Hồi cung chưa được mấy ngày, chiếu chỉ tứ hôn cho Lâm Khuynh và Tư Diệu Nhiên đã được ban xuống.
Tư Diệu Như tuổi mới 15, bất kể là gia thế, giáo dưỡng, hay tướng mạo đều vô cùng thích hợp với vị trí Thái Tử Phi.

Khâm Thiên Giám tính toán ngày lành tháng tốt xét thấy ngày tốt nhất để thành thân là cuối thu, còn chưa tới nửa năm, trong ngoài cung đều cực kỳ bận rộn.
Lâm Phi Lộc tìm cơ hội xuất cung vụng trộm ngắm Thái Tử Phi tương lai được đồn thổi là mai cốt cách, tuyết tinh thần, mỹ nhân như họa kia.
Kỳ thực dựa theo suy nghĩ của cô, Lâm Khuynh nhã chính, tính tình trầm ổn, nên phối với cô nương hoạt bát, rạng rỡ.

Tuy Tư Diệu Như hội tụ đầy đủ các tiêu chuẩn của một tiểu thư đài các chân chính, có tri thức, hiểu lễ nghĩa nhưng khó tránh khỏi tình tình quy củ, cứng nhắc giống Lâm Khuynh.
Nhưng hôn nhân của hoàng gia làm sao đến phiên cô làm chủ chứ.
Lâm Phi Lộc sau khi đi xem lén tẩu tẩu tương lai xong, liền tức tốc chạy đến Đông cung.
Khi cô đến Lâm Khuynh đang luyện chữ, thật ra từ xa chàng ta đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của tiểu muội nhà mình, chờ người tiến vào lập tức răn dạy: "Muội là một cô nương, sao có thể không quy củ như thế, còn ra thể thống gì?"
Lâm Phi Lộc không để ý, lập tức đáp: "A, xem ra thái tử ca ca rất thích tẩu tẩu tương lai là nữ tử văn tĩnh hiền thục?"
Lâm Khuynh dừng bút, nhìn hoàng muội một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: "Muội lại xuất cung trốn ra ngoài?"
Lâm Phi Lộc ngồi trên ghế quý phi, chiếc váy dài màu thiên thanh vô cùng tinh xảo, đài các nhưng chủ nhân của nó lại chẳng nề hà rung hai chân, tư thế cực kỳ tự tung tự tác: "Đúng thế, muội mới đi nhìn tẩu tẩu về.

Giúp hoàng huynh kiểm định một chút."
Lâm Khuynh bật cười, ngồi xuống rót cho tiểu muội muội nhà mình một chén trà, lại đưa cho tiểu nha đầu một miếng bánh tô: "Hôn sự của ta đến phiên muội quản từ bao giờ đấy hả? Cửa của muội mà không qua được, xem ra hôn sự này không thành rồi?"
Tuy là một câu nói đùa hết sức bình thường vui vẻ, nhưng nghe kỹ sẽ thấy sự chua xót, bất lực.

Lâm Phi Lộc thoáng đau lòng.
Cô dẩu miệng, vươn tay tiếp nhận miếng bánh: "Tẩu tẩu nhan sắc yêu kiều, nghe đồn tính cách cũng rất tốt, sau này hẳn sẽ là một thê tử hoàn hảo.

Thái tử ca ca về sau chắc chắn sẽ đối xử thật lòng, thật dạ với tỷ ấy."
Lâm Khuynh dùng cán quạt gõ xuống đầu gối không an phận của tiểu muội, yêu thương nói: "Lo tốt việc của mình đi tiểu cô nương.

Vài ngày trước phụ hoàng còn đề cập với ta chuyện hôn sự của muội đó.

Muội đã có người nào trong lòng chưa?"

Tiểu cô nương nào đó bị bất ngờ phun ra một ngụm bánh và trà.
May mắn Lâm Khuynh thân thủ nhanh nhẹn, linh hoạt né được, nhưng vẫn bị văng lên ống tay áo một chút.

Hạ nhân bên cạnh vội vàng tiến lên thu dọn.
Lâm Khuynh từ tốn rút một chiếc khăn lụa từ ống tay áo lau miệng cho hoàng muội, bất đắc dĩ thở dài: "Muội nhìn lại mình đi, xem giống cái gì.

Rõ ràng hồi bé đáng yêu, ngoan ngoãn như thế, vậy mà hiện tại càng ngày càng tùy tính, không quy củ."
Lâm Phi Lộc lau sạch miệng, thoáng suy sụp: "Phụ hoàng thật sự muốn bắt muội đính hôn sao?"
Lâm Khuynh: "Chả lẽ lại là giả được? Nếu muội có người ngưỡng mộ trong lòng cứ nói với ta, ta không được lựa chọn đã đành, nhưng muội nhất định phải gả cho nam nhận mình thích.

