Đó là một tấm gương hai chiều!
Gương được áp chân không với một màng kim loại, vì vậy nó có đặc điểm là có thể từ mặt tối nhìn thấy mặt sáng hơn.
Dường như chỉ có một lớp thủy tinh, có thể nhìn qua.
Mãi cho đến lúc này, Lâm Diệp Tư mới hiểu việc Khương Dương đột ngột tắt đèn là để tạo ra một môi trường tối trong phòng ngủ đang bị theo dõi, thay vào đó, có thể nhìn thấy người ở phía bên kia của tấm gương.
Dần dần, người ở phía bên kia tấm gương cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Ngay lập tức, hắn ngừng nhìn trộm và bỏ chạy.

Đột nhiên, khuôn mặt sưng húp trong gương biến mất.
Nhưng Lâm Diệp Tư đã nhìn rõ diện mạo của hắn.
“Đúng rồi…chính là chủ nhà!”
Lâm Diệp Tư chỉ vào tấm gương, sắc mặt tái nhợt, “Em vẫn nhớ, hắn sống cạnh nhà Thu Vinh Hoa!”
“Bánh Dừa Nhỏ, không tồi!”
Mỉm cười vỗ vai Lâm Diệp Tư, Khương Dương lập tức bước tới, vội vàng ra khỏi cửa.
Chặn chủ nhà đang cố gắng trốn thoát.
Tay chân Khương Dương cực kỳ nhanh nhẹn, với sự hỗ trợ của cảnh sát ngoài cửa, đã bắt được chủ nhà trong nháy mắt, dễ dàng như đại bàng bắt gà.
Nhưng hình dung như vậy thì thật có lỗi với con gà.
Dù sao, chỉ sợ trên đời này không thể tìm được một con gà béo, nặng gần hai trăm cân, còn có bụng bia to như vậy.
Lần cuối cùng Lâm Diệp Tư nhìn thấy chủ nhà là ở nhà của hắn.
Khi đó, chủ nhà trông có vẻ vênh váo, tùy tiện chỉ trỏ với người thuê đã chết của mình, nhưng bây giờ hắn đang cúi đầu, run rẩy như một con chim cút chờ bị làm thịt.
Khương Dương chán ghét nhếch khóe miệng.
“Cúi đầu làm gì!”
Cô quát lớn, “Có gan nhìn trộm phụ nữ thay quần áo trong phòng ngủ, không có gan gặp người khác à!”
Sau khi bị mắng, chủ nhà run rẩy ngẩng đầu lên.
Nhìn khuôn mặt mập mạp đầy dầu và mụn đỏ sưng tấy của hắn, Lâm Diệp Tư cảm thấy buồn nôn.
Vài phút trước, cô đã đứng trước gương và sửa lại mái tóc của mình.
Biết đâu lúc đó tên chủ nhà khốn nạn này lại đứng trước tấm gương hai chiều, nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới?
Lâm Diệp Tư rùng mình và nhanh chóng kéo cổ áo lên.
Sau khi bị ánh mắt lạnh như dao của Khương Dương ghim một lúc lâu, chủ nhà không nén được tức giận.


Hắn chưa nói gì, chỉ đưa tay cho mình hai cái tát để bày tỏ sự ăn năn.
Trên thực tế, hai cái tát này không thể gọi là đánh, cùng lắm chỉ có thể tính là vỗ mà thôi.
Tuy có vẻ rất cố gắng, còn có tiếng vang hỗ trợ, trên hai má cũng có vết hồng lưu lại.
“Cảnh sát à, tôi chỉ là một phút hồ đồ thôi mà!”
Có thể hai cái đánh giả vờ kia đã cho tên chủ nhà thêm tự tin, hắn dõng dạc nói: “Hơn nữa, ai cũng sẽ thích cái đẹp, tôi chỉ phạm tội mà người đàn ông bình thường nào cũng phạm, mấy người có thể châm chước một chút, đừng nói ra ngoài không? Tuy chuyện này phạt không bao nhiêu tiền, nhưng tôi sẽ bị mất mặt…”
Vừa mở miệng, hắn đã nói “Tôi có lỗi vì tôi là một người đàn ông bình thường”, Khương Dương ghê tởm đến nổi cả da gà.
“Hừ! Đừng giở trò với tôi!”
Cô lạnh lùng nói: “Thay vì nghe anh giả làm người đàn ông bình thường, tôi càng muốn biết, tuần này anh có thấy chuyện gì bất thường không? Nhất là ngày hôm qua.”
“Có, đương nhiên là có!”
Chủ nhà trợn mắt, cố nặn ra một nụ cười đạo đức giả: “Nếu cảnh sát có thể thả tôi ra, thì chắc chắn chuyện gì tôi cũng biết.”
“Đừng tự cho mình là đúng!”
Khương Dương cười lạnh nói.
Cô đột ngột bước một bước về phía trước, đôi bốt Martin đế dày uy hiếp nện xuống đất, kêu lanh canh.
“Anh không có tư cách mặc cả với chúng tôi!”
Khương Dương cười lạnh một tiếng: “Pháp luật quy định, tất cả công dân biết rõ tình tiết của vụ án đều có nghĩa vụ hợp tác điều tra.”
Mặt chủ nhà tái mét, người xụi lơ.
Như thể những lời nói nhẹ nhàng của Khương Dương không chỉ rút hết đường lui của hắn mà còn rút cả xương sống của hắn.
“Nói!”
Khương Dương thúc giục.
Chủ nhà nuốt nước bọt, cố gắng tìm ra thứ gì đó hữu ích từ những thứ đồi trụy trong đầu: “Hai người vào phòng ngủ của người thuê nhà tôi.

