“Mới ra à?”
Chu thị mảnh mai nhỏ nhắn nhất, cũng là người khôn ngoan nhất trong cả ba.
Thị vội chạy tới trước mặt Thôi Đào, nhìn bình sứ không những được tráng men sáng bóng mà còn mạ vàng trong tay nàng, xem ra mỗi chiếc bình thôi đã gần 2000 văn rồi.

Đựng trong chiếc bình quý giá như thế chắc chắn phải là của hiếm rồi.
Kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa từ cửa hàng của Thôi thất nương này đều dùng rất tốt, vì thế thị lại càng hiếu kỳ với “Nước tiên” gì đó mà Thôi Đào cầm trong tay hơn.
“Cũng không phải là quá mới, e là cửa hàng không làm nổi nữa rồi.

Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là đáp ứng được nhu cầu của mọi người, bồi thường cho các vị.”
Cả ba đều cười hài lòng, Chu thị vội hỏi Thôi Đào nước tiên này có công dụng thế nào.
“Làm sạch da, giúp da tái cấu trúc lại trở nên trắng trẻo mềm mại hơn, giống như nước vậy, rất nhẹ dịu.” Thôi Đào cẩn thận giơ bình sứ lên, cười giải thích.
“Thứ tốt như thế mà sao lại để một người xấu xí như cô bán chứ?” Chu thị đột nhiên hơi nghi ngờ.
Thôi Đào rướn cổ lên để họ quan sát kỹ gương mặt của mình, “Nhìn có thấy tàn nhang không?”
“Hóa ra là có tàn nhang à?” Cả ba nghi hoặc hỏi.
“Có chứ, nhưng giờ hết rồi.” Thôi Đào nói, “Đây thật sự là đồ tốt đấy, đừng thấy người xấu xí như ta bán rồi nghĩ gì.

Người đẹp vốn đã đẹp rồi, dùng vào có tác dụng gì lớn chứ? Người xấu xí dùng được chẳng phải mọi người mới tin sao?”
Cả ba thấy Thôi Đào nói rất có lý, nhao nhao vui vẻ phụ họa theo.
“Bao nhiêu tiền vậy? Ta muốn mua thử!” Chu thị mở miệng trước, 2 người kia cũng nhao nhao muốn trả tiền mua 1 bình.
Thôi Đào lập tức cản, “Nước tiên này không thể bán cho 3 vị nương tử được.”
Chu thị lập tức xụ mặt xuống, “Cô nói vậy là sao? Chê bọn ta phiền à? Đừng có quên chính đồ của cửa hàng các cô đã hại bọn ta bị ngứa da, nổi mẩn đỏ khắp người đây này.

Bọn ta chẳng đòi 1 văn tiền nào từ các cô hết đấy!”
“Bọn ta đã muốn bồi thường rồi nhưng các vị không chịu mà.” Thôi Đào bất đắc dĩ nói.
“Đó là vì bọn ta thông cảm các cô làm ăn khó khăn, bọn ta biết đồ của cửa hàng quả thực là đồ tốt, chỉ là không hợp với bọn ta mà thôi.

Phụ nữ mà, ai mà chẳng thích đẹp chứ? Bọn ta không thiếu tiền, bọn ta chỉ muốn tìm đồ khiến mình đẹp hơn mà thôi.” Chu thị không vui, “Các cô đối xử với khách hàng như thế thì đừng trách bọn ta không khách sáo, gọi mọi người tới đây phân xử thử xem nhé.”
Chu thị nói xong bèn dẫn theo 2 tùy tùng giả vờ như ra đường gọi người.
“3 vị nương tử hiểu lầm rồi, ý của ta là có bán cho ai cũng không thể bán cho 3 vị nương tử được, như thế chẳng phải đang phá hỏng cửa hàng của bọn ta hay sao?” Thấy cả ba vẫn đang tức giận nhìn mình, Thôi Đào cười nói, “Không thể nhận tiền được mà phải tặng miễn phí chứ!”
Lúc này 3 người mới chợt nhận ra mình đã hiểu lầm, chợt thấy hơi xấu hổ.
Sau đó bọn Chu thị liên tục xác nhận lại với Thôi Đào có thật là tặng miễn phí không, họ lại càng vui vẻ hơn.
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không thu tiền các vị đâu mà! Nhưng, nước tiên này mới được sản xuất lần đầu, tính kỹ từng chai, các vị phải ký giấy tờ mới lấy được.