Đừng tự làm khổ mình."
Lâm Phi Lộc lắc đầu, điên cuồng phủ nhận: "Không có không có, muội không muốn gả cho ai cả."
Lâm Khuynh bật cười: "Đâu ép muội gả ngay, chỉ là chỉ định trước, làm lễ đính hôn.

Nếu không lỡ bị kẻ khác đoạt mất thì sao?"
Lâm Phi Lộc: "Nếu có thể cướp vậy người đó không phải dành cho muội rồi."
Lâm Phi Lộc hai mắt long lanh, vươn người về phía trước kéo ống tay áo Lâm Khuynh, tỏ vẻ đáng thương nói: "Thái tử ca ca, muội chưa muốn hứa gả sớm như vậy, huynh năn nỉ phụ hoàng giúp muội nhé."
Lâm Khuynh không tự chủ được, nghiêm nghị nhìn tiểu hoàng muội: "Muội ở cùng lão Tứ quá nhiều cho nên mới nhiễm thói phóng túng, vô pháp vô thiên của nó!!"
Lâm Phi Lộc: "Huynh hung dữ với muội QAQ."
Lâm Khuynh: "..."
Từ nhỏ chàng đã sủng ái, yêu thương tiểu muội muội này của mình đến vô pháp vô thiên.

Trước khuôn mặt đáng thương vô tội của nha đầu này chàng chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Thôi muội còn chưa đến tuổi cập kê, hôn sự này để sau cũng không sao."
Lâm Phi Lộc đắc ý lôi một vật tròn tròn từ ống tay áo ra: "Thái Tử ca ca huynh đúng là tốt nhất trần đời.

Cái này tặng huynh đó."
Lâm Khuynh đã quen với việc muội muội nhà mình thường xuyên sáng chế ra mấy thứ đồ chơi kỳ lạ, vui vẻ nhận lấy, nghiên cứu hồi lâu mới tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Lâm Phi Lộc nhiệt tình giải thích: "Cái này gọi là yoyo (1), chơi như thế này.


Muội làm mẫu cho huynh xem."
Thế là hai người ở trong Đông Cung chơi Yoyo đến tận trưa.
Có Lâm Khuynh cầu tình giúp, lại thêm việc Lâm Phi Lộc nước mắt ngắn nước mắt dài thảo mai trước mặt Lâm Đế rằng là cô không muốn xa phụ hoàng, muốn cả đời tận hiếu với phụ hoàng,...!cuối cùng cũng khiến Lâm Đế gác lại ý niệm kén hôn phu cho ngũ công chúa.
Tuy rằng chính bản thân Lâm Phi Lộc hiểu rõ, đây chỉ là biện pháp tạm thời, dù có trốn tới trốn lui thì chờ sau khi cô qua tuổi 15, việc hôn sự là điều không thể tránh.
Nhưng mà có thể thêm thời gian tiêu dao một chút là tốt rồi, chuyện sau này để sau này tính.
Thời điểm cô trở về Minh Nguyệt cung, Lâm Úy đang cùng Lâm Chiêu Viễn chơi với đám thỏ con.
Mấy năm trước mấy con thỏ già của Lâm Đình đã chết hết, hiện tại số thỏ nuôi trong cung đều là những chú thỏ con.

Lâm Úy đã không còn là cô bé con khóc nháo chỉ vì không được cưng nựng thú cưng nữa, mà đã trở thành một tiểu a đầu hoạt bát, tinh nghịch, nhưng đối xử với Lâm Chiêu Viễn vẫn thế, cực kỳ tình cảm.
Sau ngần ấy năm cô bỗng nhiên phát hiện Lâm Chiêu Viễn là một đứa bé đặc biệt hơn so với người bình thường, nhưng cô không chán ghét ca ca ngốc này chút nào.
Lâm Chiêu Viễn là người bạn thơ ấu thân thiết nhất của con bé, đương nhiên dù tiểu công chúa có lớn lên, vẫn muốn chơi cùng người bạn đã gắn bó với toàn bộ tuổi thơ vô ưu vô sầu của mình.
Lâm Phi Lộc đến hầm chứa đá của Phủ Nội Vụ lấy băng làm kem, trở về đưa cho mỗi đứa nhóc một cây, số còn lại cô gói lại cẩn thận mang ra ngoài.
Lâm Úy ngồi vắt vẻo trên ghế mây, vừa liếm cây kem mát lạnh, vừa hỏi: "Ngũ tỷ, tỷ lại đến Thúy Trúc Cư à?"
Lâm Phi Lộc thuần miệng ừ một tiếng.
Lâm Úy nhàn nhạt nói: "Muội nghe nói phụ hoàng đang tính toán làm mai cho tỷ.

