Edit: Hắc Phượng Hoàng



Ăn được nửa bữa cơm, rốt cục cũng gợi lên câu chuyện mới.



Trương thị nhìn Bạch Liên Hoa cười không ngừng, “Cái mặt nhỏ nhắn này đúng là nổi bật, chẳng trách có người tới cửa cầu hôn.”



Bạch Liên Hoa lập tức đỏ mặt, cúi đầu không dám nói lời nào.



Thôi thị cười nói: “Liên Hoa nhà chúng ta còn nhỏ, chẳng qua mới mười hai tuổi, nào có nói thân gì đâu, đại tỷ đừng trêu chọc nó, nó xấu hổ.”



“Hết năm nay không phải là mười ba sao, nhớ năm đó ta chính là cái tuổi này lập gia đình, nhỏ gì nữa?” Trương thị không cho là đúng, “Cũng có thể xem xét định ra, ta thấy đám tên nhóc nhà họ Hoàng không tệ đâu, một tay nghề tốt, trong huyện cũng có người tới đặt làm xe ngựa đấy, nghe nói gần đây còn muốn mở cửa hàng, đến lúc đó chuyện làm ăn chắc tốt lắm.”



Thôi thị chỉ qua loa, “Còn sớm quá, không vội không vội.”



Trương thị chớp mắt một cái, kéo tay Triệu thị nói: “Hoàng gia kia ngươi có nghe nói không? Qua thôn này không có tiệm nào đâu, ngươi khuyên nhủ bà ấy đi, mắt đừng quá nhìn vào mấy mẫu đất trong nhà, nếu không có tay nghề, không kiếm tiền được bằng thợ mộc thủ công đâu, nếu nói về sau tốt, vậy cũng phải nhìn thấy, có phải không?”



Không chờ Triệu thị phản ứng kịp, Thôi thị vội vẫy chiếc đũa nói: “Thế nào lại nhắc những chuyện này, Trương đại tỷ ngươi đừng nói nữa, Liên Hoa còn ở đây, đừng làm nó sợ chứ~ , tới tới tới, mau ăn đi, lạnh rồi. Cha nó, ông đi hâm nóng rượu đi.”




Bạch Liên Hoa mặt càng đỏ lên, lúc ngẩng đầu lên hai con mắt nước long lanh, đầu tiên là lườm Đỗ Văn Uyên một cái, sau đó đứng lên cáo lui, nói là đưa cơm nước cho đại ca nàng.



“Hai huynh muội cảm tình thật tốt,” Trương thị lựa từ nói, “Dạo này thân thể hắn khỏe hơn không? Lần trước còn thấy đi ra ngoài phơi nắng.”



Trước đây chỉ cần nhắc tới đứa con trai này, Thôi thị khó tránh khỏi khó chịu, vào lúc này lại lộ ra vẻ vui mừng, “Đúng là có tốt hơn một chút, nhờ có biểu tỷ ta đưa cho một phương thuốc, hiện tại có thể đi chung quanh một chút rồi, gọi đại phu đến xem, nói là có tác dụng.”



Đây là việc vui, tất cả mọi người cao hứng thay cho nhà họ.



Đỗ Tiểu Ngư mặc dù không thích Đỗ Hoàng Hoa có dính dáng gì với Bạch Dữ Thời kia, nhưng biết bệnh tình của hắn chuyển biến tốt cũng vui mừng, chung quy là người quen biết, chẳng lẽ còn ngóng trông người ta không khỏe.



Dùng cơm xong Trương thị cáo từ, bảo vợ chồng Đỗ Hiển qua hai ngày đi kí khế ước với bọn họ.



Thôi thị giữ Triệu thị ngồi một lát, Bạch Sĩ Anh thì cùng Đỗ Hiển bàn luận câu cá, Đỗ Tiểu Ngư nhớ tới chuyện chó cắn người kia, liền chạy tới thăm con chó, thấy chân con chó đúng bị đả thương thật, đi đường cà nhắc, trong lòng thấy khó chịu, vụng trộm chạy vào nhà bếp lấy ra mấy miếng thịt thừa cho nó.



