Con đường đoạt đích này, nhất định phải lát từ máu tươi và tính mạng con người.
Hai phái ngươi tranh ta đoạt, cứ thế đã ròng rã 6 năm trôi qua.
6 năm, tiểu công chúa Lâm Phi Lộc nhỏ nhắn chỉ cao đến eo mẫu phi ngày nào đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ 13 tuổi thướt tha, thanh tú.
Ngay cả nhóc con Lâm Úy năm đó còn ôm chân cô, ròng ròng nước dãi cũng đã là cô nương 9 tuổi, hiểu thế nào là lòng yêu cái đẹp.
Trước kia sóng ngầm giữa Lâm Khuynh và Lâm Đình chỉ có cô và Tống Kinh Lan phát giác được, cho đến nay tình trạng này đến cả người trì độn như Lâm Cảnh Uyên cũng bắt đầu cảm thấy không hợp lý.
Mặc dù hai phái chưa hề sử dụng đến bạo lực, thậm chí bề ngoài vẫn duy trì thái độ bình thản, chúng ta là hai đường thẳng song song, nước sông không phạm nước giếng, nhưng cho dù là trên triều đường hay trong hậu cung, đều âm thầm tràn ngập mùi thuốc súng.
Sau khi trưởng thành, tính tình Lâm Cảnh Uyên vẫn chẳng có chút thay đổi, vẫn hoạt bát, ngây ngô như thuở bé, cố gắng, nỗ lực cứu vãn quan hệ giữa hai hoàng huynh.
Mặc dù trước mặt tiểu đệ hai người nể mặt mà gật đầu, nhưng sau đó thì thế nào chứ.
Đây vốn là cuộc chiến tất yếu sẽ xảy ra.
Lâm Cảnh Uyên lo lắng, sốt ruột hỏi Lâm Phi Lộc: "Muội nói xem về sau hai huynh ấy có thể sẽ rơi vào cuộc chiến một mất một còn không?"
Dựa theo tính tình Lâm Đình, có lẽ không có khả năng, nhưng trong tình cảnh này, bản thân Lâm Phi Lộc cũng không dám chắc chắn điều gì?
Nhiều năm như thế, một Lâm Đình vẫn luôn ôn nhu, dịu dàng, ngày càng trầm mặc, thâm trầm.
Cặp mắt an nhiên, ôn nhuận như nước, đã bị sương mù che kín từ khi nào, cô không còn thấy rõ suy nghĩ trong lòng hoàng huynh nữa.
Có lẽ huynh ấy từng nghĩ sẽ không tranh không đấu, an nhiên làm một hoàng tử nhàn tản, nhưng nhiều năm như vậy huynh ấy có thay đổi suy nghĩ thuở ban sơ hay không?
Lâm Khuynh vẫn vậy, khí chất chi lan ngọc thụ, cao quý bức người, chỉ là đôi khi trong đáy mắt kia xẹt qua sự tàn khốc, lạnh lẽo, khiến người khác phải run sợ.
Mặc kệ tính tình hai người thay đổi ra sao nhưng đối với Lâm Phi Lộc trước sau như một hết mực sủng ái, che chở.
Lâm Đình thỉnh thoảng lại mang những động vật nhỏ đến Minh Nguyệt cung để cô nuôi dưỡng.
Ban đầu chỉ có hai căn nhà gỗ để làm trại tị nạn của đám nhóc, sau đó vì quá nhiều Lâm Phi Lộc đã phải dựng thành hai tòa viện, có đôi khi Lâm Đình sẽ vào trong ngồi một chút.
Đám nhóc chó, mèo thấy chàng ta lập tức dán lấy, trèo lên vai, lên đầu, lên ngực, có mấy nhóc còn tranh nhau nằm vào lòng huynh ấy, quấn quýt vô cùng.
Chỉ có những lúc này vị hoàng huynh của cô mới có thể nói cười thật lòng, không phải đeo lên chiếc mặt nạ trữ quân.
Lâm Phi Lộc cũng thường xuyên ghé Đông Cung, còn đặc biệt cầm theo hộp bi hoặc diều quấn lấy thái tử ca ca nhã chính, đoan trang bắt huynh ấy phải chơi cùng mình.