Ngũ tỷ, không phải tỷ ái mộ vị chất tử kia đấy chứ? Ca này hơi khó đó, muội cá phụ hoàng sẽ không đồng ý đâu."
Lâm Phi Lộc quay đầu xách tai nhóc con nhà mình xuống khỏi ghế mây dùng khinh công mang a đầu này bay lên tường viện.
Lâm Úy sợ tới mức khóc thét lên, không dám động đậy, nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin: "Ngũ tỷ muội sai rồi! Mau buông muội xuống! Tại sao lần nào tỷ cũng dùng cách này vậy."
Dù sao sư phụ của cô cũng là Hề Quý Phi - Hề Đàn cho nên các kỹ năng như khinh công hoặc quyền cước đơn giản Lâm Phi Lộc vô cùng thuần thục.
Lâm Phi Lộc khoanh tay đứng dưới tường, lười biếng nhìn a đầu đang run rẩy đứng trên tường, nghiêm nghị nói: "Lần sau còn dám nói lung tung nữa không?"
Lâm Úy cứng đầu cãi lại: "Muội nói lung tung chỗ nào? Chẳng lẽ tỷ không thích vị chất tử kia sao? Số lần tỷ đến Thúy Trúc Cư còn nhiều hơn số lần tỷ chơi cùng bọn muội."
Lâm Phi Lộc nghiêm khắc chỉ chỉ: "Vậy muội cứ ngoan ngoãn đứng chỗ này đi."
Nói xong ôm hộp băng rời đi.
Đi không được bao xa đã nghe thấy tiếng Lâm Úy chỉ đạo Lâm Chiêu Viễn mang thang đến.
Rừng trúc của Thúy Trúc Cư càng ngày càng cao, xanh mướt một khoảng trời, thân cây chót vót, che phủ toàn bộ nơi ở của Tống Kinh Lan bên trong.

Lâm Phi Lộc vén váy, phi thân lên tường.

Hai chân tiểu cô nương bắt chéo, buông thõng trên không trung lộ ra đôi giày thêu màu trắng dưới lớp váy xanh thiên thanh thướt tha.
Thiên Đông chuyên chú chặt gỗ ở trong sân không phát hiện ra có người an nhiên ngồi trên tường quan sát mình.
Tống Kinh Lan lật hai trang sách, không chờ được người kia bước vào trước, đành phải đi ra ngoài.
Cô gái một thân áo màu thiên thanh nhẹ nhàng được ánh nắng vàng như mật bao lấy càng trở nên rực rỡ, chói mắt.
Khi thấy Tống Kinh Lan bước ra, cô không nói gì, chỉ cười, tinh nghịch lắc lắc cây kem trong tay.
Tống Kinh Lan cười lắc đầu, phi thân bay lên ngồi cạnh cô.
Lâm Phi Lộc cao hứng khoe phát minh mới: "Vị lô hội.

Huynh thử xem."
Mặc dù bây giờ cô đã cao hơn trước rất nhiều, nhưng khi ngồi sóng vai cùng Tống Kinh Lan, Lâm Phi Lộc vẫn cảm thấy mình nhỏ bé như trước.
6 năm trôi qua, tiểu mỹ nam xinh đẹp đã trưởng thành đại thiếu niên mỹ mạo, ngũ quan tinh xảo như được tạc từ một khối bạch ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, vừa sắc sảo, lại thanh nhã.

Vẻ anh khí tựa bảo kiếm và ôn nhu như nước chảy dung hợp vô cùng hài hòa trên người thiếu niên này.

Mỗi tư thế giơ tay nhấc chân đều mang khí chất cao quý, phong thái đoan chính, chính là hình tượng học trưởng ôn nhu vườn trường khiến đám nữ sinh ngưỡng mộ điên đảo.