Nhìn một lát trở về nhà chính, thấy Bạch Liên Hoa cũng đi ra, đang cầm bức chữ thỉnh giáo Đỗ Văn Uyên.



“Đỗ ca ca, huynh nhìn xem giúp muội,” Ngón tay trắng mịn của nàng chỉ trên giấy Tuyên Thành, “Cứ cảm thấy không tốt, nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, muội nhìn thấy chữ huynh viết trên tường nhà huynh, vừa kiên cường vừa chỉnh tề, đến cùng viết như thế nào?”



Đỗ Văn Uyên thật sự chỉ điểm, nói nào là dùng sức cân đối, bên nào thu bút quá mau, căn dặn nàng phải chấn chỉnh tư thế, chăm chỉ luyện tập.



Bạch Liên Hoa gật đầu liên tục, một bộ dáng khiêm tốn nhận dạy dỗ.



Ngày thường nàng tới nhà mình không hề quấn lấy Đỗ Văn Uyên, hôm nay thái độ khác thường, Đỗ Tiểu Ngư đi qua xem, chữ bằng bút lông này tuy không dễ nhìn, nhưng cực kỳ đoan chính, thật đúng là cố gắng viết ra, tuyệt đối không có qua loa.



“Đỗ ca ca, chữ muội viết so sới của Tiểu Ngư muội muội thì như thế nào?” Bạch Liên Hoa khẽ mỉm cười.



Đỗ Văn Uyên nhìn Đỗ Tiểu Ngư, nhất thời không trả lời được, bởi vì hắn chợt phát hiện, dường như cực kỳ lâu chưa thấy Đỗ Tiểu Ngư luyện chữ.



Đỗ Tiểu Ngư cũng rất quẫn, mới đầu nàng có viết ở phòng Đỗ Văn Uyên, sau này hắn phải khảo viện thử, tiếp đó lại đi vào thư viện huyện nhập học, không thúc giục nàng, mà nàng ở phương diện này lại là một kẻ lười, cả ngày hoặc là nhìn sách nông hoặc là vào núi đào thảo dược, hoặc là đi ra ruộng làm việc, hiện tại chữ viết phỏng chừng như chó bơi.



“Sao vậy?” Bạch Liên Hoa kỳ quái hỏi.



“Ta làm sao so được với Liên Hoa tỷ?” Đỗ Tiểu Ngư nháy mắt mấy cái, “Luyện chữ phải dùng tâm, ta kém xa Liên Hoa tỷ.”



Bạch Liên Hoa khiêm tốn nói: “Chỗ nào nha ~ , nói đến dụng tâm muội không kém một chút nào, Đỗ ca ca cũng nói, phải chuyên cần luyện mới tốt, sau này ta theo muội viết thôi.”




Mượn cớ đến nhà bọn họ? Thật là tính toán tốt, Đỗ Tiểu Ngư phủi miệng không nói lời nào.



Triệu thị nghe vậy cười nói: “Liên Hoa cũng biết thêu thùa, đến lúc đó dạy dỗ Tiểu Ngư, Hoang Hoa không có ở nhà, hai tỷ muội các con nên qua lại nhiều hơn.”



Cư nhiên chuyển biến tâm ý, chiêu này của Thôi thị làm thật sự tốt, chẳng qua mẹ nàng cũng quá dễ dàng bị thu mua rồi? Đỗ Tiểu Ngư vẫn duy trì không lên tiếng.



Bạch Liên Hoa chỉ cười ôn hòa, tình cờ hỏi Đỗ Văn Uyên chuyện trong thư viện, ngôn hành cử chỉ rất có chừng mực.



Lúc gần đi, Bạch Dữ Thời đi ra ngoài, quả nhiên tinh thần hơn trước, trên gò má có huyết sắc, mà hắn là người có lễ phép, đổi được Đỗ Hiển luôn miệng thầm than, trên đường về còn nói tiếc thay thiếu niên này, chỉ mong có thể khôi phục.



