Theo công thức Thôi Đào cho, Bình Nhi tự ủ rượu thịt cừu, hôm nay là ngày mở bình để uống.
Mùi rượu thơm và ngọt, vừa ngửi đã khiến người ta muốn say mèm.
Vương tứ nương vui vẻ lấy chân ngỗng ra từ trong hộp đựng thức ăn, bảo Bình Nhi mau rót đầy rượu ra.
Bình Nhi lại khựng lại, bưng vò rượu không động đậy.
“Sao vậy?”
“Đây là lần đầu tiên ta ủ rượu thịt cừu, có phải nên cho Thôi nương tử nếm thử không?” Bình Nhi chớp mắt hỏi Vương tứ nương.
Vương tứ nương cân nhắc một lúc rồi cất chân ngỗng lại vào hộp, cầm lên gọi Bình Nhi.
“Đi đâu vậy?” Bình Nhi khó hiểu.
“Đi thôi, tìm Thôi nương tử uống rượu nào.”
Bình Nhi vui vẻ đồng ý, lập tức đi theo.
Cả hai lén vào phủ Hàn từ tường bên như lần trước, đứng trước phòng của Thôi Đào, Bình Nhi chợt nhớ ra gì đó bèn kéo Vương tứ nương lại.
“Quên mất, rượu của ta không phải quan sản xuất, xem như là tự ủ riêng, phạm pháp đấy! Chúng ta lại còn lấy ra trong phủ của Thôi quan Hàn nữa, chẳng phải là chủ động đưa cổ vào tròng à?”
“Chỉ vài ngụm rượu thôi mà, không sao đâu.”
“Sao lại không sao? Ta hỏi cô, giữa chúng ta và Thôi quan Hàn thì Thôi nương tử sẽ chọn ai?” Bình Nhi nhìn Vương tứ nương chằm chằm.
“Tất nhiên là Thôi quan Hàn rồi!” Vương tứ nương không chút do dự.
“Thì đó.” Bình Nhi buồn bã kéo Vương tứ nương quay về, lỡ như bị chị em tốt báo quan thì họ sẽ rất thảm.
Vương tứ nương đi theo Bình Nhi được vài bước, chợt giữ chặt cô ta: “Vậy ta hỏi cô, Thôi quan Hàn với đồ ăn ngon thì Thôi nương tử chọn bên nào?”
Mắt Bình Nhi lóe sáng, lập tức nhìn nhau với Vương tứ nương rồi bật cười, cả hai vội quay lại, khẽ gõ lên cửa gọi Thôi Đào.

Đợi rất lâu vẫn không thấy ai đáp lại, 2 người quyết định vào phòng chờ.
Trong phòng vẫn sáng đèn, trên bàn còn 1 tách trà uống dư một nửa, thoạt nhìn như có việc nên người tạm thời ra ngoài vậy.
Trên mặt đất 2 bên bàn có đặt 2 chậu than, ở góc tường cũng có 2 chậu.


Theo lý mà nói nhiều chậu than như vậy hẳn sẽ rất ấm, nhưng Bình Nhi vẫn thấy như có gió lạnh thổi vào.
Vương tứ nương không phát hiện có gì khác thường, chỉ vui vẻ bày rượu thịt ra bàn.
Bình Nhi hơi do dự đi vào gian trong, thấy đệm chăn trên giường đang mở nhưng không hề có dấu vết đậy lại, hẳn là định đi ngủ nhưng chưa kịp lên giường.

Trong này lại càng lạnh lẽo hơn, Bình Nhi cảm thấy sau gáy se lạnh, quay đầu lại nhìn, hóa ra là cửa sổ phía Bắc đang mở.
Cô ta định tới đóng cửa sổ thì phát hiện trên bệ cửa có một ít dấu đất, vươn tay lau một chút rồi đổi ngón tay sờ chỗ khác trên bệ, vẫn sạch sẽ.
Bình Nhi nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cành lá trơ trụi của cây ngô đồng tạo ra một bóng đen kỳ lạ dưới bóng đêm.

Trừ tiếng gió Bắc lạnh lẽo thì hoàn toàn không còn gì nữa.
Bình Nhi đóng cửa sổ lại rồi quay lại gian ngoài.

