Mười năm mạt thế, trời vĩnh viễn là một mảnh bụi mịt mù, đất vĩnh viễn bị bao phủ bởi máu tanh thê lương, nàng đã bao lâu rồi không thấy được cảnh đẹp như vậy? Diệp Tịch Dao thậm chí đã muốn quên, hóa ra trời vẫn còn có thể như vậy xanh, hoa còn có thể như vậy đẹp, ngay cả không khí đều lộ ra hương vị tươi mát làm người ta phát điên!
Giờ khắc này, Diệp Tịch Dao cảm động đến muốn khóc.
Nhưng cuối cùng chính là nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hung hăng hít sâu mấy hơi không khí trong lành này, sau đó bắt đầu cúi xuống kiểm tra miệng vết thương trên người mình,
Nhưng vừa thấy, Diệp Tịch Dao không khỏi sững sờ.
Hóa ra chỉ thấy, quần áo trên người Diệp Tịch Dao lúc này, đã sớm bị roi quật rách nát không chịu nổi, vết máu đỏ tươi thấm đẫm quần áo, giăng khắp nơi, liếc mắt nhìn vết thương đã khiến người ta kinh sợ không thôi.
Mà trên mặt, tuy rằng nhìn không thấy, vẫn có thể như trước cảm nhận rõ ràng sưng lên đau đớn.
"Hừ, đối với một cái ngốc tử có thể xuống tay nặng như vậy, quả nhiên là một cái nhân tài."
Diệp Tịch Dao từ trước đến nay có thù tất báo, mà đúng lúc này, chỉ nghe cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, Diệp Tịch Dao phản ứng lên, thân hình chợt lóe, trốn được ở một góc bí mật, lập tức ngẩng đầu, đã thấy một đám nam nhân từ xa đang đi tới.
Đi tới có hai người, trong đó một người là Đại thiếu gia Thẩm gia, cũng chính là Thẩm Như Ngọc-đại ca của hai tỷ muội Thẩm gia; người đi bên cạnh Diệp Tịch Dao liếc mắt một cái đã nhận ra là vị hôn phu trong truyền thuyết-Tuyên vương Mặc Cẩm Ly!
Đối với Đại thiếu gia Thẩm Như Ngọc của Thẩm gia, Diệp Tịch Dao không có hứng thú.
Nhưng thật ra đói với Tuyên vương Mặc Cẩm Ly, lại làm cho Diệp Tịch Dao không thể không nhìn thêm vài lần.
Chỉ thấy lúc này áo cẩm bào được làm từ tơ tằm vàng kim phủ lên thân người, thắt lưng bên eo giống nhau cũng lộng lẫy như vậy, một bên mũ rồng đem đầu đầy tóc đen bó buộc cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, từ xa nhìn lại quả nhiên phi phàm đến chói mắt.
Đáng tiếc, ở giữa ánh mắt của hắn kiêu ngạo quá nặng, làm cho cả người đều mang theo một cổ hương vị cao cao tại thượng.
Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Tịch Dao liền không có hảo cảm với người nam nhân này.
Theo sau liếc mắt tới hai tỷ muội Thẩm gia vẫn đang hôn mê, Diệp Tịch Dao nháy mắt lông mày vừa động, tiếp theo sau đó là nhấc lên một hòn đá nhỏ, hướng tới đầu Thẩm Vân Song mà ném qua đi.
Diệp Tịch Dao khống chế lực đạo vô cùng tốt, không nện vỡ đầu Thẩm Vân Song, lại vừa lúc đem nàng cứu tỉnh.
Mới vừa mở mắt, Thẩm Vân Song còn có chút mơ hồ, nhưng sau đó phát giác chính mình nằm trên mặt đất, trên người lạnh lẽo, không khỏi cúi đầu nhìn, vừa thấy tiếp theo nháy mắt đứng lên hét lớn:
"Aaaa, như thế nào, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"
Thẩm Vân Song vừa sợ vừa giận, mà bị nàng ta làm ầm ĩ như vậy, Thẩm Phi Yến cũng tỉnh, tức khắc thấy rõ ràng tình huống, sắc mặt nháy mắt đại biến, lập tức hung tợn kêu lên:
"Câm miệng! Ngươi cái thứ ngu xuẩn, đây là muốn gọi tất cả mọi người tới sao?"
Thẩm Phi Yến căng thẳng không được, cố tình còn bị một cái ngu xuẩn cản.
Mà vừa mới trải qua việc Thẩm Vân Song kêu la, không cần nghĩ cũng biết, chuẩn bị sẽ có người lại đây nếu làm không tốt hậu quả, đến lúc đó Thẩm Phi Yến cũng lười quản cái này ngu xuẩn, nhưng thanh danh bao nhiêu năm của nàng ta, đã có thể toàn bộ bị hủy!
Thẩm Phi Yến nàng chính là linh giả thiên phú tứ giai hỏa hệ, như thế nào có thể bởi vì loại chuyện này mà đánh mất thanh danh?
"Kia, kia hiện tại làm sao bây giờ? Nếu có người trong chốc lát tới.."
"Biết thì hãy mau câm miệng cho ta! Chạy nhanh đi tìm quần áo!"
Lúc này đây dĩ nhiên Thẩm Phi Yến không có thời gian suy nghĩ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hai người vội vàng từ mặt đất đứng lên, một lúc sau tìm một vòng, cũng không tìm được một kiện quần áo nào cả.
Mà cùng lúc đó, Thẩm Như Ngọc nguyên bản nghe được thanh âm, dĩ nhiên đi tới núi giả bên này!.