Nếu không ta không thể bàn giao lại cho chưởng quỹ được, sợ chưởng quỹ nghĩ là ta lén dùng thì chết.”
Thôi Đào nói xong lại hỏi bọn Chu thị bình thường có dùng nước ấm để rửa mặt không.

“Giờ trời lạnh muốn chết, ai mà rửa mặt bằng nước lạnh nữa.

Sao, trước khi dùng nước tiên này phải rửa mặt bằng nước ấm mới được à? Mùa hè cũng thế sao?” Chu thị cẩn thận nói lý do.
Thôi Đào cười gật đầu, “Rửa mặt bằng nước ấm sẽ giúp hấp thụ tốt hơn.”
Chu thị lại hỏi Thôi Đào, nước tiên này rốt cuộc quý ở chỗ nào.
Thôi Đào tỏ vẻ thần bí nhìn trái nhìn phải một hồi, nhỏ giọng nói với Chu thị: “Chưởng quỹ không cho ta tiết lộ công thức.”
Chu thị hơi sửng sốt rồi gật đầu, tỏ ý mình không hỏi thêm nữa.
Sau đó cả ba ký giấy tò xong, trên đó không hề có nội dung gì đặc biệt, chỉ ghi chú rõ là họ nhận nước tiên miễn phí mà thôi.
“Nước tiên này cực kỳ dịu nhẹ, không màu không mùi, mới dùng mấy ngày đầu có thể chưa có hiệu quả ngay được, nhưng lâu ngày sẽ thấy có tác dụng.” Trước khi đưa bình sứ cho họ, Thôi Đào liên tục dặn dò, mỗi ngày chỉ cần chấm một chút rồi vỗ nhẹ lên mặt là được.
3 người nhận bình sứ xong, nói vài câu cảm ơn rồi đường ai nấy đi.
Thôi Đào thấy Chu thị đi về phía phố Tây bèn nhanh chóng đóng cửa hàng, trùm thêm một chiếc chăn màu xanh, đội mũ vào, đi vòng ra từ cửa sau đến cuối phố Tây chờ sẵn.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau đã thấy Chu thị đi tới.
Thôi Đào bèn đi theo Chu thị tới thẳng cửa sau một cửa hàng ở phía Tây thành, trước khi vào cửa, Chu thị còn cố tình ngắm nghía xung quanh, trông như đang ăn trộm vậy.

Nhưng như thế cũng cho Thôi Đào một câu trả lời rõ ràng, chính là chỗ này.
Nàng vòng ra trước cửa hàng, phát hiện đó là một cửa hàng son phấn tên là Hoa Nương.
Thôi Đào thuê một gian phòng trong một nhà trọ gần đó, rửa sạch lớp hóa trang xấu xí trên mặt rồi lại vẽ ra một khuông mặt lông mày rậm, mắt to, sau đó bịt mạng che kín mặt.
Lúc tới cửa hàng son phấn Hoa Nương, lập tức có nhân viên chèo kéo nàng.

Thôi Đào mở miệng hỏi son phấn loại tốt nhất, nhưng sợ nhân viên hỏi gì cũng không biết bèn gọi chưởng quỹ Kim thị tự tới tiếp đón nàng.
Chưởng quỹ Kim thị này đã hơn 30 tuổi, mắt hạnh má đào, thần thái sáng láng, ăn mặc rất xinh đẹp.

