Tô Hữu Điềm bị kéo đến bên người của Ông Tư Nguyệt.

Cô lảo đảo hai bước, đột nhiên ngồi quỳ ở trước mặt Ông Tư Nguyệt, nhất thời không chú ý, cà chua và trứng gà trong tay rơi xuống vỡ nát hết.
Đầu gối của cô bang mà phát ra một tiếng vang thanh thúy, nhưng mày của Tô Hữu Điềm một chút cũng chưa nhăn lại, tựa hồ như là không cảm nhận được đau đớn, chớp chớp mắt.
Ông Tư Nguyệt nằm nghiêng, đầu tóc hỗn độn đã chặn đi hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra làn da xanh xao tái nhợt.

Ngẫu nhiên hơi thở thật nhỏ và mỏng manh thổi bay một sợi tóc xơ xác, sau đó dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng mà hạ xuống.
Tô Hữu Điềm hoảng hốt một chút, cô nhìn những sợi tóc trên đầu Ông Tư Nguyệt, nghĩ đến gian phòng gạch nhỏ bé kia.


Ông Tư Nguyệt ở dưới đèn, cùng với bà ngoại ở bên nhau may vá quần áo nhỏ cho Quả Quýt, một đầu tóc đen kia, chứa những tia sáng ấm áp nhất, nó nhỏ bé, lại đen nhánh, cùng đầu tóc hoa râm trước mắt có cách biệt một trời một vực.
Hốc mắt của Tô Hữu Điềm đỏ bừng, cái mũi sụt sịt.

Cô không khỏi nghĩ đến, chính là ở thời điểm Viên Duy học cấp ba, Ông Tư Nguyệt bởi vì mệt nhọc quá độ, nằm triền miên giường bệnh mà qua đời, chẳng lẽ chính là ở ngay lúc này?
Nghĩ đến bao lúc này Ông Tư Nguyệt sẽ mất đi, Tô Hữu Điềm liền cảm thấy trái tim căng thẳng kịch liệt, như là có một bàn tay to vô hình hung hăng mà nắm lấy, tùy ý vuốt ve.
Cô không cách nào tưởng tượng nếu Ông Tư Nguyệt xảy ra chuyện gì, Viên Duy sẽ có phản ứng như thế nào, hiện tại anh vẫn còn chưa phải là người thành thục và cường đại như ngày sau, rất có thể sẽ hỏng mất.
Cho dù biết anh sẽ trải qua hết thảy chuyện này, Tô Hữu Điềm vẫn bởi vì tưởng tượng như vậy mà hít thở không thông.
Nghĩ đến hậu quả, tròng mắt của cô bởi vì hoảng loạn kịch liệt mà rung động một chút, cô run run tay, hận không thể bóp chết bản thân lúc trước cứ mù quáng mà chỉ biết viết lách.
Ý thức của Ông Tư Nguyệt tựa hồ đang giãy giụa, ngón tay nhẹ nhàng cử động.
Tô Hữu Điềm đột nhiên hoàn hồn, cô lau nước mắt một phen, sau đó gạt những sợi tóc ở trên mặt Ông Tư Nguyệt ra, Ông Tư nguyệt nhắm chặt mắt, môi trắng bệch, nhìn qua không có một chút ý thức nào.
Sau đó tay của Tô Hữu Điềm run rẩy tiếp nhận bình nước người khác đưa qua, sau đó nâng lên đầu của Ông Tư Nguyệt, thận trọng mà rót vào miệng bà.
Ông Tư Nguyệt tuy rằng hôn mê, nhưng vẫn là có thể miễn cưỡng uống nước, lông mi bà run lên, tựa hồ có dấu hiệu khôi phục ý thức, Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra.
Bên cạnh có người nói: "Cháu là con dâu nhà bà ấy đi? Mẹ chồng đều đã mệt thành cái dạng này rồi, cháu làm con dâu kiểu gì mà để cho bà ấy ra nông nỗi này!"
"Đúng vậy, cháu làm con dâu kiểu như thế nào đấy? Mẹ chồng gầy như vậy cháu lại còn để bà ấy đi mua đồ ăn à?"
"Trước tiên đừng nói nặng lời với cô gái này, như thế nào mà tôi lại chưa từng nghe qua ở nhà bà ấy có cái gì mà con dâu.

Tôi sống ở cùng một con phố với bà ấy, nhà bọn họ có mỗi một thằng nhóc choai choai đang học cấp ba thôi mà, còn dâu ở chỗ nào ra?"
"Kia, kia vừa rồi không phải tại nó kêu là mẹ chồng sao......"
Tô Hữu Điềm chính là mặc kệ người khác nói cái gì.

Cô hít hít cái mũi, nước mắt rơi tí tách ở trên màn hình điện thoại mà nối thành một hàng.
Đầu tiên cô gọi điện thoại cho 120, cô bình tĩnh mà nói ra địa chỉ và bệnh trạng, người tiếp điện thoại nói với cô rằng họ sẽ lập tức đến.

Sau đó, cô gọi điện thoại cho Viên Duy, trong nháy mắt khi điện thoại được nhận, cô áp chế không được cảm xúc, đột nhiên khóc thét ra:
"Viên Duy, cậu mau tới đi, mẹ của cậu té xỉu rồi."
Đầu kia trầm mặc một chút, tiếp theo nói giọng khàn khàn: "Ở nơi nào."
Tô Hữu Điềm cố giữ vững trấn định mà đem địa chỉ nói cho anh, sau đó nức nở mà nói:
"Cậu tới nhanh lên."

Viên Duy ừ một tiếng, tiếp theo lập tức cúp điện thoại.
Tô Hữu Điềm đem đầu của Ông Tư Nguyệt để lên trên đùi của chính mình, cô cảm thấy thời gian chờ đợi chưa bao giờ lâu như thế.

Tựa hồ vừa qua vài phút, lại tựa hồ qua một khoảng thời gian rất lâu, liền nghe được nơi xa truyền đến tiếng của xe cứu thương.
Nhưng mà so với bác sĩ nâng cáng tới càng nhanh hơn, là Viên Duy.
Tô Hữu Điềm nghe thấy tiếng thở d ốc kịch liệt, cô theo bản năng mà ngẩng đầu lên.
Trên người Viên Duy vẫn còn mặc quần áo làm việc không biết là của nơi nào, tóc của anh hơi loạn, đáy mắt bị che kín bởi tơ máu, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu, vừa nhìn thấy Ông Tư Nguyệt, thiếu chút nữa lảo đảo mà ngã xuống đất.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng nói: "Xe cứu thương tới rồi, cậu đừng vội.".