đối chiếu.
Kết quả thật thú vị!
Kết quả so sánh DNA của sợi tóc khác hẳn với của Thu Vinh Hoa đã chết, với 21 cặp DNA khác nhau.
Ngoài ra, anh cũng phát hiện ra rằng sợi tóc được tìm thấy tại hiện trường và tại nhà của Triệu Tốn đã được xử lý bằng thuốc tẩy và nhuộm.
Cả hai đều là tóc giả! Và, nó được làm bằng tóc thật của con người!
Loại tóc giả làm bằng tóc người này có hiệu ứng tự nhiên và chân thực, sau khi dùng cũng không giống đang đội tóc giả.
“Quả nhiên là vậy.”
Lận Thời Thương lẩm bẩm một mình.
Đồng thời, dựa vào hiểu biết của mình đối với Khương Dương, anh cũng lập tức biết được Khương Dương đã đi đâu.
Triệu Tốn đến quán ăn Huệ Văn vào đêm xảy ra vụ án.
Với tính cách cố chấp của Khương Dương, không thể thờ ơ với những trở ngại trước mặt khi cô chỉ còn cách sự thật một bước.
Cô phải gấp gáp hơn bất kỳ ai khác để khám phá bí ẩn về bằng chứng ngoại phạm của Triệu Tốn.
Tuy nhiên, diễn biến sự việc không được suôn sẻ như mong đợi.
Bởi vì cho đến bây giờ, Lận Thời Thương vẫn chưa nghe thấy bất kỳ tin tức nào về việc Khương Dương trở lại.
Trước khi đi, cô đã tạm thời giao quyền cho đội phó Trần, vì vậy cả buổi chiều về cơ bản cô đã mất liên lạc.
Lận Thời Thương mơ hồ cảm thấy bất an.
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh cũng nhấc điện thoại gọi cho Khương Dương.
Âm thanh máy bận, vẫn là âm thanh máy bận….Hết lần này đến lần khác, vô số âm tiết được kết nối qua lại, ngắn gọn đơn điệu.
Mỗi âm thanh như một con dao cùn, cắt đứt hy vọng trong lòng Lận Thời Thương.
Sự chờ đợi dằng dặc như bị lăng trì.
Tuy nhiên, cuối cùng Lận Thời Thương không thể đợi Khương Dương trả lời điện thoại.
Đáp lại anh chỉ là một giọng nói điện tử lạnh lùng: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi đã bị tắt…”
Điện thoại tự động cúp máy.
Màn hình tắt đi.
Điện thoại của Khương Dương đã hoàn toàn bị ngắt kết nối!
Khương Dương không tự nhiên lãng phí cả buổi chiều như vậy.
Cô quyết đoán sử dụng thời gian này để gặp gỡ những người bạn đã uống rượu với Triệu Tốn, sau đó tự mình lần theo con đường của Triệu Tốn vào đêm gây án.
Thật không may, kết quả không như mong đợi.
Những người bạn của Triệu Tốn đều thống nhất, lần lượt vỗ ngực, đảm bảo với Khương Dương rằng lời khai của Triệu Tốn là chính xác.
“… Cô cảnh sát, tôi có thể xác nhận rằng Triệu Tốn đã rời đi lúc 9:30 tối! Hôm đó tôi sợ bị vợ mắng vì về muộn nên lúc ra ngoài còn đeo thêm đồng hồ đeo tay!”
“…Giả vờ say? Điều đó càng không thể! Tôi thấy anh ấy uống rất nhiều rượu trắng, say đến cả người nồng nặc mùi rượu! Nếu không phải anh ấy kiên trì, chúng tôi sẽ không để anh ấy đi về một mình!”
Cảm giác không có được thu hoạch gì thật sự khó chịu!
Khương Dương chỉ cảm thấy rằng cô bị mắc kẹt trong một mê cung, bất kể cô rẽ trái hay rẽ phải, đều bị đụng đầu vào tường.
Những lời khẳng định ấy biến thành gạch đá chặn hết mọi lối thoát.
Khương Dương bước vào nhà hàng Huệ Văn với tâm trạng đau khổ như vậy.
Nhà hàng Huệ Văn nằm ở phía đông, khu mới phát triển của Nghi Ninh, là một nhà hàng nhỏ vừa mới khai trương.