Thị nói chuyện dễ nghe, tiếp đãi khách hàng cực kỳ nhiệt tình, nhìn đã biết là một bà chủ xinh đẹp và lợi hại rồi.
Thôi Đào trả tiền xong, kiểm tra lại đống đồ mình mua rồi thở dài: “Gần như là đủ hết rồi, giờ chỉ còn phải tới cửa hàng của Thôi thất nương mua kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa nữa thôi.”
“Khách quan chờ đã, chẳng lẽ khách quan chưa nghe gì về chuyện của cửa hàng đó ư?” Chưởng quỹ Kim vội gọi Thôi Đào lại.
Tiếp đó lại là một tuồng diễn cũ, một giả vờ không biết, một thì khoa trương kể chuyện.
“Thế cơ à, có người dùng kem dưỡng tóc tiệm họ bị ngứa đầu rụng tóc, dùng xà phòng hương hoa lại sưng đỏ toàn thân ư? Trời ạ, vậy ta không dám mua gì ở tiệm họ nữa đâu.”
“Nếu nương tử muốn mua kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa thì thực ra chúng tôi cũng có, hơn nữa bảo đảm không có chuyện gì hết.” Kim thị cười đưa đồ nhà mình làm ra cho Thôi Đào xem, mời nàng xem thử.
Thôi Đào đem những thứ đó về nhà rồi cho Vương tứ nương và Bình Nhi cùng xem.
Kem dưỡng tóc thơm hơn của họ nhiều, cảm giác khi dùng không khác mấy.

Xà phòng hương hoa cũng thế, nhưng chia ra nhiều loại hơn như mẫu đơn, hoa lan, đinh hương,…
“Khốn nạn thật! Rõ ràng đang học lén chúng ta mà!” Vương tứ nương tức giận nghiến răng ken két.
Thôi Đào trầm ngâm một lúc rồi hỏi Vương tứ nương và Bình Nhi: “Lúc đầu 2 cô gặp tình huống này rồi gặp quan trên, để chứng minh kem dưỡng tóc và xà phòng không có độc có tiết lộ công thức cho đại phu kiểm tra không?”
“Không có tiết lộ liều lượng dùng trong công thức, chỉ liệt kê những gì được dùng mà thôi —” Nói tới đây, Bình Nhi mới nhận ra điều gì đó, lập tức lấy tay bịt miệng lại.
Vương tứ nương càng tức hơn, “Hóa ra là một cái bẫy! Hóa ra chúng đã tính toán kỹ càng để lừa lấy công thức và hạ bệ chúng ta!”
“Tức chết ta rồi, đao của ta đâu!” Bình Nhi luôn dịu dàng cũng không nhịn được nữa, tức giận muốn đi giết người.
“Ta cũng đi!” Bấy giờ Vương tứ nương đi lấy đao, ném đao của Bình Nhi cho cô ta, giơ cao đao của mình lên định xông ra cửa với Bình Nhi.
Thôi Đào không thèm ngước mắt lên, chỉ rót một tách trà cho mình uống đỡ khát.

Cả hai đi tới cửa, thấy có gì không đúng vội trở về hỏi có phải Thôi Đào đã có cách gì rồi không.
“Có chỗ dựa lớn như phủ Khai Phong lại không thèm, chỉ biết đặt mình vào thế ngặt nghèo, cô bảo các cô có khôn không?”
“Đúng thế, bọn ta khôn mà.” Vương tứ nương hùa theo.
Bình Nhi khẽ đẩy Vương tứ nương, lập tức sửa lại: “Bọn ta ngu ngốc rồi.”
“Đúng đúng đúng, ngu ngốc quá.” Vương tứ nương vội sửa theo.
Thôi Đào vốn tưởng sớm nhất cũng phải sáng mai mới có tin, nhưng không ngờ đối phương lại không chờ được tới đó nữa.
Sau cơm trưa, Chu thị tìm tới cửa hàng, cả khuôn mặt thị đỏ bừng, nổi u cục lít nha lít nhít.

