Thương Đằng thực sự không hiểu “hơi đau” trong miệng cô thuộc loại khái niệm nào.

Từ nhỏ đến lớn, thể chất của anh rất tốt, rất ít phải vào viện. Một cây kim nhọn đâm vào mạch máu, anh cũng không có cảm giác gì nhiều.

Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên muốn thử một lần, cảm nhận nỗi đau mà Sầm Diên đang trải qua.

Anh không có cách nào hình dung cảm giác của mình vào lúc này, có lẽ vì trước đây chưa bao giờ xảy ra.

Là một loại cảm xúc xa lạ, đột ngột trào dâng và cuốn lấy mọi giác quan của anh.

Sầm Diên khẽ rũ mi xuống, trầm mặc không nói gì. Tiêm hết một ống thuốc cũng không mất quá nhiều thời gian.

Chiếc váy dài bằng vải lanh trên người cô không vừa vặn lắm, có hơi rộng, đặc biệt là ở phần eo, hiện rõ sự lỏng lẻo.

Có lẽ không phải là mua nhầm kích cỡ. Ít nhất vài tháng trước, chiếc váy này vẫn vừa vặn.

“Thương Đằng.” Cô ngước mắt cười với anh, lông mày vẫn dịu dàng, “Có thể lại làm phiền anh một lần nữa không?

Anh tỉnh táo lại, gật đầu: “Việc gì?”

Kỳ thật tự tiêm cũng vẫn được, chủ yếu là do tâm lý, lúc đầu sẽ có chút sợ hãi.

Rắc rối nhất là rút kim.

Tự làm sẽ hơi khó.

Thương Đằng ngồi tới gần, xé một miếng băng gạc cầm máu rồi dán vào đầu kim. Sợ cô đau, tay anh không dám dùng lực quá mạnh, chỉ ấn nhẹ.

Anh rút kim rất nhanh, vì sợ nếu càng chậm sẽ càng đau.

Một ít máu rỉ ra, tạo thành một màu đỏ kỳ dị trên miếng gạc cầm máu màu trắng.

Sầm Diên thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cố ý thoải mái, nở nụ cười: “Mỗi ngày đều giống như hoàn thành một nhiệm vụ. Cũng may hôm nay có anh ở đây, nếu không em sẽ phải làm rất lâu.”

Thương Đằng cười không nổi.

Sầm Diên có chút ngượng ngùng nhìn xung quanh, cứng nhắc đổi chủ đề: “Anh ăn cơm chưa, còn dư một ít mì, em nấu cho anh một ít.”

Nói rồi, cô đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Thương Đằng nhìn lướt qua mu bàn tay vẫn cần cầm máu của cô, lắc đầu từ chối: “Không cần, anh ăn rồi.”

Lúc này Sầm Diên mới dừng lại: “Vậy à.”

Anh biết hôm nay Sầm Diên sẽ về, dì Hà đã gọi điện cho anh. Vì vậy anh đặc biệt dời cuộc hẹn buổi sáng sang buổi chiều.

Anh giơ cổ tay lên, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã chín giờ rưỡi.

Vẫn còn sớm.

“Anh ra ngoài gọi điện thoại. Khi nào xong thì ra ngoài, anh sẽ đợi ở dưới.”

Sầm Diên nhận ra ý tứ trong lời nói của anh, cô không muốn làm phiền anh, định từ chối.

Thương Đằng lại nói: “Vừa lúc anh cũng phải về một chuyến, thuận đường.”

Sầm Diên im lặng một lúc, sau đó trầm ngâm trả lời: “Vậy à.”

Thương Đằng nhìn thấy cái hòm đặt bên cạnh sô pha: “Cái này muốn mang về sao?”

Sầm Diên gật đầu: “Quần áo may cho Điềm Điềm, không biết có cao thêm không nữa.”

Thương Đằng không trả lời ngay, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ đang suy tư.

