Đông Phùng Lưu điên cuồng thắng ga, khiến Đường Tinh Khanh luôn cảm thấy có chút bất an: “Đông Phùng Lưu, anh định dẫn tôi đi đâu.”

Thế nhưng lại không trả lời.

Chiếc xe xoay một vòng trong tiếng la hét một hồi, cuối cùng dừng lại trước cửa một hộp đêm.

Đông Phùng Lưu mở cửa xe ra, thô bạo lôi Đường Tinh Khanh từ trong xe xuống, rồi vô cùng thuần thục kéo Đường Tinh Khanh vào bên trong.

Ánh đèn nhấp nháy khiến Đường Tinh Khanh có chút nhìn không rõ những chuyện đang diễn ra trong hộp đêm, thế nhưng sau khi cô thực sự nhìn rõ rồi, khuôn mặt cô trong chốc lát đỏ ửng lên.

Trong đại sảnh với ánh đèn sáng tối luân phiên nhau, bầu không khí ấm áp mập mờ, mười mấy cặp nam nữ đang ôm nhau.

Trong mắt của đàn ông thì tràn đầy tình dục và men rượu, hòa cùng âm nhạc kích thích tình dục và nhịp điệu say mê lòng người, tay không yên sờ soạng các cô gái từ trên xuống dưới.

Còn những cô gái đó không những không từ chối, mà còn lẳng lơ lắc mông, tóc tai họ rối bù, hai mắt ngà ngà, cởi bỏ từng thứ từng thứ quần áo còn lại không nhiều trên người mình ra. Miệng thì không ngừng phát ra những tiếng “a a”, “ư ư” rên rỉ.

Đường Tinh Khanh không ngờ cảnh trước mặt lại có thể dâm loạn đến vậy, cô kinh ngạc, cúi đầu chửi rủa Đông Phùng Lưu một tiếng, quay đầu bèn đi về phía cửa ra.

Thế nhưng làm gì có đơn giản như vậy.

Đông Phùng Lưu giơ một ngón tay lên, thì những tên vệ sĩ mặc áo đen vạm vỡ đã xông đến đóng cửa lớn vào.

Đông Phùng Lưu cười lạnh lùng một tiếng, kéo Đường Tinh Khanh lại, khinh bỉ nói: “Sao vậy? Không phải là cô thích những nơi như thế này lắm sao?”

Đường Tinh Khanh ngiến răng, không thèm quay đầu lại, tức giận nói: “Đông Phùng Lưu, tôi là vợ của anh, là vợ. Tôi hoàn toàn không phải là loại người như anh nghĩ.”

Đông Phùng Lưu không thèm để ý, bỗng nhiên đẩy Đường Tinh Khanh một cái, cô liền lảo đão giữa sàn hộp đêm.

Đường Tiêu Khả xoay người quay về, nhưng trước mặt cô đột nhiên xuất hiện 4-5 bóng hình đen cao to lực lưỡng.

Người đứng xung quanh cô ai nấy đều cao to, mặc vest đen, đeo kính đen, khuôn mặt lạnh lùng, hai tay khoanh ra đằng sau, đứng như bức tượng sắt vậy không cho Đường Tinh Khanh rời đi.

“Các người muốn làm gì. Giữa ban ngày ban mặt…” Đường Tinh Khanh phẫn nộ nói.

“Ban ngày ban mặt? Đây cũng đâu phải là ban ngày ban mặt đâu.”

Đường Tinh Khanh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái tóc ngắn cầm hai li rượu vang lắc mông bước đến.

“Cô Đường à, nếu đã đến đây rồi, thì cũng đừng làm ra vẻ thanh cao nữa, ha?”

Cô gái tóc ngắn tao nhã nâng li rượu lên nhấp một ngụm, li rượu vang đỏ như máu ấy càng làm cho đôi môi của cô ta thêm phần kiều diễn hơn.

Đường Tinh Khanh chau mày nhìn mấy cô gái ăn mặc hở hang trước mặt: “Rất xin lỗi, tôi không phải người cùng một hội với các cô.”

Cô xoay người định rời đi, thì lại bị mấy tên vệ sĩ áo đen đẩy vào giữa đám người.

Đường Tinh Khanh tất nhiên không phải đối thủ của mấy tên vệ sĩ áo đen ý rồi, bèn lớn giọng gọi Đông Phùng Lưu đang đứng một bên: “Đông Phùng Lưu, anh định khoanh tay làm ngơ sao? Anh nhẫn tâm nhìn tôi bị ức hiếp sao? Khốn nạn.”

Đông Phùng Lưu lúc đó đang ngồi ở mép ghế sofa, trêu ghẹo một vũ nữ, không thèm để ý đến Đường Tinh Khanh, cho dù cô có hét khản cả cổ họng.

Đường Tinh Khanh nghiến răng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Cô gái tóc ngắn cười đáp: “Cô Đường không cần lo lắng, chúng tôi chỉ là muốn mời cô Đường chơi cùng mà thôi.

Cô gái tóc ngắn cười bí ẩn, mấy cô gái khác đằng sau cũng đều cười phá lên, nụ cười đó khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy tức giận và buồn nôn: “Chơi cái gì?”