Thị tuyên bố sau khi dùng nước tiên của cửa hàng, mặt của thị mới trở thành thế này.
Vương tứ nương và Bình Nhi liên tục khẳng định đó không phải là vấn đề của nước tiên.
“Ta có ý tốt muốn cho các người một cơ hội, thế mà các người lại quá đáng thế này! Mọi người mau tới nhìn xem, cửa hàng lớn mà chèn ép khách hàng, rõ ràng ta đã mua đồ ở chỗ bọn họ, dùng xong lại thành ra thế này, vậy mà họ còn không chịu nhận kìa!” Chu thị chạy tới cửa hàng, quay ra đường hét với người đi bên ngoài rồi đặt mông xuống đất, vỗ đùi khóc rống lên.
Người đi đường không hiểu gì, thấy thế bèn đi tới.

Chỉ một chốc sau, 2 người phụ nữ trung niên khác cũng đi tới, mặt họ không khác mấy so với Chu thị, đều hơi sưng đỏ.
“Ta thấy 3 người các người đang hợp nhau gây rối với bọn ta thì đó! 8 phần là có cửa hàng nhà ai thấy bọn ta làm ăn tốt nên đỏ mắt, xui khiến các người tới quấy phá rồi!” Bình Nhi chống nạnh mắng.
3 người Chu thị nghe vậy đều hơi chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn chối đây đẩy, kêu gào bọn Bình Nhi và Vương tứ nương đang chèn ép khách hàng.
“Giờ cho mấy người 1 cơ hội cuối cùng, mau cút nhanh, nếu không sẽ báo quan, không có quả ngon cho mấy người ăn đâu!” Vương tứ nương tức giận gầm lên, cả con đường đều chấn động theo.
“Sợ mấy người à? Cũng đâu phải chưa từng thấy quan phủ đâu! Bọn ta còn muốn quan phủ phân xử thử xem cửa hàng các người hại khách hàng thế nào kìa! Đã bao nhiêu lần rồi, bọn ta đều thông cảm cho các người, chẳng cần cả bồi thường, thế mà cứ hủy hoại mặt bọn ta là sao!”
“Chứ gì nữa, chồng ta thấy ta như thế này, bị dọa tới mức suýt chút đã đòi bỏ vợ rồi!” Mặt Trình thị sưng ghê nhất, lúc mở miệng nói chuyện có cảm giác như da mặt mình bị căng sắp nứt ra rồi.
Trong nhóm người vây xem có bên ủng hộ cửa hàng, cảm thấy 3 người này đang gây chuyện.

Nhưng cũng có bên ủng hộ 3 người Chu thị, thấy họ dùng đồ của cửa hàng xảy ra chuyện thì cửa hàng nên chịu trách nhiệm.

Tóm lại là 2 bên đều đáng nghi, vẫn nên tới quan cho rõ ràng đi.
Thế là dưới ánh mắt của mọi người, Vương tứ nương, Bình Nhi và 3 người Chu thị đã tới phủ Khai Phong.
Vụ án này vẫn do Hàn Tống phụ trách thẩm vấn.
Hàn Tống thấy lại là họ liền thấy mệt mỏi.

Nói một cách ích kỷ thì y thiên về phía Vương tứ nương và Bình Nhi hơn.