Họ lén lút lấy quần áo của cô ấy.

Như vậy có được tính không?”
Đội phó Trần hỏi: “Xảy ra khi nào?”
Chủ nhà: “Người đàn ông đến tối qua tôi hơi lạ.


Anh ta đi vào phòng ngủ và lấy một chiếc đầm hoa cổ phục, có tính không?”
Một chiếc đầm hoa cổ phục?
“Chắc chắn đó là chiếc đầm mà người chết đã mặc khi được phát hiện!”
Lâm Diệp Tư luôn chú ý đến các chi tiết, tại thời điểm này, cô là người đầu tiên nghĩ đến nó: “Theo lời thú nhận của Lâm Thành Nhai, hắn là người đã thay quần áo cho người chết.”
Có vẻ như vị khách này là Lâm Thành Nhai.
Nhưng vì cảnh sát đã nắm được rồi nên thông tin này đối với họ là vô nghĩa.

Khương Dương đi theo hỏi: “Còn người kia thì sao?”
“Là Triệu Tốn tự xưng là bạn trai của cô ấy.”
Chủ nhà vắt óc suy nghĩ một hồi mới nói: “Vài ngày trước anh ấy có đến nên tôi thấy anh ấy giúp bạn gái lấy quần áo cũng là chuyện bình thường nên cũng không nghĩ nhiều.”
Khương Dương: “Anh ta lấy quần áo gì?”
Chủ nhà đưa tay ra hiệu giữa không trung hai lần: “Là một cái đầm, màu vàng nhạt, gần đây người thuê nhà của tôi ngày nào cũng mặc, nhìn bộ đầm này cơ bản có thể nhận ra cô ấy.”
Đột nhiên, ánh mắt Khương Dương trầm xuống.
Màn sương mờ ảo dần tan biến.

Vào đêm xảy ra vụ án, câu trả lời cho bí ẩn Thu Vinh Hoa vẫn xuất hiện sau khi chết đã được tiết lộ vào lúc này.
“Thu Vinh Hoa” đang gọi điện thoại ở tầng dưới chắc chắn là giả!
Nhưng người đóng giả cô ấy là ai?
Lần đầu tiên cô có nghi ngờ này, Khương Dương đã đi tìm Lận Thời Thương.
Lúc này, Lận Thời Thương đang nửa quỳ trên sàn nhà mát lạnh của phòng khách, cẩn thận quan sát thứ mà anh nhặt được bằng nhíp.
Khương Dương nhìn kỹ hơn, chỉ để nhận ra những gì anh đang nghiên cứu thật ra là một sợi tóc.
“Anh đang nghiên cứu sợi tóc này sao?”
Khương Dương tò mò hỏi: “Mấy sợi tóc này chắc là của Thu Vinh Hoa đã chết, chúng ở khắp mọi nơi trong nhà.”
“Không, thứ này không phải của cô ấy.”
Lận Thời Thương lấy một sợi tóc khác và so sánh với nó: “Tóc của Thu Vinh Hoa mỏng, mềm hơn và hơi vàng, nhưng hãy nhìn những sợi tóc này, chúng không chỉ có màu đen tuyền mà đường kính còn lớn hơn đáng kể so với của Thu Vinh Hoa.

Nhưng để đảm bảo chắc chắn, tôi vẫn sẽ về làm xét nghiệm DNA.”

“Có thể là do bạn của cô ấy đánh rơi? Hay là bộ tóc giả mà cô ấy mua?”
Khương Dương suy nghĩ một chút, nhanh chóng phủ nhận phán đoán vừa rồi: “Không phải.

Chúng tôi đã lục soát nhà Thu Vinh Hoa mấy lần, nhưng chưa lần nào tìm thấy tóc giả.”
Lận Thời Thương: “Cũng có thể là có một bộ tóc giả, nhưng sau đó đã bị lấy đi.”
“Triệu Tốn lấy đầm của Thu Vinh Hoa đi, bây giờ còn có tóc giả… có đầm cùng tóc giả, trời tối nhìn không rõ, ngay cả đàn ông cũng có thể giả làm Thu Vinh Hoa!”
Con ngươi run lên, trong lòng Khương bỗng nhiên thấy ánh sáng: “Nếu như có cả ghi âm, thì ngay cả giọng Thu Vinh Hoa nói chuyện điện thoại cũng sẽ có!”
Các nhân chứng tin chắc rằng tận mắt nhìn thấy Thu Vinh Hoa có thể không còn chắc như họ nghĩ.