Anh vươn tay ra hiệu: “Chắc cao chừng này rồi”.

Trẻ con ở độ tuổi này lớn rất nhanh. Lâu ngày không gặp thì lớn nhanh như măng mọc sau mưa.

“May mà em làm to hơn một chút.”

Thương Đằng “ừ” nhẹ một tiếng, rồi bước tới nhấc hòm lên.

Cái hòm rất nặng, ngoài quần áo còn có những thứ khác trong đó. Tất cả đều là quà dành cho Điềm Điềm.

Ban đầu, Sầm Diên còn đang lo lắng làm sao để mang chiếc hòm ra ngoài. Không ngờ vào tay Thương Đằng lại như không hề tốn sức, trông rất nhẹ nhàng.

Quả nhiên là sức mạnh của đàn ông, không giống với cấp độ của phụ nữ.

Sầm Diên sợ Thương Đằng đợi lâu nên chỉ đơn giản thu dọn và mang lạp xưởng ra.

Sau đó đi xuống cầu thang.

Thương Đằng đã gọi điện xong, cũng không ngồi trong xe, mà đứng bên ngoài đợi cô.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, mưa phùn nhẹ, may mà mưa không lớn, ngay cả tóc cũng không bị ướt.

Thương Đằng mở ô, rất tự nhiên cầm lấy đồ trong tay cô: “Sao không mặc nhiều chút.”

Cô chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, không có tác dụng tránh lạnh mấy: “Không ngờ hôm nay trời lạnh như vậy”.

Thương Đằng cởi áo, khoác lên vai cô.

Xe dừng phía trước, cách khoảng 200 mét.

Mưa nặng hơn, ô đen nghiêng về phía cô, Thương Đằng đứng ở hướng gió, âm thầm chặn lại. Chiếc áo sơ mi xám nhạt, bị mưa thấm thành một màu sẫm trên vai.

Anh bước đến ghế phụ, mở cửa để Sầm Diên vào.

Giờ này rất yên tĩnh, người dậy sớm đi làm, đi học đều đã rời đi.

Chỉ còn tiếng hạt mưa rơi trên mặt ô, âm thanh xào xạc của cành lá va vào nhau khi cơn gió thoảng qua.

Mùa xuân là mùa của sự sinh sôi, đồng thời cũng tượng trưng cho hy vọng và sự tái sinh.



Trần Điềm Điềm biết hôm nay Sầm Diên về, cũng không nằm lười trên giường, ngoan ngoãn dậy lúc 7 giờ, ăn sáng xong, bây giờ đang ngồi trên bàn chăm chỉ học bài.

Dì Hà bưng một bát cherry đã rửa sạch ra, quở mắng cô bé: “Nếu ngày nào con cũng ngoan ngoãn như vậy, bà cũng không đến nỗi bị con làm cho đau đầu.”

Trần Điềm Điềm cầm một cây bút trong tay, viết chữ xiên xiên vẹo vẹo: “Rõ ràng là do tính khí bà Hà không tốt.”

Không biết có phải do thời kỳ nổi loạn đã đến sớm không, đứa nhỏ này gần đây rất không nghe lời.

Dì Hà đi tới, nhéo lỗ tai cô bé, cũng chỉ là dọa chứ không dùng nhiều lực: “Còn dám cãi hả.”

Đúng lúc này, cửa mở.

Trần Điềm Điềm quay đầu, nhìn nơi phát ra âm thanh, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Nhảy khỏi ghế con gấu: “Mẹ ơi!”

Cô bé vội vàng chạy ra cửa, Sầm Diên đi tới đón lấy bé, không quên dặn dò: “Chạy từ từ, đừng ngã.”

Trần Điềm Điềm nhào vào vòng tay của Sầm Diên, đôi mắt đỏ hoe, ấm ức rơi nước mắt: “Con rất nhớ mẹ.”

Sầm Diên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: “Mẹ cũng nhớ Điềm Điềm.”