Vì Thôi Đào, giờ nàng đã không còn ở đây, Hàn Tống chỉ mong cửa hàng của nàng có thể kinh doanh lâu dài mà thôi.
Nhưng trong lần thẩm án trước, 3 người Chu thị đã dùng kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa ngay tại chỗ, sau đó trên người họ thật sự nổi mẩn, không thể nào phán là họ cố tình gây chuyện được.
“Trong nước tiên này dùng thứ gì mà khiến 3 người họ trở nên thế này vậy?”
Hàn Tống vừa hỏi xong, Trình thị bỗng thở hổn hển, ngã xuống đất.
Vương tứ nương còn nghĩ là thị đang giả vờ, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Chu thị nhân cơ hội hét to, vội vàng dập đầu với Hàn Tống: “Lạy Phán quan Hàn làm chủ cho chúng tôi ạ, ngài nhìn đi, Trình nương tử đã ngất đi rồi kìa!”
Bình Nhi thấy Trình thị càng lúc càng thở gấp, cảm thấy có gì đó không ổn vội xin Hàn Tống mau mời đại phu tới xem.
Nhưng lúc đại phu của phủ nha chạy tới, Trình thị đã tắt thở rồi.
Tất cả mọi người trong công đường đều kinh hãi, bọn Chu thị cũng sợ choáng váng, người dân vây xem hoàn toàn không ngờ lại dính tới mạng người, khắp nơi đều xôn xao hết cả.
Trong nháy mắt, một vụ án tranh chấp nhỏ đã biến thành một vụ án mạng.
Chu thị bị dọa ngốc tỉnh táo lại, trỏ vào Vương tứ nương và Bình Nhi mắng họ táng tận thiên lương, hại chết người rồi.
“Cái gì mà nước tiên chứ, rõ ràng là nước quỷ mà, còn độc hơn cả Hạc Đỉnh Hồng* nữa!”
(*) Một chất độc thường được dùng để ban chết, ai có xem Như Ý Truyện sẽ biết.

Thực chất đây là thạch tín.
Vương tứ nương tức tới mức muốn chạy tới đánh Chu thị, nhưng Bình Nhi đã sớm đoán được nên ngăn cản lại.
Bình Nhi hỏi họ trong bình sứ còn sót lại nước không, sau khi xác nhận, cô ta mắng bọn Chu thị ngậm máu phun người, âm mưu hại người khác.
“Bọn ta đã ngờ tới việc các người cố tình đến gây sự, hãm hại bọn ta, vì thế trong bình sứ đó chỉ chứa nước trắng mà thôi.

Thử hỏi hàng ngày các người dùng nước rửa mặt thì không sao, sao tới khi dùng nước của bọn ta lại sưng đỏ và nổi mẩn hả?”
“Cô nói nước trắng thì là nước trắng à?” Lúc này Chu thị đã có hơi nao núng.
Bình Nhi lập tức xin mời nhân chứng, là chưởng quỹ và nhân viên của tiệm đồ sứ đối diện.

Họ đã mua bình sứ tinh xảo đó từ tiệm này, cũng dùng nốt nước giếng của họ, họ đều tận mắt chứng kiến.
“Vậy sao các người lại nói đây là nước tiên, dùng lâu sẽ khiến da sạch sẽ trắng mềm, giống như nước chứ.

Các người lấy nước lừa bọn ta, còn bảo không phải lừa gạt à!” Chu thị tức tối hét lên.
“Mặt dơ thì dùng nước rửa một chút tất nhiên sẽ sạch, da người ngâm trong nước lâu đều sẽ trắng mềm, tựa như nước đấy.

Con người ai mà chẳng phải uống nước hàng ngày, không uống sẽ chết, chẳng lẽ không được gọi là nước tiên sao?”
Bình Nhi phản bác Chu thị rất chặt chẽ.
“Còn nữa, các người đã ký giấy tờ rồi, nước tiên này tặng miễn phí mà.

Đã là chuyện không lấy tiền thì lừa gạt cái gì hả?”
Bình Nhi trình giấy tờ mà bọn Chu thị đã ký trước đó lên, không hề có lỗ thủng nào.
Sau đó Bình Nhi lại trình báo với Hàn Tống, họ theo dõi thấy Chu thị tới cửa hàng son phấn Hoa Nương, trong đó lại bán kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa tương tự với cửa hàng nhà họ.

Họ có lý do hoài nghi Chu thị được cửa hàng son phấn Hoa Nương phái tới đối phó với mình.
“Mau khai thật đi!”
Hàn Tống đột nhiên đập kinh đường mộc khiến Chu thị và người phụ nữ trung niên còn lại, vốn đang bị cái chết của Trình thị dọa sợ chết khiếp, nghe thấy ngọn nguồn đã bị tra rõ liền cuống quít dập đầu xin tha, thành thật khai báo mọi chuyện.
“Dân phụ chỉ là đàn bà chợ búa bình thường thôi ạ, vì xức bột màu lên là da nổi mẩn đỏ nên được chưởng quỹ Kim của cửa hàng son phấn Hoa Nương thuê.