Vương tứ nương đã bày hết đồ nhắm ra, thị bưng tách trà chưa uống hết kia lên đi cho vào miệng.
“Chờ chút.”
Bình Nhi nhìn tách trà trong tay Vương tứ nương rồi lại nhìn về phía ấm trà.
“Trong sân đều lát đá xanh, chân đi không dính bao nhiêu bùn đất cả, nhưng cũng sẽ bẩn, đạp lên bệ cửa sổ ít nhiều sẽ để lại.”
“Cô nói gì vậy?” Vương tứ nương nghi ngờ Bình Nhi lại phát bệnh, nói bậy bạ gì đó.
“Tìm một con vật tới đi!”
“Giữa đêm hôm khuya khoắt tìm đâu ra con vật sống chứ?” Vương tứ nương chợt nhớ ra 2 vại cá bày trong sân, “2 vại cá đó được không?”
Bình Nhi không nói gì, cầm nửa tách trà đó đổ thẳng vào hồ, chốc lát sau cá trong vại đều trương bụng lên hết.
Vương tứ nương kinh hãi, “Có có có… độc?”
Bình Nhi tái mặt, nói ra suy đoán của mình: “Trong trà có độc, cửa sổ sau mở, trên bệ cửa có dấu bị giẫm lên… Có khi nào có kẻ phát hiện ra thân phận của Thôi nương tử rồi nhân cơ hội độc chết cô ấy, sau đó mang thi thể của Thôi nương tử —”
“Không thể nào! Thôi nương tử thông minh như thế, vụ án sứ đoàn nước Liêu lần trước cô ấy cũng giả chết đấy thôi, đối phó giỏi như thế, chắc chắn lần này không sao đâu.”
“Lỡ như lúc dùng thân phận giả nghĩ mình đã an toàn nên bỏ bê đề phòng thì sao.

Hơn nữa ai ngờ ở chỗ của Thôi quan Hàn lại xảy ra chuyện này cơ chứ?” Bình Nhi hỏi lại Vương tứ nương.
Vương tứ nương mở to miệng, lập tức đá một cú lên mông Bình Nhi, “Ta thấy cô đang trông mong Thôi nương tử xảy ra chuyện đúng không!”
Bình Nhi hét lên một tiếng, tủi thân rưng rưng giải thích: “Ta chỉ dự đoán tình huống xấu nhất mà thôi, như thế mọi người mới có thể nghĩ ra cách để cứu cô ấy.

Nếu cứ nghĩ Thôi nương tử thông minh nên sẽ không sao, chúng ta ỷ y thì lỡ cô ấy xảy ra chuyện thật thì sao!”
Vương tứ nương thấy cũng có lý, vội xin lỗi Bình Nhi, bảo cô ta đạp lại mình 10 cái.
Tiếng ồn ào của cả hai đã kinh động tới những người khác, Bình Nhi sai Vương tứ nương đi đối phó, cô ta sẽ lần theo dấu vết từ cửa sau để tìm người trước.
May mà người trong phủ Hàn đều biết Vương tứ nương, nghe lời giải thích sứt sẹo của thị cũng chẳng truy hỏi tới cùng, còn nói cho thị biết Hàn Kỳ đang ở đâu.
Vương tứ nương và người làm vội vã đi tới lầu Bát Tiên tìm Hàn Kỳ, nhưng chàng không hề có ở đó.

Lần này thị không biết tìm người ở đâu rồi, nếu có thể báo quan, đề xuất phủ Khai Phong huy động lực lượng quân tuần trải để tìm người như trước kia thì rất nhanh sẽ tìm ra.

Nhưng giờ Thôi Đào đang giả chết, chuyện nàng mất tích không thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài được.

Vương tứ nương đành phải chia người làm ra rồi lần lượt tìm tới quán rượu để hỏi.

Bên ngoài lầu Quảng Hiền, đô vật nữ đang chiến đấu quyết liệt khiến khán giả vỗ tay không ngớt.
“Lần đi Tuyền Châu này Trĩ Khuê đã lập công lớn, tôi còn chưa chính thức chúc mừng nữa.”
Triệu Tông Thanh nâng chén kính Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nâng chén đáp lễ, lúc chàng định uống rượu thì Trương Xương bước tới ngăn.

“Xem tôi quên mất rồi, trong người huynh còn độc chưa giải hết, không thể uống rượu mà.” Triệu Tông Thanh sai tùy tùng đổi thành nước trái cây.
“Trước khi tới đây tôi đã uống 1 bát canh giải độc rồi.” Ý của Hàn Kỳ là lúc này chàng không thể uống gì được nữa.
Triệu Tông Thanh cười nói: “Nước vị vải ở lầu Quảng Hiền này là ngon nhất đấy, Trĩ Khuê thật sự không nếm thử ư?”
“Đã nếm thử rồi, không lạ lắm.”
“Tôi lại quên mất, huynh ở kinh cũng vài năm rồi, đã sớm nếm hết.