“Lừa người.” Cô bé bĩu môi, vừa nói vừa khóc, “Nếu mẹ nhớ con thì sẽ không có chuyện lâu như vậy không trở lại thăm con đâu.”

Động tác của đứa trẻ rất lớn, Thương Đằng sợ Trần Điềm Điềm sẽ làm Sầm Diên bị thương, vì vậy anh nhấc cô bé ra khỏi vòng tay của Sầm Diên.

“Đã làm xong bài tập về nhà chưa?”

Lời này chạm đến chỗ đau của Trần Điềm Điềm, cô bé cúi đầu: “Vẫn còn một vài vần nữa chưa viết ạ.”

Anh đặt cô bé xuống, “Ngoan, làm xong bài tập trước đi.”

Trần Điềm Điềm lúc này mới miễn cưỡng ngồi xuống.

Sau đó, Thương Đằng trả lời một cuộc điện thoại khác, nói anh có việc phải làm, cần ra ngoài một chuyến.

“Anh sẽ về nhanh thôi.”

Sầm Diên gật đầu: “Lái xe cẩn thận.”

“Ừm.”

Sau khi anh rời đi, dì Hà lấy bộ quần áo do Sầm Diên làm ra: “Làm nhiều thế này sao, quần áo trẻ con tùy tiện mua là cũng đủ rồi. Tuổi này lớn nhanh, mặc không được bao lâu.”

Sầm Diên gấp từng bộ gọn gàng: “Gần đây cửa hàng không bận, nhàn rỗi mãi cũng chán.”

Dì Hà cố ý nói với Trần Điềm Điềm, “Nhìn mẹ con tốt với con bao nhiêu, may cho con toàn quần áo đẹp. Sau này còn dám đánh nhau với các bạn ở lớp mẫu giáo không?”

Trần Điềm Điềm nghe thấy điều này, ngay lập tức ấm ức chạy tới, như thể giải thích với Sầm Diên, “Con không phải là một đứa trẻ hư.”

Sầm Diên để quần áo trong tay xuống, ngồi xổm xuống véo mặt cô bé, nở nụ cười dịu dàng: “Mẹ biết Điềm Điềm không phải là một đứa trẻ hư.”

Chị Châu đang hầm súp trong bếp, Dì Hà ngửi thấy mùi, vội vàng bước vào: “Đừng có mà đốt bếp của tôi đấy.”

Áo khoác của Trần Điềm Điềm bị tuột cúc, Sầm Diên cài cúc lại: “Tại sao lại đánh nhau?”

Trần Điềm Điềm cúi đầu, véo hai bàn tay non nớt vào nhau, nhỏ giọng nói: “Cậu ta nói xấu mẹ.”

Sầm Diên nhướng mày: “Nói xấu mẹ?”

“Cậu ta nói, mẹ vì tiền mới ở bên ba.” Trần Điềm Điềm sợ Sầm Diên nghe những lời này sẽ buồn, vội vàng ôm cô, “Cậu ta nói bậy, nên con mới đánh cậu ta, nếu sau này cậu ta còn nói, con vẫn sẽ đánh! “

Trẻ con ở độ tuổi này vẫn chưa hiểu gì, nhưng năng lực học tập rất mạnh, chúng sẽ học những gì người lớn xung quanh nói.

Nhưng Sầm Diên không thấy sao cả, cô không quan tâm những thứ này.

Cuộc hôn nhân của cô với Thương Đằng vốn đã không được chúc phúc.

Hào môn chú ý đến môn đăng hộ đối, sự chênh lệch đẳng cấp giữa họ là quá lớn. Bị nghi ngờ cũng hợp lý, chẳng có gì ngoài ý muốn.

Sầm Diên xoa đầu Trần Điềm Điềm: “Điềm Điềm ngoan, gặp phải chuyện gì có thể nói với cô giáo, hoặc gọi cho ba, sau này không được phép đánh nhau nữa, biết không?”