Mặc dù hứa hẹn nhiều giảm giá nhưng nhà hàng vẫn vắng vẻ lạ thường.
Theo lý mà nói, đây không phải là một nơi tốt để tụ họp với bạn bè.
Có thể nói đề nghị ăn tối ở đây của Triệu Tốn là hoàn toàn vô lý! Tuy nhiên, tại sao hắn vẫn kiên trì làm như vậy?
Khương Dương nhíu mày.
Cô cáu kỉnh khuấy những viên đá nổi trong ly soda, trong lòng càng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, cô đã nhận ra câu trả lời.
Bãi đậu xe ở đây rất đặc biệt.
Ngồi trong nhà hàng Huệ Văn, có thể nhìn thấy những chỗ đậu xe gần đó qua lớp kính cao từ trần đến sàn.
Các bụi cây bên cạnh bãi đậu xe um tùm, khi xe nhỏ hơn đậu vào sẽ bị cây cối che mất, hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Phát hiện này làm tinh thần Khương Dương phấn chấn hơn!
Phải biết rằng hầu hết các bãi đậu xe đều không được giám sát, nếu ở trong một môi trường mà tầm nhìn bị hạn chế như vậy, Triệu Tốn sẽ dễ dàng đục nước béo cò.
Đây là hiệu quả hắn muốn! Đó cũng là lý do tại sao hắn chọn nơi này để ăn tối!
Dưới sự che chở của bụi cây, Triệu Tốn đã có thể lái xe đi sau khi rời khỏi nhà hàng một mình mà không ai nhận ra.
Sau đó, hắn có thể lái chiếc xe qua con đường không có camera giám sát và lặng lẽ quay trở lại khu dân cư.
Phần còn lại đơn giản hơn nhiều.
Sau khi lợi dụng chênh lệch thời gian giữa lái xe và đi bộ để hoàn thành vụ giết người và giả làm Thu Vinh Hoa, Triệu Tốn chỉ cần giả vờ đi bộ trở về là sẽ có đủ chứng cứ ngoại phạm.
“Triệu Tốn này cũng thật biết tính toán.”
Khương Dương giật khóe miệng, tự giễu cười nói: “Dùng thực lực của mình quay chúng ta một vòng.”
Nhưng suy đoán này vẫn còn một vấn đề.
Theo những người bạn của Triệu Tốn, đêm đó khi hắn trở về thì đã say bí tỉ rồi.
Đi là một vấn đề, nhưng làm thế nào để giữ vững tay lái?
Trước khi Khương Dương có thể hiểu tại sao, cô nghe thấy một tiếng hét từ bên cạnh: “Cẩn thận! Tránh đường!”
Cách đó không xa, một người phục vụ trẹo mắt cá chân, cả người ngã xuống đất.
Ly rượu cô đang cầm trên tay trực tiếp văng ra khỏi tay.
Có gì đó không đúng ở đây! Trong tiềm thức Khương Dương lóe lên suy nghĩ.
Chỉ “rầm” một tiếng, chiếc ly rơi xuống, rượu tùy ý đổ ra ngoài.
Ngay lập tức, ghế sô pha của Khương Dương hoàn toàn bị ướt.
May mắn thay, Khương Dương nhanh chóng tránh đi và không bị liên lụy.
Tuy nhiên, chiếc điện thoại của cô trên sô pha lại không may mắn như vậy.
Sau khi bị ướt, màn hình điện thoại lập tức tối đen, đình công ngay tại chỗ!
Khương Dương cảm thấy đau khổ.
Cô vội vàng chộp lấy khăn giấy trong tay, dùng sức lau điện thoại, trong lòng vô cùng hối hận.
Đây là điện thoại mới! Tại sao cô lại quên cứu nó chứ?
Khi Khương Dương đang đau khổ, cô đột nhiên ngửi thấy mùi rượu nhẹ.
Và nguồn gốc của mùi này là từ chiếc điện thoại di động đáng thương của cô!
Lý do rất đơn giản, nó vừa bị rượu đổ lên.
Trong nháy mắt, chiếc chìa khóa cuối cùng cũng được mở, con ngươi Khương Dương run lên, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Cô chợt hiểu Triệu Tốn đã lừa được mấy người bạn của mình thế nào rồi!
------oOo------