Chỉ có ta bôn ba bên ngoài, lần này quay về cảm thấy thứ gì cũng mới lạ cả.”
Triệu Tông Thanh dứt lời bèn dời mắt nhìn xuống 2 người phụ nữ trên sàn đấu, không khỏi cảm khái một câu.
“1 như sói hoang, 1 như hổ báo, không biết sói hoang thắng hay hổ báo thắng đây?”
Hàn Kỳ thản nhiên liếc ra ngoài cửa sổ một chút rồi lập tức thu mắt về.
2 người phụ nữ trên sàn đấu mặc áo xanh và áo trắng, trông có vẻ khá ngang sức.

Nhưng 1 khắc sau, áo xanh đột nhiên bổ nhào tới định đánh áo trắng không kịp trở tay, không ngờ áo trắng đã sớm đề phòng, linh hoạt tránh thoát rồi bổ tới áo xanh từ phía sau, quật đầu áo xanh xuống đất, áo xanh bị quăng mạnh, cuối cùng không lật nổi người nữa.
Triệu Tông Thanh cười lạnh một tiếng.
“Cuộc đời này thà là giả ngu chứ đừng tự cho mình thông minh làm gì.

Nếu không, phiền người khác mà cũng tổn thương bản thân.”
Triệu Tông Thanh lập tức cười hỏi Hàn Kỳ có đúng không.
Hàn Kỳ cười tán thành.
Triệu Tông Thanh nghe xong, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Lát sau, Hàn Kỳ viện cớ để tạm biệt Triệu Tông Thanh.

Biểu hiện hôm nay của Triệu Tông Thanh hơi lạ, chàng cứ nghĩ y mời mình tới sẽ nói gì đó khác, cao thâm hơn lần trước.

Nhưng lần này Triệu Tông Thanh chỉ như muốn ăn mừng cho chàng, chỉ có 2 câu nói như ám chỉ chàng đang tự cho mình thông minh.
Ra khỏi lầu Quảng Hiền, Hàn Kỳ không nói gì mà giục người về phủ.

Chàng còn chưa kịp hỏi có gì bất thường không đã thấy Vương tứ nương xông ra, biết có chuyện không ổn rồi.
Nghe 3 chữ “Thôi nương tử” từ miệng Vương tứ nương, Hàn Kỳ bỗng thấy trái tim mình như bị móc ra, hồn phách như bị xé toạc, chàng hơi hoảng hốt, nhưng lý trí mách bảo chàng không thể xúc động, càng không thể nghĩ nhiều, phải giữ bình tĩnh mới có thể đối phó được, cố gắng hết sức tránh mọi sự lơ là.
“Giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây…” Trong lúc Hàn Kỳ điều tra hiện trường, Vương tứ nương lo tới mức đi vòng vòng trong phòng.
Hàn Kỳ kiểm tra hết những nơi Vương tứ nương kể, đứng bên cửa sổ phía Bắc nhìn sang chỗ khác trong phòng, kiểm tra xem có manh mối nào bỏ sót không.

Lúc ánh mắt rơi xuống chăn mền trải trên giường, Hàn Kỳ phát hiện trên đó bày 2 cái gối.

Một mình Thôi Đào ở đây, vì để giữ thân phận nên không có nha hoàn bên cạnh hầu hạ, cũng không có bạn bè gì, sao lại cần 2 cái gối?
Hàn Kỳ lật gối lên, tìm thấy được 1 tờ giấy gấp đôi.

Trên đó viết một bài thơ tình, thật ra làm không hay lắm, Hàn Kỳ phải đọc lại 2 lần.
“Bị oan đưa tới công đường,
Mùa xuân giá lạnh ở phường Biện Kinh.
May mà gặp được quan tinh,
Ôi sao trí nhớ tựa hình mờ phai.
Đêm đen bỗng hóa sớm mai,
Tình này xin giữ, không hoài phai phôi.*”

(*) Đọc bản gốc ở cuối chương.
Lúc Hàn Kỳ bước từ gian trong ra, Vương tứ nương lập tức hỏi chàng thế nào, có phát hiện ra manh mối gì quan trọng không, hay là chuyện này thị và Bình Nhi đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Có khi nào Thôi nương tử thực chất không có chuyện gì, chỉ là ra ngoài thôi không ạ?”
Hàn Kỳ nhìn Vương tứ nương, “Suy đoán của Bình Nhi phù hợp với tình hình ở hiện trường.”
Vương tứ nương cả kinh lùi về sau 2 bước.
Bấy giờ, Bình Nhi chạy hồng hộc vào phòng: “Không tìm được dấu vết hữu dụng nào hết ạ! Ngoài phòng đều được trải đá, người đi bên trên không để lại dấu vết nào, dù có để lại cũng không thể tìm ra được vì quá nhiều người đi.”
Hàn Kỳ nhìn nước trong ấm trà, “Chắc chắn trong nước trà này có độc không?”
“Đổ nửa tách trà nhỏ như thế vào vại mà tất cả cá đã chết hết rồi, chắc chắn phải có độc chứ ạ.” Vương tứ nương nói.
Hàn Kỳ sai người đi kiểm tra lại ấm trà, được biết trong đó là thuốc mê.
“Chỉ là thuốc mê nhưng sao đám cá kia lại chết được?” Vương tứ nương khó hiểu hỏi.
“Cá không giống người, có rất nhiều thứ vô hại với người nhưng cá không chịu nổi.”Hàn Kỳ giải thích.
“Vậy là Thôi nương tử vẫn còn sống sao?” Trong cái rủi có cái may, Vương tứ nương thoáng thở phào.
“Bị bắt vào tay địch, dù còn sống cũng e sẽ bị tra tấn mất.