Thái Tử không khuyên nhủ được tiểu muội muội dính người này đành phải chơi cùng tiểu công chúa.
Mỗi lần như vậy lại cho cung nhân lui xuống chơi cùng hoàng muội.
Cô không thể làm được gì nhiều, chỉ có thể thi thoảng mang đến khoảng thời gian thoải mái, khoái hoạt cho hai ca ca của mình trong cuộc chiến đoạt đích tàn nhẫn, vô tình.
Lâm Cảnh Uyên không thể nào hiểu được hai vị ca ca của mình, ôm đầu nói: "Làm hoàng đế có gì hay chứ? Vừa mệt lại không được tự do, muốn ngủ một giấc cho đã cũng chẳng được, có cho ta làm ta cũng chẳng buồn."
Lâm Phi Lộc buồn bã thở dài: "Nếu như ai cũng có thể suy nghĩ giống huynh thì tốt biết mấy."
Đương nhiên những lời này Lâm Cảnh Uyên cũng chỉ dám vụng trộm nói cho Lâm Phi Lộc nghe.
Có một lần Nhàn Phi vô tình nghe thấy được, không những đánh cho cậu một trận nhừ tử, còn cấm cung Lâm Cảnh Uyên nửa tháng, khiến chàng ta hờn giận một thời gian.
Năm ngoái Lâm Đình đến tuổi trưởng thành được phong hiệu Tề Vương, ban phủ đệ ngoài cung, không thường xuyên ở lại trong cung như trước.
Năm nay Lâm Khuynh cũng đã đến tuổi trưởng thành, vẫn còn ở lại Đông Cung.
Hai người không cần đến thái học nữa, một người ở ngoài cung, một người trong cung, số lần gặp mặt giảm xuống đáng kể.
Sau khi Tề Vương Phủ xây dựng xong, Lâm Phi Lộc liền ghé qua thăm.
Lúc đầu cô còn cho là dựa vào tính tình của huynh ấy nhất định sẽ xây hắn một viện riêng để cưu mang các động vật nhỏ, trong phủ lúc nào cũng náo nhiệt tiếng chim chóc, chó mèo.
Nào ngờ, bên trong Tề Vương Phủ không có bóng dáng của một con vật nào cả.
Lâm Phi Lộc liền nghĩ, hay là mình trả lại huynh ấy lũ "trẻ con" kia, dù sao hiện tại huynh ấy không ở cùng Nguyễn Quý Phi nữa, có thể tùy ý nuôi thú cưng rồi.
Không ngờ Lâm Đình lại cự tuyệt.
Lâm Phi Lộc cảm thấy đại huynh của mình thực sự đã thay đổi rồi.
Sự thay đổi này khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất an lo sợ, nhưng lại không có biện pháp nào để vãn hồi cả.
Cô vì hai ca ca lo lắng không thôi.
Lâm Cảnh Uyên thì vẫn ăn ngon ngủ tốt, không buồn không lo, đồng thời nhìn Tề Vương Phủ mà bắt đầu tưởng tượng hai năm sau mình trưởng thành được phong Vương, cấp phủ đệ, tự do tự tại, tiêu dao mà sống.
Gần đây lại nghe đồn Lâm Đế đang chọn đất lập phủ cho mình khiến cậu ta càng kích động, hưng phấn, chờ không nổi nhanh chóng kéo Lâm Phi Lộc ra khỏi cung khảo sát.
Nghe ý tứ của vị ca ca này, Lâm Phi Lộc không khỏi thở dài, cảm giác vị ca ca này của mình đang nghĩ xây phủ đệ chẳng khác nào xây công viên trò chơi.
Những năm gần đây cô đã quen với việc xuất cung, từ sau khi Lâm Niệm Tri xuất giá, cô lập tức có lý do chính đáng ra ngoài chơi.
Không có phố lớn ngõ nhỏ nào trong kinh thành mà không thông thuộc.
Nhớ đến trưởng tỷ đã lâu không gặp, lần này xuất cung liền đi thẳng đến Đỗ phủ.
Lâm Cảnh Uyên phàn nàn: "Sau khi xuất giá tính tình trưởng tỷ càng ngày càng vô vị, có gì hay mà gặp.
Muội tự đi một mình đi, ta không đi đâu."
Nói xong phi thân nhảy khỏi xe nhanh như cắt.