Trần Điềm Điềm đầu: “Hiểu rồi ạ.”

“Ngoan.”



Thương Đằng đã đến bệnh viện.

Bác sĩ anh hẹn gặp là một chuyên gia về bệnh máu khó đông, có chút giao tình với gia đình họ. Dựa theo bối phận, Thương Đằng phải gọi anh ta một tiếng chú Chu.

“Người bận rộn như cậu, sao đột nhiên có thời gian tới tìm tôi vậy?”

Bác sĩ Chu vừa họp xong, trên tay đang cầm một tách trà.

Chiếc ly trong suốt được ngâm với lá trà trong thời gian dài đã dần chuyển sang màu trà.

Thương Đằng đứng dậy, lễ phép gọi chú Chu.

Người sau cười gật đầu, lôi ghế ngồi xuống: “Nói xem, hôm nay tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thương Đằng trầm mặc một lát: “Lần này tới đây là vì có chuyện muốn nhờ chú chỉ bảo.”

“Ồ?”

Cũng không nói nhiều lời dư thừa, Thương Đằng hỏi thẳng vào vấn đề: “Bệnh máu khó đông có chữa khỏi được không?”

Bác sĩ Chu cố nén nụ cười trên mặt, nhíu mày: “Cậu có người thân mắc bệnh này sao?”

Thương Đằng lắc đầu, không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ hỏi: “Có thể chữa khỏi không?”

Sắc mặt bác sĩ Chu trở nên hơi trầm trọng: “Rất đáng tiếc, xét theo trình độ y học hiện tại, không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh này.”

Thực ra trong lòng Thương Đằng đã có câu trả lời, nhưng khi tự mình nghe thấy, cảm giác đó vẫn khó mà diễn tả.

Bác sĩ Chu muốn an ủi anh, nhưng anh ta cũng biết, Thương Đằng không phải loại người cần được an ủi. Nhưng anh ta cũng rất tò mò, tính khí lãnh đạm của Thương Đằng sao lại có thể vì người thân bị bệnh mà biểu hiện như vậy.

“Điềm Điềm bị bệnh?”

“Không phải.”

Bác sĩ Chu thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nói mà, rất ít phụ nữ mắc bệnh này, trừ khi người mẹ bị mắc khi mang thai và người cha bị bệnh.”

Động tác của Thương Đằng dừng lại, anh cau mày: “Cái gì?”



Sau khi ra khỏi viện, Thương Đằng lái xe một quãng đường dài, đến cửa hàng bánh ngọt mua hai cái bánh dâu tây.

Sầm Diên đang xem phim hoạt hình trong phòng khách với Trần Điềm Điềm.

Thương Đằng thay giày đi vào, cởi áo khoác. Bước đến bên cạnh Sầm Diên, thản nhiên ngồi xuống: “Đã ăn chưa?”

Sầm Diên lắc đầu: “Dì Hà còn đang nấu canh.”

Tiểu Châu không để ý lửa, nồi canh bị hỏng, dì Hà chỉ có thể bắt đầu hầm lại.

Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên người Thương Đằng: “Anh đến bệnh viện à?”

“Ừ.” Anh lặng lẽ đổi chủ đề, “Có mua bánh cho em.”

Anh đặt chiếc hộp lên bàn, hai chiếc, một lớn và một nhỏ.

Đó là cửa hàng mà Sầm Diên thường lui tới nhất: “Em nhớ hình như nó ở rất xa.”

Anh trầm ngâm mở hộp, lấy bánh ra, đặt trước mặt cô: “Nếu đã thích thì không hề xa.”

Giọng điệu nhẹ nhàng.

Sầm Diên nhìn anh chằm chằm một hồi, Thương Đằng ném cái hộp vào thùng rác: “Trên mặt anh có cái gì sao?”

Sầm Diên mỉm cười: “Không.”

Anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của cô: “Sao cứ mãi nhìn anh.”