Đỗ Tiểu Ngư một lòng một dạ đều ở trên người Bạch Liên Hoa, chen chúc ở giữa Đỗ Hiển và Triệu thị hỏi: “Mẹ lại thích Liên Hoa tỷ tỷ à? Trước đây không thấy gọi nàng tới chơi.”



Triệu thị hời hợt, “Nữ nhi gia chung quy phải có một hai kim lan hảo hữu, Hoàng Hoa hiện tại không có ở nhà, bảo Liên Hoa tỷ tỷ con tới không được sao? Đừng cả ngày chỉ nhìn vào tiền, cả ngày người đầy bùn đất, nếu con đến tuổi này mà có thận trọng như vậy ta cũng thấy thỏa mãn rồi”.



Nguỵ trang đến mức không thấy, Đỗ Tiểu Ngư không nhịn được đập gáy của mình, “Ai nói con không có hảo hữu chứ, con ngày mai đi tìm Chu Nhị Nha”.



“Ít tới nhà Hồng nương tử thôi.” Triệu thị nhíu mày nói: “Đừng trêu chọc chút chuyện phiền toái trở về.”



Thấy mặt bà căng thẳng, Đỗ Tiểu Ngư đành phải bước về phía sau.



Đỗ Hiển thấy thế nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngư nói cũng không sai, bà trước đây cũng không nhìn không trúng Liên Hoa nhà bọn họ đấy thôi, nói ngây ngốc,” Ông ngừng một chút, “Chẳng qua hôm nay xác thực nhìn rất tốt, nhà bọn họ cũng biết giáo dục nữ nhi đấy, mới chút thời gian đã như biến thành người khác.”



Triệu thị thở dài, “Quả thực Trương đại tỷ kia nói tới tâm khảm của ta.” Nhà bọn họ không phải chỉ có vài mẫu đất sao, vừa không có tay nghề có thể sống nhờ vào, mà thi cử tuyệt chẳng phải thi dễ như vậy, Lưu phu tử kia không phải thi mười mấy năm sao, chớ nói chi là còn có thi thành tóc bạc, không thể cái gì cũng áp vào con đường này.



Đỗ Hiển không hiểu ý trong lời nói của bà, chỉ cố nhớ xem Trương thị đến cùng nói câu quan trọng nào, sao hắn không nhớ?



Đỗ Tiểu Ngư đi chậm rì rì ở phía sau, không đi dò xét tâm tư Đỗ Văn Uyên, đến cùng tuổi còn nhỏ, ai biết có thay đổi gì, đến cứ đến, ngược lại nước tới đất ngăn, binh tới tướng đỡ là được.



Cách một ngày, Đỗ Văn Uyên rời nhà đi thư viện.



Đỗ Tiểu Ngư ban ngày nhân dịp trong nhà không có ai, lại bắt đầu giúp thỏ ghép thành đôi, mất cả một buổi trưa, cuối cùng không xuất hiện bị thương ngoài ý muốn. Có câu nói là một cây cải củ một cái hố, có điên cuồng thỏ đực thì có điên cuồng thỏ cái, nàng xem như nhìn đủ trò hay, sau đó tất nhiên là kỳ vọng vào con thỏ con.



Gần đây thời tiết tốt, nàng rốt cục quyết định đối phó những hạnh nhân kia, chẳng qua lấy những hạt trong vỏ hạnh nhân kia mất rất nhiều công sức.



Trước đây đã từng được hưởng không ít đồ ăn có hạnh nhân, có đậu hũ hạnh nhân, tôm viên hạnh nhân, sữa chua hạnh nhân lòng đỏ trứng, còn có bánh quy sôcôla hạnh nhân, hạnh nhân xào đậu hà lan, nàng vặn ngón tay đếm tới đếm lui, phát hiện thật đúng là đủ loại, đủ thấy hạnh nhân cũng là vạn năng, làm cái gì cũng được, chẳng qua nghe nói là không thể ăn nhiều, đại khái có thể làm thuốc mang theo vài phần dược tính.




Nhưng rốt cuộc làm gì tốt đây?