Xe ngựa dừng trước cửa Đỗ phủ, thủ vệ trông thấy sa giá của Ngũ công chúa lập tức tiến tới hành lễ.
Lâm Phi Lộc vừa bước vào phủ, vừa hỏi: "Hoàng trưởng tỷ đang làm gì thế?"
Thần sắc gã sai vặt dẫn đường thoáng xấu hổ, tiến vào trong đình ấp úng nói: "Bẩm Ngũ công chúa, trưởng công chúa không ở trong phủ."
Lâm Phi Lộc liếc hắn, nhàn nhạt nói: "Tỷ ấy đi đâu?"
Đang nói chuyện, thì thấy Đỗ Cảnh Như bước từ xa đến.
Chàng thiếu niên thanh y năm đó giờ đã trở thành một công tử văn nhã, ngọc thụ lâm phong, chính là hình mẫu phu quân lý tưởng trong lòng Lâm Niệm Tri khi xưa.
Lâm Phi Lộc gọi y: "Tỷ phu."
Đỗ Cảnh Như quy củ hành lễ, sau đó mới ôn tồn hỏi han: "Ngũ công chúa đến tìm Niệm Tri? Vài ngày trước nàng ấy đã trở về phủ công chúa, hiện tại không ở đây."
Lâm Phi Lộc vừa nghe đã hiểu sự tình: "Hai người lại cãi nhau à?"
Trên khuôn mặt Đỗ Cảnh Như thoáng qua một nụ cười bất đắc dĩ.
Lâm Phi Lộc hỏi: "Lần này lại là vì chuyện gì vậy?"
Đỗ Cảnh Như muốn nói lại thôi, cuối cùng không trả lời, chỉ nói: "Nếu Ngũ công chúa gặp Niệm Tri có thể truyền đạt giúp ta câu này: Ý tứ của mẫu thân không phải điều trong lòng ta suy nghĩ, nàng ấy không cần để tâm."
Lâm Phi Lộc gật đầu, lập tức di giá đến phủ công chúa.
Phủ trưởng công chúa là phủ đệ năm đó Lâm Niệm Tri đến tuổi cập kê, Lâm Đế ra lệnh xây dựng theo chuẩn mực hoàng thất Đại Lâm.
Hoàng tử, công chúa sau khi thành niên đều sẽ được phủ riêng, chuyển ra ngoài cung sinh sống.
Nhưng khi Niệm Tri đến tuổi cập kê đã gả đến Đỗ phủ, một mực sống cùng Đỗ Cảnh Như tại Đỗ phủ.
Vì vậy phủ trưởng công chúa để không chỉ có vài ba hạ nhân trông coi, quét dọn.
Phần lớn các gian phòng đều còn trống.
Tuy nhiên Lâm Niệm Tri lại xem nơi này như nhà mẹ đẻ, mỗi lần cãi nhau với phu quân lại thu thập hành lý chuyển về đây.
Lâm Phi Lộc vừa đi vào đến trước cửa phòng trưởng công chúa, tỳ nữ mới thông báo một tiếng, bên trong đã truyền đến giọng điệu nóng nảy của Lâm Niệm Tri: "Không gặp.
Không gặp, không gặp!!!! Đuổi hết đám người Đỗ phủ khỏi đây cho ta.
Bản công chúa không gặp ai hết."
Lâm Phi Lộc phì cười: "Cả muội cũng không gặp luôn hả?
Bên trong im lặng một hồi mới truyền đến giọng điệu không vui của Lâm Niệm Tri: "Không vào đi còn ở ngoài làm gì?"
Lâm Phi Lộc cho tỳ nữ lui ra, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào đã thấy trưởng tỷ nhà mình nằm an nhàn trên ghế quý phi nhâm nhi điểm tâm, giải Cửu Liên Hoàn.
Nghe thấy động tĩnh cũng chẳng thèm nhấc mí mắt lên, chỉ rầu rĩ nói: "Sao lại xuất cung rồi?"
Lâm Phi Lộc ngồi xuống đối diện hoàng tỷ, nhìn cái Cửu Liên Hoàn phức tạp trên tay tỷ ấy: "Đi cùng Cảnh Uyên ca ca."