Chưởng quỹ Kim trả cho chúng tôi một số tiền lớn để đi hại cửa hàng của Thôi thất nương…”
Chu thị vốn đang đi nói tiếp, ngụy biện thêm tí, nhưng giờ đã hoàn toàn choáng váng, ngã bệt ra đất, sau đó lập tức khai ra hết tất thảy dưới sự ép hỏi của nha dịch.
Hóa ra Chu thị là quản lý của cửa hàng son phấn Hoa Nương, đã ở cạnh chưởng quỹ Kim nhiều năm rồi.

Từ nhỏ chỉ cần dính chút bột hoa lan thôi thì thị sẽ bắt đầu nổi sởi, sau đó lại phát hiện cũng có người bị giống mình.
Mai Hoa Lộ hiện tại bán chạy nhất trong cửa hàng Hoa Nương cũng là do chưởng quỹ Kim dùng thủ đoạn bỉ ổi để lừa lấy công thức gia truyền của người khác, từ đó bán ra kiếm lời.
Mấy tháng trước, chưởng quỹ Kim để mắt tới kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa của cửa hàng Thôi thất nương, đỏ mắt rất lâu, hận không thể cướp ngay được.

Nhưng thị e ngại quan hệ giữa Thôi thất nương với phủ Khai Phong nên chưa dám xuống tay.

Giờ Thôi thất nương đã chết được một khoảng thời gian rồi, thị không kìm được nữa, dựa theo chuyện Chu thị dính phấn hoa là nổi sởi để nghĩ ra “cách hay” này để đối phó với cửa hàng của Thôi thất nương.
Đầu tiên là giằng co với Vương tứ nương và Bình Nhi tới phủ nha, chúng sẽ mua chuộc đại phu phụ trách kiểm tra độc trước, biết được công thức đại khái của kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa rồi mời người điều chế lại, sau đó cải tiến và cho ra thành phẩm.

Nhưng muốn bán chạy thì phải khiến cửa hàng của Thôi thất nương sập tiệm, vì thế bọn Chu thị mới tới gây rối tiếp.
Lúc Chu thị nghe Thôi Đào nói cửa hàng có đồ mới, chứng nào tật nấy nên định dùng cách cũ để lừa lấy công thức tiếp, tiện thể phá đổ luôn cửa hàng của Thất nương, ai ngờ lần này đối phương đã bày ra kế hoạch để lật đổ âm mưu của mình.
Tiếp đó, phủ Khai Phong lập tức truy nã chưởng quỹ Kim của cửa hàng son phấn Hoa Nương, thẩm vấn 1 lần nữa rồi định tội cho thị và đám người Chu thị.
Còn Trình thị là vì nôn nóng bảo chưởng quỹ Kim bôi quá nhiều phấn hoa lên mặt mình nên khiến bản thân bị dị ứng nghiêm trọng, không được chữa trị kịp thời nên mới dẫn tới cái chết.
Chưởng quỹ Kim lại thêm 1 tội danh giết người nữa.
Vụ án đã được xét xử xong, oan của cửa hàng Thất nương cũng đã được rửa sạch, việc làm ăn khôi phục lại bình thường như trước.
Thôi Đào vẫn luôn trốn trong phòng để tránh phiền hà.

