*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Chính ngước nhìn. Cực Lạc Kiếm Quân cũng ý thức được điều gì đó. Họ thấy một bóng hình mơ hồ xuất hiện ở giữa đám mây đen. Ngay sau đó một luồng khí tức cực mạnh đè xuống.

“Thiên Cực Kiếm Thuẫn”, Cực Lạc Kiếm Quân đanh mặt, gầm lên và giơ thanh kiếm tạo thành luồng kiếm khí sau đó hóa thành một thanh kiên che lên đỉnh đầu của mình.

Bùm..Khí tức như ngọn núi đổ xuống thanh khiên bằng khí. Sức hủy diện phóng ra tạo thành làn sóng cực lớn.

Cả mặt đất rung chuyển. Cực Lạc Kiếm Quân đanh mặt, hai tay giữ chặt thanh kiếm, chống đỡ với luồng sức mạnh từ trên trời phóng xuống kia.

Đúng lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn thả lỏng một tay, kiếm khí chuyển hướng bổ xuống người Mạn Sát Hồng.

Kiếm khí chém vào mặt đất khiến cỏ cây tan hoang, thậm chí ngay cả ngọn núi nhỏ gần đó cũng bị chẻ làm hai.

Thế nhưng…Mạn Sát Hồng trước đó còn nằm sạp trước mặt ông ta đã biến mất từ bao giờ. Cực Lạc Kiếm Quân mặt tối sầm, ngẩng lên nhìn thì thấy mây đen đã biến mất, nguồn khí tức kia cũng không cánh mà tay.

“Dương Đông Kích Tây sao?”, ông ta gầm lên.


Đối phương tỏ vẻ muốn quyết đấu một phen với Cực Lạc Kiếm Quân, nhưng thực ra là muốn cứu Mạn Sát Hồng đi.

Không thể không nói Cực Lạc Kiếm Quân đã quá sơ suất.

Nhưng có thể đánh tay đôi với Cực Lạc Kiếm Quân thì thực lực của đối phương chắc chắn không phải Mạn Sát Hồng có thể bì được.

Cực Lạc Kiếm Quân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sườn núi gần đó.

Một bóng dáng toàn thân bao trùm ma khí màu đen đang đứng trên sườn núi, do bị ma khí bao trùm, bóng dáng kia rất mờ ảo, nhìn không rõ mặt, thậm chí vóc dáng cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt máu màu đỏ tươi.

Còn Mạn Sát Hồng đã ngất xỉu, được người kia ôm trong tay.

“Xem ra viện binh của tiện nhân này đã đến!”.

Cực Lạc Kiếm Quân mặt không cảm xúc nói, đồng thời huy động kiếm thế, khóa chặt lấy cái bóng đen sì kia.


Người kia nhìn Mạn Sát Hồng trong tay mình, rồi lại nhìn Cực Lạc Kiếm Quân, lạnh lùng nói: “Là ông đánh bà ấy bị thương ra nông nỗi này?”.

“Phải thì sao nào? Ông muốn trả thù cho bà ta sao? Nếu vậy thì lại đây, đừng ăn hại như bà ta, khiến tôi thất vọng”.

Cực Lạc Kiếm Quân bình thản nói, sát khí trong mắt càng đậm hơn.

“Ông chán sống rồi sao?”, giọng nói của người kia lại vang lên, nhưng vô cùng lạnh lẽo, không mang theo bất cứ tình cảm gì, thậm chí còn có chút tàn nhẫn một cách khó hiểu.

Không từ ngữ nào có thể hình dung được.

Hắn không nhiều lời với Cực Lạc Kiếm Quân mà xoay người, dường như định rời đi.

“Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đến lấy mạng ông thôi!”.

Dứt lời liền tung người nhảy lên, hóa thành một đám mây đen trôi về phía chân trời.

“Đừng hòng đi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, huy động ngàn vạn kiếm khí đánh về phía không trung.