Đáy mắt Lâm Niệm Tri toát ra hung quang: "Tên nhóc đó đâu! Không phải đi cùng muội sao? Gọi tên đó ra đây, vừa hay, tâm trạng ta đang không tốt, tẩn tên nhóc đó một trận xả giận."
Lâm Phi Lộc:...
Cô duỗi tay ngăn động tác của Lâm Niệm Tri, Cửu Liên Hoàn trong tay bị đổi hướng, "Cùm cụp" một tiếng lập tức mở ra.
Lâm Niệm Tri bực bội ném Cửu Liên Hoàn trong tay xuống: "Không chơi nữa, không chơi nữa.
Ta giải một ngày mà không được.
Muội vừa đến đã mở ra."
Lâm Phi Lộc cười hì hì: "Tâm tư của tỷ không ở đây thì làm sao mở được? Nhưng mà tỷ phu lại chọc tỷ à?"
Lâm Niệm Tri vừa nghe đến hai chữ "tỷ phu" liền nổi nóng: "Không cho phép muội nhắc đến chàng ta!!! Ta tuyên bố từ ngày hôm nay chàng ta không còn là tỷ phu của muội nữa.
Ta muốn hòa ly."
Lâm Phi Lộc: "Lời này năm nào tỷ chả nói ít nhất một lần."
Lâm Niệm Tri: "...!Lần này là thật." Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói: "Muội biết mẫn thân chàng ta nói gì không? Nói ta không thể sinh con nối dõi, còn nói muốn nạp thiếp cho chàng ta.
Còn khuyên ta nên rộng lượng một chút, mình không thể sinh thì đừng ngăn cản nhà họ Đỗ tìm người biết sinh."
Lâm Phi Lộc nghe xong nóng nảy nói: "Quá đáng.
Tại sao họ có thể nói thế được?"
Lâm Niệm Tri liên tục gật đầu: "Đúng thế!! Ta không biết sinh sao? Rõ ràng là ta chưa muốn sinh mà thôi.
Ta mà muốn sinh, thì một đội hình mã cầu cũng quá đơn giản."
Lâm Phi Lộc: "...!Cũng không cần đến mức như thế."
Cô đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Trưởng tỷ nhà mình thì ra đang gặp rắc rối với nhà chồng về vấn đề muôn thuở từ xưa đến nay: SINH CON NỐI DÕI.
Nàng an ủi hồi lâu, nói thêm: "Tỷ phu cũng có ý này?"
Lâm Niệm Tri thoáng im lặng, khó chịu nói: "Chàng ta không có.
Chàng nói chỉ cần ta vui vẻ là được, cũng sẽ không vì vấn đề con cái mà nạp thiếp."
Lâm Phi Lộc: "Vậy tại sao tỷ còn giận tỷ phu?"
Lâm Niệm Tri trừng mắt: "Nếu không phải vì gả cho chàng ta, ta có thể bị người ta ép bực bội đến mức này sao? Chàng ấy chính là đầu sỏ."
Lâm Phi Lộc: "...!Được lắm.
Đúng là tư duy logic có một không hai."
Lâm Niệm Tri xả uất ức hết nửa canh giờ cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút, không nóng nảy như ban đầu nữa.
Nhìn Cửu Liên Hoàn trong tay Tiểu Ngũ, đột nhiên hỏi: "Năm nay muội cũng đã 13 rồi, chiếu theo quy củ, có lẽ phụ hoàng cũng nên sớm chọn hôn phu cho muội."
Lâm Phi Lộc bị dọa xém chút nữa bóp nát Cửu Liên Hoàn trong tay.
Lâm Niệm Tri như thể hoàn toàn quên mất khúc mắc vừa rồi với nhà chồng, cực kỳ hưng phấn hỏi: "Khai thật đi!! Muội có người trong lòng chưa?"
Lâm Phi Lộc cuống cuồng lắc đầu: "Không có.
Không có.
Thực sự là không có."
Lâm Niệm Tri chống đầu dò xét nhìn tiểu muội muội nhà mình, điệu bộ giống hệt một quý công tử phóng đãng, vươn ngón tay đỡ cằm Lâm Phi Lộc: "Tiểu Ngũ nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, đến cả trưởng tỷ nhìn thấy cũng động lòng, không biết tương lai kẻ may mắn nào sẽ chiếm được bảo bối nhỏ này đây."