Những manh mối bị bỏ qua trong đêm, ấn tượng đầu tiên sẵn có, tâm lý bầy đàn chạy theo người khác…
Chỉ cần lên kế hoạch trước, có thể đùa giỡn mọi thứ trong tay mà không ai hay biết.
Nghĩ đến cũng khiến người ta sợ hãi
Lận Thời Thương nghe ra ý của cô: “Cô nghi ngờ rằng người đã giết Thu Vinh Hoa và giả làm Thu Vinh Hoa có thể là Triệu Tốn?”
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi, cũng chưa chắc lắm.”
Khương Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Chứng cứ ngoại phạm của anh ta đủ rồi.

Để xác minh chứng cứ ngoại phạm của Triệu Tốn, tôi đã phải kiểm tra mấy lần rồi.”
“Cô tìm được cái gì?”
Lận Thời Thương hỏi.
“Nhà hàng nhỏ nơi anh ấy ăn tối và uống rượu với bạn hôm đó cách khu dân cư này vài cây số.

Lúc anh ta rời đi đã gần 9:30, say rượu không lái xe được nên anh ta đi và về cũng mất ít nhất nửa giờ.

Mà thời gian Thu Vinh Hoa chết đã thu hẹp xuống còn từ 9:30 đến 9:45.”
Khương Dương nhún vai: “Nói cách khác, đêm đó Triệu Tốn không có thời gian phạm tội.”
Khi sự nghi ngờ của những người khác lần lượt bị loại bỏ, Triệu Tốn là người duy nhất có khả năng phạm tội nhất.
Nhưng bằng chứng ngoại phạm giống như lá bùa hộ mệnh của hắn, giữ cho hắn sống sót.
Vụ án rơi vào bế tắc một thời gian.
Bởi vì đêm đã rất khuya, Khương Dương lựa chọn sáng sớm ngày hôm sau lại đi tới nhà Triệu Tốn.

Đứng trước cánh cửa chống trộm sắt gỉ sét, cô giơ tay gõ cửa.
Rút kinh nghiệm lần trước, cô dùng sức gõ cửa.
Mãi cho đến khi tiếng “cốc cốc cốc” lớn gần như rung chuyển cả tầng lầu, trong phòng mới có tiếng phản ứng giận dữ.

“Đừng có gõ cửa nữa! Không phải là tôi không mở cửa mấy người!”
Sau đó, là một sự im lặng kéo dài.
Tiền Trác hấp tấp, yên lặng đợi hai phút, nhịn không được mở miệng nói: “Đội trưởng, lần này sao không gọi pháp y Lận tới? Gọi anh ấy tới đây, là sẽ có một cơ hội để chung đụng!”
Cơ hội để chung đụng…
Khương Dương phải thừa nhận rằng cô đã có một giây động lòng.
Nhưng mà, xuất phát từ lương tâm, Khương Dương nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này: “Quên đi, đây là chuyện ngoài trách nhiệm của pháp y Lận, không cần quấy rầy anh ấy.”
Hơn nữa pháp y nhà nào mà như công nhân đi thực địa, ngày nào cũng ra ngoài?
Thấy Khương Dương không muốn nói, Tiền Trác lại chạy đến nói chuyện với Lâm Diệp Tư: “Cô nói xem, pháp y Lận này thật kỳ lạ, trước đây có rất nhiều cô gái xinh đẹp muốn hẹn anh ấy ra ngoài, nhưng không ai thành công.

Ngược lại, là đội trưởng, mỗi lần hẹn pháp y Lận, đều chỉ cần một chiêu là trúng…”
Tiền Trác nữa che miệng, nghĩ rằng anh ta nói giọng rất nhỏ.
Thật không ngờ, những lời anh nói với Lâm Diệp Tư đã lọt vào tai Khương Dương.
Khương Dương không kiềm được suy nghĩ .
Hóa ra Lận Thời Thương đối với cô rất đặc biệt.

Chẳng lẽ anh…có một chút động lòng với cô?
Hay, tất cả chỉ là tự mình đa tình?
Có một tiếng “ầm”! Cửa chống trộm thô bạo bị đẩy ra, cắt ngang sự mơ màng của Khương Dương.
Triệu Tốn có quầng thâm dưới mắt và các đường gân nổi trên trán.

Hai con mắt nhìn chằm chằm đám người Khương Dương bốc hỏa: “Sao mấy người lại quay lại?”
Hắn trừng mắt, tay trái chuẩn bị đóng.
Nhưng vào lúc cửa chống trộm sắp đóng lại, lại bị một bàn tay vươn ra chặn lại.
Tay phải Khương Dương giống như kẹp sắt, vững vàng chặn cửa lại.

Nhưng khóe môi cô còn hơi nhếch lên, như thể không cần tốn sức.
Triệu Tốn kinh hãi lảo đảo nửa bước.
“Anh Triệu, anh không tò mò về diễn biến vụ án của Thu Vinh Hoa sao?”
Hắn nghe thấy Khương Dương hỏi: “Dựa theo lời anh nói, người chết là người phụ nữ anh yêu nhất mà.”
 
------oOo------