Quả là long phượng giữa loài người, giai nhân tuyệt sắc.
Ngắm soái ca có thể kéo dài tuổi thọ, ngắm cực phẩm soái ca có thể trường sinh bất lão, Lâm Phi Lộc cảm thấy nếu mình chỉ cần nhìn mỹ nam này thêm vài giây cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm 10 năm.
A! Đây chính là lý do cô thích đến Thúy Trúc Cư.
Ai da đến cả động tác cắn kem mà cũng có thể ưu nhã, đẹp mắt như thế, Lâm Phi Lộc thỏa mãn thưởng thức cảnh đẹp ý vui trước mắt, hồi lâu mới hỏi: "Ngon không?"
"Tống Kinh Lan gật đầu: "Rất ngon."
Cô cười rộ lên: "Dù ta đưa điện hạ cái gì, huynh cũng chưa bao giờ chê bai cả."
Chàng ta quay đầu, khẽ mỉm cười: "Cho dù công chúa làm cái gì cũng ăn ngon cả."
Bị đôi con ngươi thu thủy trong veo kia nghiêm túc nhìn, tim Lâm Phi Lộc thoáng lạc nhịp, cô xoay đầu cắn một miếng kem, kem tan trong miệng, giọng nói của cô có chút mơ hồ: "Điện hạ dỗ dành nữ tử giỏi như thế, sau này không biết cô nương nào may mắn được nghe đây."
Nói xong mới ý thức được lời này của mình càng nghe càng thấy lạ, sao giống giọng điệu ghen tuông của thiếu nữ thế nhỉ?
Lâm Phi Lộc tức tốc chữa cháy, dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Khi nào điện hạ về nước? Nếu cứ mãi ở đây, chỉ sợ không cưới nổi thê tử mất?"
Một làn gió mạnh ập đến thổi bay tà áo nguyệt sắc của chàng, Tống Kinh Lan rũ mắt: "Nếu ta về nước, công chúa sẽ quên ta ư?"
Lâm Phi Lộc kinh ngạc nhìn chàng ta một cái: "Sao có thể? Huynh chẳng có chút tự tin nào với diện mạo của mình nhỉ.

Sao ta có thể quên một hoàng tử đẹp trai như huynh chứ."
Tống Kinh Lan rũ mắt cười một cái.

Chàng nói: "Vậy thì tốt."
Chàng lại nhìn qua, tựa như không có việc gì hỏi: "Nghe nói bệ hạ đang chọn phu quân cho công chúa?"
Nghĩ đến chuyện này Lâm Phi Lộc lại đau đầu, thở dài đáp: "Sao chuyện này điện hạ cũng biết?" Cô dừng lại một chút: "Nhưng mà chuyện này huynh biết cũng chẳng có gì kỳ quái."
Có đôi khi cô hoài nghi có phải trong các ngõ ngách của cung điện này đều lắp máy nghe lén không nữa.
Tống Kinh Lan vẫn mỉm cười: "Vậy công chúa đã có người ái mộ trong lòng chưa?"
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Phi Lộc bị hỏi vấn đề này, nhưng không hiểu sao khi chàng hỏi trong lòng cô lại thoáng hoảng hốt.

Cô cắn nhanh một miếng kem buốt lạnh, cố gắng ổn định lại tâm tình mới nhỏ giọng đáp: "Làm gì có."
Không đúng! Mặc dù hiện tại tiểu khả ái trưởng thành một đại mỹ thiếu niên xinh đẹp nhưng tuổi tâm hồn của cô rõ ràng lớn hơn chàng ta.

Sao có thể ngượng ngùng trước mặt một tên nhóc chứ.

Xuyên vào thân thể này, diễn thảo mai ngây thơ nhiều thành quen, nhập vai quá sâu rồi, suýt còn tưởng mình thực sự là một đứa bé chưa thành niên.
Nghĩ đến đó, cô liền quay đầu nhìn về phía chàng ta, chống tay lớn tiếng nói: "KHÔNG CÓ."
Tống Kinh Lan bị bộ dạng hiên ngang bất khuất này như liệt nữ ra trận này của cô chọc cười, giơ tay búng nhẹ vào trán cô, cưng chiều nói: "Rồi.

Ta đã biết."
Thiên Đông nghe thấy động tĩnh xoay người đã thấy hai vị kia ngồi vắt vẻo trên tường, đùa đùa nghịch nghịch với nhau.
Hắn ta vác toàn bộ củi đã chặt lên vai, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ăn có cây kem mà mỗi lần lại đổi một chỗ khác nhau, viện này không đủ chô cho hai người đổi tới đổi lui đâu."
Lâm Phi Lộc ăn xong ném que về phía hắn ta: "Ta nghe thấy rồi đó."
Thiên Đông cao chạy xa bay nhanh như chớp.
Cô hừ một tiếng, túm lấy góc áo Tống Kinh Lan lau tay, lau xong vẫn cảm thấy dính dính.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, Tống Kinh Lan nhảy xuống tường dùng nước làm ướt khăn, sau đó quay lại đưa cô lau tay.
Lâm Phi Lộc cực kỳ hài lòng.

Cô hỏi chàng ta: "Nhưng mà điện hạ, khi nào huynh mới về nước?"
Cũng đâu thể ở lì nơi này cả đời.
Tống Kinh Lan híp mắt, nhìn rừng trúc xào xạc lay động trong gió, giọng nói có chút đạm mạc, kiệt ngạo: "Sắp rồi."
Lâm Phi Lộc gật đầu.
Không biết thả vị chất tử này về nước cần những điều kiện, yêu cầu gì, đến lúc đó nếu Lâm Đế không chịu thả người, cô sẽ nghĩ cách giúp chàng ta..