Lâm Phi Lộc:...
Nàng ấy đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Hề Hành Cương đến biên cương cũng được 3 năm rồi nhỉ?"
Hề gia trấn giữ biên ải, ba năm trước Hề Hành Cương được đưa vào trong quân huấn luyện, mài dũa.
Tương lai chàng ta sẽ tiếp nhận ấn soái của Hề đại tướng quân cho nên dù là Hề gia hay triều đình đều dốc lòng coi trọng, bồi dưỡng.
Lâm Phi Lộc không biết tại sao trưởng tỷ lại nhắc đến chàng ta, chỉ đơn giản gật đầu.
Lâm Niêm Tri cười gian nói: "Trước khi hắn ta đi chẳng phải có tặng muội một miếng ngọc bội à? Muội cũng biết nam nhân tặng ngọc bội cho nữ nhân là ý gì rồi đó.
Trước đây ta nghe Cảnh Như nói, năm nay có khả năng Hề Hành Cương sẽ hồi kinh một chuyến, chẳng lẽ là vì muội?"
Lâm Phi Lộc:???
Lâm Phi Lộc vừa thoáng nghĩ đến điều kia đã chấn kinh, sâu kín đáp: "Người năm đó trưởng công chúa chướng mắt, tỷ cảm thấy muội có thể nhìn trúng hay sao?"
Lâm Niệm Tri: "...!Biết đâu được đấy.
Nhưng mà cái tình tính kia của hắn sao xứng với Tiểu Ngũ trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa nhà chúng ta được."
Lâm Phi Lộc nhanh chóng chuyển đề tài sang người khác: "Nghe nói Hoàng Hậu nương nương đang tuyển Thái Tử Phi cho Thái Tử ca ca."
Mấy năm nay Lâm Niệm Tri ở bên ngoài cung, tất cả sự quan tâm của nàng đều xoay quanh hôn nhân của chính mình, cho nên đối với vấn đề đoạt đích chi tranh cảm xúc của nàng vô cùng bàng quan, nghe vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Ta có nghe nói, hình như nương nương định chọn đích tôn nữ của Hữu Thừa tướng.
Chắc là thánh chỉ tứ hôn sẽ mau chóng ban xuống thôi."
Đại Lâm có hai thừa tướng, một tả một hữu.
Tả thừa tướng chính là phụ thân của Nguyễn Quý Phi.
Những năm trước bởi vì thế lực của Nguyễn Thị nhất tộc ngày một bành trướng, do đó phe cánh của Hữu Thừa tướng bị dồn ép đến chân tường, ở trong triều cũng thấp cổ bé họng không thể nói gì.
Mấy năm trở lại đây cuộc chiến đoạt đích đi đến hồi căng thẳng, Hữu Thừa tướng nhân cơ hội này muốn lợi dụng thời cơ phất lên, dần dần cân bằng vị thế với Nguyễn tướng.
Đích tôn nữ của Tư tướng, tên là Tư Diệu Nhiên, là danh nữ nức tiếng kinh thành, tuy rằng chưa gặp mặt nhưng Lâm Phi Lộc có nghe nói nàng ta là người ôn nhã hữu lễ, tài đức vẹn toàn.
Lâm Niệm Tri hàn huyên vài câu chuyện phiếm với Lâm Phi Lộc, đột nhiên nhớ ra chuyện gì quay đầu nói: "Thái tử cũng sắp cưới vợ rồi, Tề Vương lại chẳng có động tĩnh gì.
Ta không tin Nguyễn gia sẽ ngồi yên.
Không biết là định chọn vị con dâu thần tiên nào mà kéo dài lâu như thế."
Đến nước này hạnh phúc hôn nhân cũng ràng buộc chặt chẽ với quan hệ lợi ích, rốt cuộc việc cưới gả cũng chỉ là công cụ để các gia tộc củng cố thế lực mà thôi.
Xuất phát từ vị thế của nhà họ Nguyễn chắc chắn sẽ không để Lâm Đình kết hôn một cách đơn thuần, nhưng có lẽ đây cũng là việc của một hai năm sau rồi.
