Đợi tất cả mọi người từ đôi tay khớp xương rõ ràng đó nhìn lên, một gương mặt cực kỳ xa lạ với đám thiếu niên liền đập vào mắt.

Người tới mặc một bộ trường bào có tộc huy của Mặc tộc, đôi mắt hoa đào hẹp dài tinh tế đang cong cong nhìn Thương Úc.

Giọng nói tà mị trầm thấp theo gió truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng: “Sao? Thương ma đầu bắt nạt Mặc tộc ta không có người hả?”

Mặc Ngân và Mặc Uyên cùng kinh ngạc, “Tiểu cữu cữu, sao ngài lại tới đây?”

Nam nhân anh tuấn bất phàm nở một nụ cười tươi rói rạng rỡ với bọn họ, “Không chỉ có tiểu cữu cữu, tất cả cữu cữu ruột của mấy đứa đều tới. Ban nãy không biết là tên ngu nào nói mấy người cữu cữu bọn ta chỉ là vật trang trí, bây giờ tiểu gia ta liền chứng minh rõ ràng với hắn ta, cuối cùng mấy người cữu cữu bọn ta có phải vật trang trí hay không!”

Lúc này đám người Mặc Ngân mới chú ý tới tình hình bên kia hồ vì sự gia nhập của các cữu cữu mà lập tức dùng phương thức áp bức mà ép mười sáu vị trưởng lão tiên tục bại lui.

“Cữu cữu, không cần bận tâm thể diện của mười sáu kẻ kia mà để lại người sống.”

Một câu thờ ơ của Mặc Ngân khiến trong mắt nam nhân anh tuấn lập tức nảy sinh hứng thú dạt dào, rõ ràng vô cùng thích thú.

“Được rồi, giải quyết thế nào, trong lòng đám cữu cữu của con biết rõ. Ngược lại là con, có thể yên tâm sự an toàn của hai đứa cháu gái này của ta, mọi chuyện giao cho ta.”

Nói xong, hắn ta liền khoanh tay đứng phía sau Linh Vận và Công Tử Diễn, còn ôm vai bọn họ cứ như thật, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, vẻ mặt mừng rỡ và hứng thú, đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn Công Tử Diễn hận không thể hòa tan mọi thứ.

Công Tử Diễn bị sự thân mật bất thình lình của hắn ta làm cả người mất tự nhiên. Tuy rằng nàng ấy cũng rất tò mò người gọi là cữu cữu này ở đâu ra, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn ta khiến nàng ấy toàn thân sợ hãi. Đừng nói là nhìn hắn ta, bây giờ cả đầu nàng ấy cũng không dám ngẩng lên.

Dưới bầu không khí hài hòa như vậy, có một người sắc mặt cực kỳ khó coi, chính là Thương Úc mới bị nam nhân trước mắt dễ dàng hóa giải thế công.

“Mặc Cảnh Thần, là ngươi?”

Nam nhân anh tuấn tên Mặc Cảnh Thần nghe thấy hắn ta điểm danh, biếng nhác miễn cưỡng nhấc mí mắt: “Hiếm thấy Thương ma đầu còn nhớ một tên vô danh tiểu tốt như ta!”

“Sao ngươi lại đến đây?”

Mặc Cảnh Thần nghe vậy khóe môi bỗng nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm: “Câu hỏi này của Thương ma đầu có phải hơi dư thừa không? Sao tiểu gia ta không thể tới? Nơi này là bổn gia Mặc gia, trên người gia chảy dòng máu Mặc gia, sao lại không thể trở về gia tộc hả? Huống chi bây giờ không chỉ có một mình tiểu gia trở về. Đại ca, nhị ca và tam ca của ta cũng tới. Người của ngươi rất lợi hại, chỉ mới mấy canh giờ đã khống chế được Mặc gia trong tay các ngươi. Nhưng các ngươi không vào được cấm địa Mặc gia, chẳng phải phí công sao? ”

“Ngươi muốn phá hoại đại điển kế thừa của bọn ta, vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không. Thảm kịch mười sáu năm trước, hôm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng rét thấu xương trầm ổn vang lên phía sau lưng, Thương Úc nhìn lại, đồng tử lại co lại.

“Mặc Cảnh Du, ha ha, thật là hiếm thấy, mười sáu năm không gom đủ, mười sáu năm sau các ngươi lại tập trung với nhau.”

Mặc Cảnh Du, cậu cả của Mặc Ngân, cho dù trang phục không khác mấy với Mặc Cảnh Thần nhưng đường nét dung nhan lại lạnh như băng, dung mạo lạnh nhạt ngăn người ngoài ngàn dặm. Sau khi hắn nhìn thấy Mặc Ngân và Mặc Uyên cũng chỉ hơi gật đầu, không nhiệt tình như Mặc Cảnh Thần.