Vụ án này đã sáng tỏ rồi, nàng không cần ra mặt nữa.
Nào ngờ 2 ngày sau, bên phủ Khai Phong lại bảo lời khai quá ít, yêu cầu Bình Nhi và Vương tứ nương dẫn người “nhân viên” kia tới phủ Khai Phong để hoàn thành lời khai.
Thôi Đào rơi vào ngõ cụt đánh phải cải trang thật kỹ, còn cố tình xỏ thêm giày tăng chiều cao, sau đó tới phủ Khai Phong để ký tên đồng ý trên văn bản.
“Ngươi là nhân viên đó ư?” Hàn Tống chờ đã lâu, Thôi Đào vừa vào cửa đã dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng thật kỹ.
Theo lý thì Phán quan trong phủ Khai Phong rất bận, không cần phải ở lại chỗ văn thư, rõ ràng Hàn Tống đang cố tình ở lại vì chờ nàng.
Thôi Đào lẳng lặng hành lễ với Hàn Tống, đáp lại một tiếng.
“Ngươi tên, họ là gì, nhà ở đâu?”
Lúc Thôi Đào giả trang đã chuẩn bị sẵn thân thế cho mình, vội trả lời tên và địa chỉ giả do mình bịa ra.

Hàn Tống quan sát Thôi Đào một chút rồi sai người đi chứng thực.
Thôi Đào cũng chẳng sợ, nàng nói nhà mình ở Cung Châu, rất xa, đợi y xác thực xong cũng đã là 2 tháng sau rồi.
“3 năm trước ngươi từ xa như vậy tới Biện Kinh định cư, hẳn sẽ có một vài hồ sơ ghi chép lại.” Có vẻ như Hàn Tống hiểu được sự “đắc ý” của nàng, chợt nói.
Đúng vậy, theo lệ thường thì người bên ngoài cư trú dài hạn ở Biện Kinh đều phải đăng ký.
Quả thực Thôi Đào có hơi lo lắng, nhưng chưa tới giờ phút cuối cùng thì nàng sẽ không nhận đâu.
“Vậy nếu Phán quan Hàn không còn việc khác thì chúng tôi xin đi trước nhé?” Bình Nhi cười hỏi.
“Các người có thể đi, nhưng cô ta phải ở lại, còn chờ thẩm tra nữa.”
Bình Nhi hơi chần chừ, dùng tư cách là bà chủ để nói chuyện với Thôi Đào, dặn nàng ở phủ Khai Phong nhớ nghe lời, đừng gây thêm chuyện cho họ.
“Tại sao vậy? Vì ta xấu xí nên bị giữ lại một mình sao?”
“Cứ nghe lời đi.” Bình Nhi khiển trách.
Thôi Đào nhân lúc Hàn Tống không để ý bèn lẳng lặng nói khẩu hình miệng với Bình Nhi.

Bình Nhi lập tức hiểu nàng đang nói Thôi quan Hàn, vội vàng rời đi.
Hàn Tống lại nhìn thân hình của Thôi Đào lần nữa, trong lòng vẫn luôn có một cảm giác khó tả, nhưng y không hiểu mình đang muốn kiểm chứng việc gì.

Thủ đoạn đối phó với cửa hàng Hoa Nương của Vương tứ nương và Bình Nhi quá thông minh, khiến y có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, không khỏi nghĩ tới Thôi Đào.

Người trước mặt này, dù tướng mạo hay giọng nói hoặc chiều cao đều hơi khác với Thôi Đào, nhưng y vẫn…
Hàn Tống chợt nhớ tới việc 2 ngày trước chúng bạn đều nói y hành động điên rồ, bảo y luôn dễ xúc động vì hoàn cảnh mà nhớ tới Thôi Đào.

Chẳng lẽ lần này cũng vậy sao?
Nửa canh giờ sau, tiểu lại điều tra hộ tịch đã quay về, nói với Hàn Tống rằng trong sổ sách quả thực có ghi đăng ký của Lưu Nhị Dát.
“Ngươi là con gái mà sao lại đặt tên này?”
“Mẹ tôi kể khi tôi còn bé không khóc như những đứa trẻ khác mà cứ cạc các như vịt vậy, vì trong số các chị em tôi đứng hàng thứ 2, nên gọi là Nhị Dát.