Vẫn nên tìm cách nhanh chóng tìm ra cô ấy thôi, trong lòng ta thấy bất an quá.” Bình Nhi nhíu mày, thấp thỏm không thôi.
Hàn Kỳ gọi Vương Chiêu tới, sai hắn huy động tất cả người trong phủ Khai Phong đi tìm Thôi Đào.
“Nhưng như thế có thể sẽ làm lộ việc Thôi nương tử giả chết mất.”
“Giờ không phải là lúc để ý tới những chuyện này.” Hàn Kỳ ra lệnh cho Vương Chiêu lập tức hành động, lại báo cáo lại cho Lữ tướng, nhờ ông ta ra tay giúp đỡ.
Lữ Di Giản cũng mơ hồ như mọi người trước đó, cứ nghĩ Thôi Đào đã chết trong lần đàm phán cứu sứ nước Liêu rồi.

Bỗng nghe tin nàng vẫn còn sống, chưa kịp vui mừng đã lại nghe nàng rơi vào nguy hiểm.
Lữ Di Giản tức giận chỉ thẳng vào Hàn Kỳ.
“Ngày mai chuyện nó giả chết sẽ bị đồn đại ra khắp kinh thành, Quan gia còn hạ chỉ cho nó —” Lữ Di Giản chợt hiểu ra, vội hỏi Hàn Kỳ, “Đừng nói là trong vở diễn của bọn anh cũng có Quan gia dự vào đấy nhé?”
Hàn Kỳ gật đầu.
Lữ Di Giản loạng choạng vài bước rồi quay phắt lại, lao tới trước mặt Hàn Kỳ, chỉ vào mặt chàng lần nữa, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để mắng chàng: “Đúng là hết sức bậy bạ mà! Anh có biết lừa gạt quân vương, nói dối như thế sẽ đem lại hậu quả thế nào không? Dù cho có để tiêu diệt phản tặc thì cũng sẽ bị sĩ phu coi khinh vì hành động dối gạt của anh đấy! Hàn Trĩ Khuê anh đường đường là một Trạng nguyên, thông minh tuyệt đỉnh, tài năng ngút trời, thế mà lại phạm phải sai lầm thế này! Giờ chỉ e chưa kịp cứu được nó thì anh đã bị văn võ trong triều vạch tội trước rồi! Đến cả Quan gia cũng chẳng thoát nổi đâu!”
Lữ Di Giản hét xong, tức giận đưa lưng về phía Hàn Kỳ một lúc lâu, sau khi quay lại thấy chàng vẫn cúi đầu im lặng không lên tiếng lại càng tức giận hơn.
“Đã phạm phải lỗi lớn mà còn lôi cả Quan gia vào nữa! Sau này bảo Quan gia xem trọng anh thế nào đây hả? Dù người có dám dùng thì văn võ triều đình cũng sẽ chẳng đồng ý đâu! Hàn Trĩ Khuê, anh đang tự hủy hoại tương lai của mình, tự đưa cổ vào tròng đấy!”
“Lữ tướng, cứu người quan trọng nhất ạ.” Hàn Kỳ cúi người hành lễ.
Lữ Di Giản hít một hơi thật sâu, bàn tay bắt đầu run lên, xem ra Hàn Kỳ bình tĩnh hơn ông ta rất nhiều.

Ông ta đã tức tới mức không biết nói gì hơn, nhưng mạng người quan trọng, không thể không cứu được, đành phải sắp xếp nhân lực cho Hàn Kỳ quản lý.
————————
(*) Hán Việt của bản gốc bài thơ:
Mông oan tống công đường, biện kinh xuân sinh hàn.
Hàm lệ kiến phủ quan, thất ức tống thác nan.
Ám nhật cải thiên minh, thử tình chí bất thiên..