Sầm Diên nói, “Chỉ đột nhiên cảm thấy dường như anh đã thay đổi rất nhiều.”

“Vậy sao?” Anh cầm lấy nĩa, nhìn cái bánh trước mặt, suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Có cần anh đút cho em ăn không?”

Anh hiếm khi nói những lời như vậy, cả người trông nghiêm túc mà kì lạ.

Giống như đang nói chuyện cười một cách nghiêm túc.

Mặc dù gần đây anh vẫn luôn kì lạ, nhưng hôm nay cực kì không bình thường.

Sầm Diên cũng bông đùa theo: “Sao đột nhiên lại xum xoe với em, có phải đã làm gì có lỗi với em không?”

Chỉ là một câu nói đùa để giảm bớt bầu không khí khó xử, nhưng Thương Đằng lại gật đầu thừa nhận: “Ừ, chỉ là đột nhiên cảm thấy, trước đây đã sống quá tệ.”

Giang Cự Hùng không có bệnh này, Sầm Diên chắc chắn biết, cô đã biết được thân thế của mình từ lâu.

Tất cả những đau khổ, bất công đều đổ dồn lên một mình cô, cuộc đời của cô quá nhiều cay đắng.

Thương Đằng không muốn cô cứ mãi phải chịu đựng như thế này nữa.



Hiếm khi Sầm Diên quay về một lần, dì Hà như sắp dọn ra một bàn mãn Hán toàn tịch, nếu Sầm Diên không ngăn lại, e rằng đồ ăn còn có thể xếp thêm một bàn khác.

Trần Điềm Điềm cứ bám lấy Sầm Diên, không muốn phải xa cô chỉ một chút.

Ăn xong bữa tối thì cũng muộn rồi.

Trước khi đi, Trần Điềm Điềm ôm cô khóc rất lâu, không muốn để cô đi.

Sầm Diên ôm cô bé vào lòng, xoa đầu: “Đợi con được nghỉ hè, mẹ sẽ đón con đi chơi vài ngày.”

Trần Điềm Điềm rời khỏi vòng tay cô với đôi mắt đẫm lệ: “Đừng lừa con.”

Sầm Diên gật đầu: “Không lừa con.”

Trần Điềm Điềm duỗi ngón út ra: “Ngoéo tay giữ lời, trăm năm không thay đổi. Ai nói dối là chó con.”

Sầm Diên bất lực cười: “Được rồi, ai nói dối là chó con.”

Thương Đằng lái xe rất ổn định, không phanh gấp cũng không khởi động đột ngột. Vì vậy, mỗi khi Sầm Diên lên xe anh đều sẽ ngủ gật.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, mỗi khi ở cùng Thương Đằng cô đều ngủ rất say, sẽ không có những loại mộng mị hỗn độn kia, cũng sẽ không đột nhiên tỉnh lại.

Một chiếc ô tô đột ngột chạy ngang qua, đèn xe màu đỏ làm cô tỉnh giấc.

Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn cảnh đường phố quen thuộc ngoài cửa kính, cô đã tới dưới nhà rồi.

Thương Đằng yên lặng ngồi ở ghế lái, đèn bên trong không bật, tối đen như mực.

Có thể nhìn rõ sườn mặt của anh vẫn phải nhờ ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ.

“Tại sao không đánh thức em?”

Thương Đằng cởi dây an toàn, sau đó cúi người cởi dây an toàn cho cô: “Còn buồn ngủ không?”

“Vẫn ổn.”

“Ừ.” Anh mở khóa xe, “Em lên trước, anh đi đỗ xe.”

Sau khi Sầm Diên xuống xe, cô gặp Triệu Tân Khải đang đợi ở cửa thang máy. Cậu ta không có thẻ ra vào, không thể vào được nên chỉ có thể đợi ở đây.

Bởi vì xung quanh quá tối, Sầm Diên ban đầu không chắc đó là cậu ta, cho đến khi cô đến gần hơn mới nhìn rõ.