Cô gái tóc ngắn bước đến: “Chơi á? Đương nhiên là chơi trò chơi rồi.” Cô gái tóc ngắn nâng li rượu lên: “Người thua sẽ phải uống rượu.”

Đường Tinh Khanh đẩy tay cô gái tóc ngắn ra, lắc đầu đáp: “Tôi không biết chơi, càng không biết uống rượu.”

Cô gái tóc ngắn cười lạnh lùng: “Ở đây, Đường Tinh Khanh cô còn giả vờ trong sạch gì nữa. Cô hôm nay hoặc là chơi, hoặc là đừng mong rời khỏi.”

Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng biết rồi, tất cả những điều này đều là kế hoạch của Đông Phùng Lưu, hắn chính là muốn sỉ nhục cô trước mặt nhiều người. Thế nhưng bây giờ cô đã sa chân vào hố lửa rồi, đã không còn cách nào khác rồi. Cô không can tâm nói: “Cô muốn chơi thế nào?”

Cô gái tóc ngắn cười mãn nguyện, rồi chỉ vào hai hộp xúc xắc trên bàn nói: “Trò chơi rất đơn giản, chúng ta lắc xúc xắc, điểm ai nhỏ thì người ấy uống.”

Nói xong thì cầm một hộp xúc xắc lắc lên, Đường Tinh Khanh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cầm hộp xúc xắc lên lắc.

Hai người lắc một lúc, cô gái tóc ngắn cười nói: “Mở đi.”

Đưởng Tinh Khanh cầm xúc xắc lên nhìn, điểm số lần lượt là 3, 4, 6

Trong lòng thoải mái thở ra một tiếng, thầm nghĩ 13 điểm cũng không nhỏ rồi. thế nhưng cô gái tóc ngắn ấy lại lạnh lùng cười mở hộp xúc xắc ra, điểm số là 4, 5, 5

“Uống đi, cô Đường.” Đám người đó cười hả hê.

Một li rượu được đưa đến trước mặt Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh nhăn mày, bất đắc dĩ uống ực một hơi vào bụng.

Tiếp đó lại là vài li rượu nữa, lúc này Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy trong bụng như bị lửa đốt vậy, đầu óc thì cứ ong ong quay cuồng.

May mà thần trí của Đường Tinh Khanh vẫn còn tỉnh táo, cô đã nhận ra có điều gì không đúng rồi, cô đặt mạnh li rượu xuống bàn, nhìn chằm chằm vào mắt của cô gái tóc ngắn nói: “Cô ăn gian.”

Cô gái tóc ngắn cười lạnh lùng đáp: “Chơi thua còn không dám nhận?”

Đường Tinh Khanh lỗ nặng, nhưng không muốn cứ thế từ bỏ, men rượu khiến cô trở nên to gan vô cùng, cô đập ghế quát lớn: “Nếu chơi thì phải chơi to lên, uống rượu có là gì, người thua thì nên bị tát mới phải.

Mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn cô, không ngờ rằng cô lại có gan chơi đến cùng, còn nâng hình phạt lên mức nặng hơn

Đường Tinh Khanh nói thêm: “Có điều quy tắc do tôi quyết định, tôi sẽ không giống cô chơi không được thì giở trò đâu.”

Sắc mặt của cô gái đó bỗng nhiên ngây ra, biết rằng nếu lúc này mà không nhận lời Đường Tinh Khanh chỉ e là mất mặt, thế là đành gật đầu nói: “Tùy cô, tôi không tin tôi lại có thể thua cô.”

Đường Tinh Khanh cười nói: “Nếu cô đã nói cô không ăn gian, vậy thì bây giờ cô vẫn dùng hộp xúc xắc của cô. Chúng ta vẫn so lớn nhỏ.”

Cô gái tóc ngắn cầm chặt hộp xúc xắc, có chút nghi ngờ nhìn Đường Tinh Khanh, không biết trong đầu cô đang có toan tính gì.

Đường Tinh Khanh lạnh lùng cười: “Chỉ có điều quy tắc có chút thay đổi nhỏ, bây giờ đổi thành lớn thì thua, nhỏ sẽ thắng.”

Đường Tinh Khanh cười đắc ý nói: “Sao rồi? Không dám sao? Chơi không nổi thì đừng ra ngoài cho thêm mất mặt.”

Cô gái tóc ngắn nghiến chặt răng, lắc xúc xắc.

Thắng thua đã rất rõ ràng rồi. Điểm số của Đường Tinh Khanh vẫn là nhỏ nhất, thế nhưng lần này cô lại là người thắng.

Có điều cô ta lại kinh ngạc thêm lần nữa. Đường Tinh Khanh chỉ giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại không giáng bạt tai xuống.

“Tôi biết là có người sai các cô sỉ nhục tôi, có điều cái mà tôi muốn nói đó là, làm người phải có lòng khoan dung.”

Đường Tinh Khanh nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi, lần này không có ai ngăn cản cô, men rượu khiến đầu óc cô mơ mơ màng màng, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ không nên ở này.

Đông Phùng Lưu nhìn hình bóng đang lắc lư lảo đảo của Đường Tinh Khanh, hai hàng lông mày nhăn lại, trong ánh mắt có chút kinh động giận dữ, anh ta nhìn cô gái tóc ngắn hừ lạnh một tiếng: “Vô dụng!”