Tôi cũng ghét cái tên này, không hay chút nào, nhưng cha mẹ đã cho thì sao mà đổi được.” Thôi Đào đối đáp rất trôi chảy.
Hàn Tống gật đầu, không hỏi gì thêm.
Thôi Đào đợi một chút, thấy y vẫn im lặng không nói gì mới dè dặt hỏi mình có thể đi được chưa.
Hàn Tống gật đầu, sau đó quay người đi trước.
Thôi Đào chạy về nhà như một cơn gió, đóng cửa lại nàng mới dám thở phào, sau đó lập tức bị Hàn Kỳ ôm từ phía sau.
“May mà có Lục lang.”
May có Hàn Kỳ giúp giả sổ sách nên mới thoát khỏi hiểm nguy.
Thôi Đào hứa với Hàn Kỳ lần sau mình sẽ không tùy tiện ra khỏi cửa nữa.
“Bị lộ cũng không sao,” Hàn Kỳ nói, “Chúng mình sẽ có thể quang minh chính đại mà thu xếp hôn sự.”
“E là có người biết chúng ta đùa bỡn mình sẽ lại càng đề phòng, điên cuồng hơn ấy chứ.

Trước khi chưa loại bỏ được tất cả hiềm nghi, em vẫn nên che giấu tung tích thì hơn.”
Không hiểu sao, dù Thôi Đào không có bằng chứng chứng mình Triệu Tông Thanh làm ác, nhưng tên này cho nàng một cảm giác cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ.
Có lẽ là vì lần đầu tiên nàng gặp Triệu Tông Thanh, y tỏ ra là một đạo sĩ lười biếng và lưu manh, sau đó là trở thành một hoàng thân tông tử nhã nhặn, khiến nàng tới giờ vẫn thấy khó hiểu.

Dù đã vào đông nhưng Mạc Truy Vũ vẫn mặc một bộ đồ trắng.
Hắn cưỡi ngựa đi ngang qua cửa hàng son phấn Hoa Nương, thấy bọn nha dịch phủ Khai Phong đang kê biên tài sản, dán giấy niêm phong trên cửa.
Sau đó Mạc Truy Vũ báo cáo lại chuyện mình hỏi thăm được cho Triệu Tông Thanh nghe.
“Thuộc hạ không hiểu sao thiếu chủ lại phải quan tâm chút chuyện vặt giữa cửa hàng Hoa Nương với cửa hàng Thôi thất nương vậy ạ? Thôi thất nương đã chết rồi, chẳng lẽ thiếu chủ còn ngứa mắt với cái cửa hàng đó ư?”
“Ngu ngốc! Thiếu chủ đang nghi ngờ Thôi thất nương vẫn chưa chết đấy.” Mạc Truy Phong quát em trai, giải thích, “Ta tra ra được trên đường tới Tuyền Châu, Hàn Kỳ tình cờ gặp được một người tên là Sửu Đồng, giờ còn dẫn tên này về kinh nữa.

Lúc Sửu Đồng ở Tuyền Châu đã từng dùng kim bạc, lại còn chữa bệnh cứu người.

Hơn nữa giờ lại có người ra tay thông minh để đối phó với cửa hàng Hoa Nương, có thể thấy rất có thể Thôi thất nương… Người đã chết nhưng hồn vẫn còn.”
Mạc Truy Vũ hơi sửng sốt, kinh ngạc một lúc lâu mới chợt nhớ ra phải nhận tội với Triệu Tông Thanh.
“Tâm tính của ngươi luôn đơn thuần, không ngờ được chuyện này cũng chẳng có gì lạ.”
Triệu Tông Thanh cười, im lặng một lúc rồi lại đột nhiên bật cười tiếp.
Mạc Truy Vũ và Mạc Truy Phong đều im lặng, căn phòng rơi vào một sự im lặng đáng sợ.
Rắc rắc!
Triệu Tông Thanh đột nhiên bóp nát tách trà trong tay, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay y, máu tươi rỏ ra theo sứ trắng, tí tách rơi xuống đất.

Nhưng y dường như không thấy đau chút nào, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa.
“Rất tốt.”.