Cô cười nhẹ hỏi, “Đến gặp anh cậu?”

Triệu Tân Khải sắp chết cóng, nhìn thấy Sầm Diên giống như nhìn thấy người thân: “Chị dâu, chị đã về rồi, chị có biết anh em sẽ về lúc mấy giờ không?”

Gọi cho anh thì không ai trả lời, không còn cách nào khác là phải đợi ở đây.

“Anh cậu đi đậu xe, tôi đoán anh ấy sẽ lên nhanh thôi.”

Triệu Tân Khải thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, em quên mang sách, đặc biệt trở về đây lấy.”

Sầm Diên do dự một lúc rồi thận trọng hỏi: “Những cuốn sách… có phải là những cuốn có phong cách… sexy không?”

Mặc dù cô miêu tả rất ẩn ý, ​​nhưng Triệu Tân Khải cũng có thể phán đoán ra, cô đã nhìn thấy nó.

Hiện trường chết chóc cấp độ lớn cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Sầm Diên chu đáo nói: “Những cuốn sách đó đã bị anh cậu ném đi rồi.”

Mặt Triệu Tân Khải đen lại: “Anh em cũng nhìn thấy rồi?”

“Ừm.”

Triệu Tân Khải cũng đã 21 tuổi, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, đã trở thành một tên nhị thế tổ, tích ngắm mỹ nữ là chuyện thường tình.

(Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)

Lần này đặc biệt trở về, không phải vì cậu ta tiếc mấy album ảnh đó, mà là vì lo lắng bị Thương Đằng nhìn thấy. Không ngờ, anh đã nhìn thấy nó rồi, cậu ta phải chạy đi trước khi Thương Đằng đến.

Trước khi đi, còn không quên dặn dò Sầm Diên: “Chị dâu, đừng nói với anh họ là em đã đến!”

Không đợi Sầm Diên đáp thì đã vội vã chạy đi ngay.

Thương Đằng chỉ kịp nhìn thấy một bóng người chạy khỏi chỗ Sầm Diên.

Mấy bạn nhỏ bây giờ thật dễ thương. Nụ cười trên mặt Sầm Diên chưa kịp thu lại thì cô đã thấy Thương Đằng đang tiến đến.

Mắt anh rơi vào Triệu Tân Khải đang hoảng loạn chạy trốn.

Nghĩ đến những gì cậu ta nói với cô vừa rồi, Sầm Diên cảm thấy vẫn phải che giấu một chút. Vì vậy, lặng lẽ đứng trước mặt Thương Đằng: “Xe đậu xong rồi hả?”

Thương Đằng thu hồi ánh mắt, mở thang máy ra: “Xong rồi.”

Hai người lần lượt vào thang máy, Sầm Diên ấn lầu tám, nhưng Thương Đằng lại không nhúc nhích.

Sự im lặng kéo dài không được bao lâu, Thương Đằng hỏi cô: “Triệu Tân Khải tới rồi?”

Sầm Diên sững sờ: “Làm sao anh biết?”

Thương Đằng không trả lời câu hỏi của cô, khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vài phần ghét bỏ: “Sau này em cách xa cậu ta ra.”

Sầm Diên khó hiểu: “Tại sao?”

“Đừng để bị cậu ta dạy hư.”

Anh nói rất nghiêm túc, giống như một người cha đang lo lắng con gái mình sẽ học điều xấu.

Sầm Diên cười bất lực: “Em thấy cậu ta khá đáng yêu.”

Đôi lông mày của Thương Đằng nhíu sâu hơn, dường như không đồng ý với lời nói của cô.

Cửa thang máy mở ra và dừng lại ở tầng tám.

Sầm Diên nhắc nhở anh, “Vừa rồi anh quên nhấn nút.”

“Không quên.” Anh thấp giọng, “Không phải bóng đèn hỏng sao?”

Sầm Diên chớp mắt nghi ngờ: “Làm sao anh biết?”