Sáng hôm sau Hạ Linh và Quỳnh Chi đến lớp thì thấy Thái Khôi lại đang giở trò trêu chọc tụi con gái.

Anh chàng ném cặp mấy đứa lên nóc tủ dụng cụ rồi mặc các nàng van xin có, chửi rùa có, nó vẫn nhơn nhơn chạy biến ra khỏi lớp.
An Thy vội chạy tới chỗ Lâm Hạo cất giọng nhờ vả:
“Tên Thái Khôi ném cặp tớ lên tủ, cậu giúp tớ lấy cặp xuống được không?”
Lâm Hạo ngó An Thy vài giây rồi nói: “Không rảnh!”
Sau lần An Thy mách lẻo thầy việc Quỳnh Chi và Thái Khôi làm việc riêng thì Quỳnh Chi có ác cảm sâu sắc với cô nàng này.

Chính vì thế khi thấy cô ta bị Lâm Hạo phũ Quỳnh Chi khoái chí ra mặt.

Nó liền thè lưỡi nhạo An Thy.
An Thy sẵn đã không ưa Quỳnh Chi.

Nó không thể để cô bạn chế nhạo như vậy.


Cô nàng liền tiến về phía Quỳnh Chi rồi thì thầm để chỉ hai đứa nghe: “Tớ với cậu đánh cược không?”
Quỳnh Chi tròn mắt: “Cược gì?”
An Thy thì thào tiếp: “Thách cậu bảo được Lâm Hạo lấy giùm mấy cái cặp từ trên tủ xuống, nếu cậu làm được tớ sẽ làm bất cứ việc gì cậu yêu cầu, nếu không thì ngược lại, cậu sẽ phải thực hiện yêu cầu của tớ.”
Quỳnh Chi ngó Lâm Hạo vài giây rồi nói: “Việc gì tớ phải cá cược với cậu?”
An Thy cười mỉa: “Thế thì cậu có khác quái gì tớ đâu mà dám chế nhạo tớ?”
Quỳnh Chi cố gắng đấu tranh giữa việc ê chề khi bị thua và việc muốn thử xem thái độ của Lâm Hạo đối với mình, cùng với cái vẻ thách thức của An Thy đang động vào lòng tự ái cao vợi của cô bé.
Quỳnh Chi đánh bạo gật đầu.

Nó hít một hơi sâu rồi đi thẳng tới chỗ Lâm Hạo.

Anh chàng đang hờ hững lật dở cuốn sách vật lý.
Quỳnh Chi cố lấy hết can đảm lên tiếng:
“Ờ… tớ nhờ cậu xíu được không? Nhờ cậu lấy hộ mấy cái cặp trên nóc tủ, sắp đến tiết rồi, cậu biết tính thầy Vương, không chừng thầy lại cho cả đám chạy marathon.”
Lâm Hạo ngước mắt lên nhìn Quỳnh Chi.
Hạ Linh quay đầu nhíu mày nhìn Lâm Hạo.

Nó không nhầm thì ánh mắt nó vừa chạm ánh mắt cậu ta.
Quỳnh Chi bối rối đỏ mặt: “Ơ, cậu không rảnh thì thôi...”
Chợt Lâm Hạo đứng dậy, cậu tiến về phía tủ dụng cụ, nó lấy từng cái cặp trên tủ xuống rồi đặt lên chiếc bàn cạnh đó.

Xong xuôi cậu trở về chỗ ngồi nhét head phone vào tai rồi lại dán mắt vào cuốn vật lý.

Tất cả diễn ra rất nhanh, không một lời nói.
An Thy đứng như trời trồng, gương mặt tím tái vì giận.
Quỳnh Chi toe toét: “Cảm ơn cậu”.
Nói rồi cô bé chạy băng về chỗ ngồi với vẻ mặt đầy sung sướng.

Quay qua An Thy, Quỳnh Chi hất mặt: “Tớ thắng rồi!.”
An Thy tỏ vẻ vô cùng hậm hực và tức tối, cô nàng gắt gỏng: “Thế cậu muốn tớ làm gì?”
Quỳnh Chi nghĩ ngợi rồi cười tinh quái: “Trong lớ có mỗi tớ để tóc tém hơi cô đơn, cậu cũng cắt tóc giống tớ cho có đồng minh nhé!”
An Thy mím chặt môi đầy uất ức.

Vừa lúc đó chuông reo vào lớp.
Thầy Vương bước vào với gương mặt vẫn cáu bẳn như mọi khi.

Cứ đến giờ thầy là cả lớp im phăng phắc.

Đến cả Thái Khôi không bao giờ chịu ngồi yên ở các tiết học khác thì giờ thầy Vương ** cậu có vẻ hiền lành bất ngờ.
Tiết học vừa đi được một nửa thì bỗng dưng thầy lớn tiếng: “Lâm Hạo, gấp sách lại rồi đọc cho tôi ba định luật của Newton.”
Lâm Hạo gấp sách đứng dậy rồi trả lời: “Thưa thầy, em không thuộc.”
Thầy Vương gầm gừ: “Cậu óc bò óc lợn hay sao mà nãy giờ tôi giảng không nhét được chữ nào vậy?”
Lâm Hạo im lặng.
Thầy Vương chợt nạt lớn: “Để tay lên bàn.”
Lâm Hạo vừa đặt hai tay lên thì:
“Bép! Bép!”

Thầy dùng thước đánh vào tay cậu, vừa đánh vừa quát: “Đi học không tập trung, đã vậy còn tỏ thái độ xấc láo, tôi cho cậu biết thế nào là kỷ luật”.
Cả lớp nín thở trước tình huống vừa rồi.
Thầy tiếp tục gầm gừ: “Lần sau còn dám lơ đễnh trong giờ học của tôi nữa không?”
Lâm Hạo làu bàu: “Không chắc.”
Mặt thầy Vương chuyển từ đỏ sang tím tái, thầy chợt đi thẳng về bàn giáo viên, và khi trở lại chỗ ngồi của Lâm Hạo thì trong tay thầy lăm lăm cây thước gỗ thay cho chiếc thước nhựa lúc nãy.
Dùng hết sức thầy đánh hai thước thật mạnh lên đôi tay Lâm Hạo, đến mức hai mu bàn tay hằn vết thước đỏ lên sưng tấy.
Thầy hét vào mặt nó: “Trả lời bằng cái giọng đó đấy hả? Ai dạy cậu mà hỗn láo xấc xược vậy hả? Cậu còn muốn đi học nữa không hả?”
Cứ mỗi một tiếng hả thầy lại dáng một thước lên tay Lâm Hạo.
Nó đứng im chịu trận, mặt không hề biến sắc.
Thầy vẫn tiếp tục rủa xả: “Ở đây không có loại học trò như cậu, láo toét, mất nết, bố mẹ cậu không biết dạy con hả?”
Chợt Lâm Hạo nắm lấy đầu thước và: RẮC, cây thước gãy làm đôi.
Thầy Vương trợn mắt ngó nó, nó cũng nhìn thẳng vào mắt thầy nói dằn từng tiếng: “Không ai có quyền xúc phạm bố mẹ tôi”.
Nói xong nó ôm cặp đi thẳng ra cửa.
***.