Nàng chạy đến nhà bếp tìm đủ các thứ, tìm ra chút đậu phộng, gạo, hạt vừng vân vân nhà mình trồng được, các loại không tính phong phú, ngoài ruộng có rau dưa, nhưng xào rau quá bình thường, làm bánh bích quy bánh gatô thì không thể, nghĩ tới nghĩ lui quyết định làm chè hạnh nhân thử xem.



Nghe nói chè hạnh nhân là ăn vặt đặc sắc của Bắc Kinh, chẳng qua ở huyện Phi Tiên không có, Về phần Bắc Kinh hiện tại có hay không thì nàng không biết, nàng dựa theo phương pháp đã từng thấy làm thử, không chừng thành một vị riêng.



Nàng bỗng nhiên rất chờ đợi, động tác liền mau lẹ, cầm cái gáo múc một gáo gạo nếp cho vào nước rửa sạch sẽ, sau đó ngâm trong nước lạnh đi xử lý hạnh nhân.



Hạt hạnh nhân để lâu, nhân khô quắt, nhưng không lo ngại, dùng nước nóng ngâm cọ vỏ bề ngoài, sau khi rửa sạch sẽ lại mất gần một giờ nghiền gạo nếp thành bột nhỏ, lại lọc bớt bã cặn, kế tiếp chính là cho vào nồi đun sôi.



Nhóm lửa có chút phiền phức, chẳng qua Đỗ Hoàng Hoa không có ở nhà, khi Triệu thị xào rau nàng ít nhiều phải phụ một tay, tất nhiên là thành thạo điêu luyện.



Nấu gần thời gian một nén nhang thì nở ra, nàng cầm một chén lớn thả hạt vừng đậu phộng táo đỏ đã sớm chuẩn bị sẵn vào bên trong, lại cho thêm đường, sau đó đổ đám hồ vào trong chén, chè hạnh nhân như vậy hoàn thành.



Không thể chờ đợi được nữa ăn một ngụm, dễ uống ấm dạ dày, so với bột hạnh nhân mua có sẵn ăn ngon hơn nhiều.



Vui một mình không bằng vui chung, thành quả đương nhiên phải tìm người chia sẻ, nàng tìm một hộp cơm, đơm chè hạnh nhân vào đó, mang theo đi sang nhà Ngô đại nương.



Gần đây một nhà ba người con trai Ngô đại nương đều ở đây, Ngô đại nương đa số thời gian là trông đứa bé, thấy Đỗ Tiểu Ngư đến đây, thả Tiểu Thổ Vượng từ trong ngực xuống giường đất, lại dùng chăn bông nhỏ đắp kín.



“Thổ Vượng ngủ rồi ạ?” Đỗ Tiểu Ngư nhẹ giọng nói: “Cháu làm chè hạnh nhân, muốn cho đại nương và Mỹ Chân tỷ nếm thử.”



Lâm Mỹ Chân đang thêu gì đó, nghe vậy cười nói: “Muội cứ việc nói, ầm ỹ không tỉnh đâu, tiểu tử này ngủ rồi y như cha nó, sét đánh cũng không động.”



Ngô đại nương tiến lên hai bước, “Nha đầu cháu còn có thể nấu đồ ăn á? Gọi là chè hạnh nhân? Lần đầu tiên nghe nói đấy. Ah ~ Phải rồi, mẹ cháu nói cháu có lần vào trong núi nhặt rất nhiều hạnh nát về, thì ra là lấy hạt bên trong.” Vừa quay đầu nói với Lâm Mỹ Chân: “Tiểu Thổ Vượng nhà chúng ta sau này nên học Tiểu Ngư di, trong đầu óc lắm thứ lắm.”



“Ngô đại nương đừng cười cháu.” Đỗ Tiểu Ngư xếp vào hai chén chè hạnh nhân đưa tới.



Ngô đại nương cúi đầu thấy thứ trong bát trắng nõn long lanh, lại có những hạt vừng trông thật bắt mắt, chưa ăn đã ngửi thấy đậm đà vị hạnh nhân, lập tức không nhịn được tiến lên thổi bát uống.