Lâm Phi Lộc không không ngờ đã ra khỏi cung rồi vẫn còn phải phiền não vì chuyện của hai vị ca ca này, vì vậy lại uyển chuyển quay về vấn đề của Lâm Niệm Tri.
Quả nhiên Lâm Niệm Tri lại bắt đầu mắng Đỗ Cảnh Như...
Lâm Phi Lộc vừa nghe vừa nghĩ, từ sau khi gả chồng tính tình hoàng trưởng tỷ càng lúc càng thô lỗ, ngang tàng, tất cả đều là tại Đỗ Cảnh Như kia chiều hư.
Bản thân cô thì hay rồi, đang yên đang lành bị nhét một mồm cơm tró.
Cô ngồi trong phủ trưởng công chúa đến tận chạng vạng mới rời đi, Lâm Cảnh Uyên ngồi trên xe ngựa ngoài cổng phủ, tay cầm đống bản đồ quy hoạch đất kinh thành rung đùi đắc ý bắt đầu mặc sức tưởng tượng xem sẽ xây dựng, phân chia các viện, phòng trong phủ đệ tương lai ra sao.
Lâm Phi Lộc vừa ra khỏi cửa đã thấy Đỗ Cảnh Như chậm rãi bước đến nương theo ánh chiều tà đỏ rực.
Lâm Niệm Tri vốn đang kéo tay hoàng muội lưu luyến không muốn nói lời tạm biệt, lại nhìn thấy Đỗ Cảnh Như, tức khắc nhăn mày, buông tay, xoay người bỏ vào phòng.
Lâm Phi Lộc vụng trộm làm tư thế cổ vũ với Đỗ Cảnh Như, chàng ta gật đầu khẽ mỉm cười, nhìn về phía cánh cửa khép hờ, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, sủng nịnh.
Đỗ Cảnh Như đi thẳng vào viện, mặc dù thê tử đang tức giận nhưng lại để cửa khép hờ không đóng lại.
Chàng đi tới, không vội vàng mở ra, chỉ từ tốn gõ cửa hai tiếng.
Bên trong truyền ra giọng nói tức giận: "Sao?"
Chàng khẽ thở dài, ôn tồn nói: "Niệm Niệm, chúng ta về nhà đi."
Người bên trong im lặng một lát mới rầu rĩ đáp lại: "Trở về làm gì, nhìn chàng nạp thiếp sao?
Giọng điệu chàng vẫn vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn: "Không nạp thiếp, có Niệm Niệm là đủ rồi."
Một lát sau, cửa phòng bị mở ra, Lâm Niệm Tri đứng bên trong, hốc mắt hồng hồng, sụt sịt gắt gỏng: "Đỗ Cảnh Như ta nói chàng hay.
Nếu chàng còn để ta tức giận lần nữa.
Ta sẽ bỏ đi.
Nghe không? Ta đã đi rồi, chàng muốn tìm cũng không bao giờ tìm lại ta được nữa đâu."
Chàng ta gật đầu, dỗ dành: "Ta nhớ rồi.:
Lâm Niệm Tri: "Hừ."
Chàng ta cười kéo tay hoàng tỷ: "Về nhà thôi."
Lâm Niệm Tri quay đầu đi chỗ khác, rõ ràng còn chưa hết hờn dỗi: "Chân đang đau.
Không đi được.
Qua mấy ngày nữa ta tự về."
Đỗ Cảnh Như lập tức cúi đầu xem xét bàn chân nhỏ nhắn đi giày tơ trắng, ấm áp nói: "Ta cõng nàng về."
Dù đã thành thân nhiều năm như thế, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, đối với mọi thứ trên người đối phương đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Nhưng Lâm Niệm Tri phát hiện mình vẫn sẽ rung động vì sự ôn nhu của chàng.
Gò má nàng đỏ ửng, bắt đầu lắp bắp: "Ai...!ai...!ai cần chàng cõng."
Đỗ Cảnh Như cười cười, cúi người bế bổng thê tử lên.
Lâm Niệm Tri bị dọa sợ, theo bản năng ôm chặt lấy cổ phu quân, ngơ ngác nhìn nốt ruồi lệ phong tình bên mắt chàng.
Nàng nghe Đỗ Cảnh Như ôn nhu nói: "Ôm chặt nhé.
Ta bế Niệm Niệm về nhà.".
Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên