Tiếng nói mê người, rồi lại mang theo một chút mị hoặc khó hiểu.
Diệp Tịch Dao không cần quay đầu lại cũng biết là ai, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
"Trên đời này thật đúng là có nhiều người không tồi."
"Ha hả~, thật không? Vậy Diệp tiểu thư cảm thấy tại hạ như thế nào?"
Nhẹ giọng cười, Lạc Cửu Thiên lập tức cất bước đi tới.
Hôm nay hắn ăn mặc một thân quần áo trắng như tuyết, gương mặt như thần thánh, cao cao tại thượng, đi một mạch tới vị trí trước đó của Mặc Cẩm Hoàn, sau đó ngồi xuống.
Mà Thúy Châu lúc này đây, nháy mắt khi thấy Lạc Cửu Thiên thì đã sớm trợn tròn mắt, gương mặt thanh tú tràn đầy khiếp sợ!
Không khác gì thần linh nha!
Này, là ai vậy? Trách không được tiểu thư chướng mắt Thái tử điện hạ, dù có so cái gì cũng không bằng vị trước mắt này được!
Một so sánh với cái vị này, cái gì mà Tuyên vương, cái gì mà Thái tử, quả thực đều không so được với người này!
Về thân phận là gì, bối cảnh như thế nào..
Tất cả đều không đáng nhắc tới? Xem mặt là đủ rồi!
Hơn nữa, lúc trước bản thân nàng đi theo bên người tiểu thư, cũng không phát hiện có một người như vậy.
Hiện giờ ở bên ngoài lời đồn đãi bay đầy trời, hắn lại xuất hiện..
Ngọa tào, cái này không phải là ghen rồi sinh khí đi!
Thúy Châu cảm thấy bản thân đã phát hiện được chân tướng.
Lập tức quên đi vừa rồi bản thân còn đề nghị thái tử là một người không tồi, lập tức thu hồi vẻ mặt hoa si, nghiêm trang đối với Lạc Cửu Thiên giải thích, nói:
"Vị công tử này, ngài ngàn vạn lần không cần hiểu lầm.
Tiểu thư của chúng ta cùng với với Thái tử thật sự không có vấn đề gì hết, lời đồn bên ngoài là do người có tâm xấu hãm hại, nhằm phá hỏng thanh danh của tiểu thư chúng ta, công tử ngài là một người cơ trí vô song, nhất định không cần bị lời đồn đãi bên ngoài mê hoặc, hiểu lầm tiểu thư của chúng ta!
Hơn nữa, làm hỏng thanh danh của tiểu thư chúng ta, tám chín phần nhất định là tên Tuyên vương hỗn đản kia.
Công tử ngài chắc không biết, Tuyên vương cùng tiểu thư lúc trước có hôn ước, kết quả tên hỗn đản này lại bội bạc thối lui hôn ước.
Lúc sau lại nhìn tiểu thư chúng ta thay da đổi thịt, lại bắt đầu bám víu lấy tiểu thư, ta phi! Kết quả bị tiểu thư chúng ta ở trước mặt mọi người cự tuyệt, liền cứ thế ghi hận trong lòng.."
Thúy Châu ba hoa nãy giờ không thu được miệng, đảo mắt công phu liền đem tất cả chuyện xấu của Diệp Tịch Dao nói ra một lần.
"Được rồi, câm miệng, đi ra ngoài!"
Nàng mà nói thêm gì nữa, Diệp Tịch Dao quả thực muốn nhảy dựng lên đánh nàng.
Mà nghe xong lời này, lúc này Thúy Châu mới phục hồi tinh thần lại, lập tức co rụt cổ lại, âm thầm le lưỡi ra, sau đó cung kính hành lễ một cái, liền xoay người đi ra ngoài.
Nhưng là, sau khi đi ra khỏi phòng, Thúy Châu lại quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Cửu Thiên một cái, đôi mắt nhỏ vô cùng có thâm ý, ánh mắt nhìn Lạc Cửu Thiên giống như đang nhìn cô gia!
Diệp Tịch Dao: "..."
"Ha hả~, Diệp tiểu thư quả nhiên là một người kỳ diệu, ngay cả nha hoàn bên người đều không giống như người bình thường."
Lạc Cửu Thiên không nói còn tốt, vừa nói ra lời này, nàng lại càng muốn ra ngoài đánh Thúy Châu một trận.
Nhưng lúc sau Diệp Tịch Dao bĩnh tĩnh lại, đôi môi đỏ mím lại, sau đó giương mắt nhìn nam nhân áo trắng trước mặt.
"Tìm ta có chuyện gì?" Diệp Tịch Dao hỏi.
Lúc trước Lạc Cửu Thiên xuất hiện đều là vào buổi tối, nhưng hiện tại trời còn chưa tối hẳn, hắn đã tới rồi.
Diệp Tịch Dao cũng sẽ không tự mình đa tình, nghĩ rằng Lạc Cửu Thiên vì lời đồn đãi bên ngoài mới chạy tới..
Hơn nữa, từ lần trước rời đi, nháy mắt thời gian đã qua hơn một tháng, ngay cả việc chữa bệnh của bản thân hắn cũng không hề xuất hiện, hiển nhiên là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
"Ha hả, không có gì.
Chính là tìm Diệp tiểu thư chữa bệnh cho tại hạ mà thôi."
Tươi cười trên mặt của Lạc Cửu Thiên vẫn không hề thay đổi.
Diệp Tịch Dao biết hắn không muốn nhiều lời, tự nhiên cũng sẽ không đi hỏi nhiều, lập tức gật gật đầu, đứng dậy đi đến trước người Lạc Cửu Thiên.
Nhưng khi gần đến bên cạnh Lạc Cửu Thiên, nháy mắt Diệp Tịch Dao lại dừng chân lại, tiếp theo chân mày nhướng lên, bởi vì..
Nàng ngửi thấy hương vị máu tươi!.