Nhưng hắn có thể xuất hiện ở nơi này đã khiến Mặc Ngân và Mặc Uyên vui rồi.

Mười sáu năm dường như không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt hai người cậu của hắn.

Rất nhanh, nhị cữu Mặc Cảnh Dật, tam cữu Mặc Cảnh Huyền cũng mang theo trường kiếm đẫm máu, nhanh nhẹn đi tới.

Bốn người cữu cữu phong cách khác nhau, đại cữu lạnh lùng, nhị cữu dịu dàng, tam cữu rạng rỡ, về phần tiểu cữu cữu lại phóng khoáng tà tứ.

Bọn không tới sớm bao nhiêu mà vừa đúng lúc. Bốn người vừa đứng đấy, cho dù không làm gì cũng khiến người ta cảm thấy an tâm.

Thì ra đây là cảm giác có chỗ dựa sao?

Từ nhỏ đến lớn bốn người huynh muội bọn họ làm gì cũng dựa vào chính mình, vốn tưởng rằng bây giờ sẽ dùng phương thức cực kỳ thảm thiết rời khỏi thế giới này. Nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ rằng các cữu cữu rời nhà đã mười sáu năm vậy mà vào thời khắc mấu chốt lại đứng ra tăng thể diện cho bọn họ.

Cảm giác được người ta che chở sau lưng này thật sự rất ấm áp.

Trong khoảnh khắc, ba huynh muội Mặc Ngân đỏ cả vành mắt, mặc dù không rơi lệ những lúc mỗi người nhìn các cữu cữu đều tràn đầy cảm động và biết ơn.

Chẳng mấy chốc người của Hoa gia và Lăng gia cũng mang theo mùi máu tươi đứng trên tế đài, sau lưng ngoại trừ xác chết đầy đất thì không ai có thể đứng được.

Thương Úc thờ ơ đảo mắt nhìn người hoàng tộc, Lận gia và Tuyết gia bỏ trốn, hừ nhẹ một tiếng từ trong mũi.

“Sao? Bây giờ các ngươi định cùng tiến lên à?”

Tứ cữu Mặc gia Mặc Cảnh Thần nghe thấy thế lười biếng duỗi đầu ngón tay lắc lắc.

“Nào cần phải cùng tiến lên chứ, Mặc Ngân, Mặc Uyên, để bọn cữu cữu nhìn thử thành quả mấy năm nay của hai đứa.”

Sau đó, ánh mắt chợt lóe đã rơi vào người Vệ Giới và Ngọc Ngân, bắt bẻ nhíu mày: “Hai tiểu tử này, cởi mặt nạ của các ngươi ra, đúng là chướng mắt mà. Cháu gái của ta xinh đẹp như hoa như vậy, phối với gương mặt này của các ngươi, thật sự là… vô cùng thê thảm!”

Vệ Giới và Mặc Ngân nghe xong nào còn nửa phần do dự, soạt một phát thật sự giật mặt nạ xuống. Vì dùng sức quá mạnh, da mặt bỗng chốc bị kéo đỏ, nhưng hai người cả lông mày cũng không nhíu một cái, ngược lại cung kính hành lễ với các cữu cữu.

“Ừm, sau khi kéo mặt nạ thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều. Chẳng qua chỉ dựa vào những thứ này vẫn không xứng với hai tiểu mỹ nhân nhà bọn ta. Bây giờ bọn ta cho các ngươi một cơ hội, thấy nam nhân trước mắt không? Hắn ta chính là kẻ thù của cả Mặc gia bọn ta. Vì hắn ta mà nhạc mẫu của các ngươi không thể đoàn tụ với con cái. Vì hắn ta mà nhạc phụ của các ngươi rơi vào giấc ngủ ngàn thu, tới nay vẫn chưa thể tỉnh lại. Bốn người huynh đệ các ngươi kề vai chiến đấu, sử dụng tất cả sức mạnh của các ngươi đánh nhau với hắn ta, hiểu chưa?”

Mặc Ngân nghe xong lập tức nhíu mày, chỉ dựa vào bốn người bọn họ sao? Làm sao có thể đối đầu với đại  ma đầu Ma tộc Thương Úc này?

Nhưng Mặc Cảnh Thần không cho hắn cơ hội mở miệng đã gọi những người khác xuống: “Mấy tiểu tử các ngươi, xuống đây, bây giờ còn chưa phải cơ hội cho các ngươi xuất hiện. Chờ mấy đứa này không được, các ngươi lại lên cũng không muộn.”

Đám người Lăng Tễ Phong nghe vậy ban đầu còn có chút do dự, nhưng sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của trưởng bối nhà mình chỉ có thể quay đầu gật đầu với Mặc Ngân rồi nhanh nhẹn hạ xuống.

Trong khoảnh khắc, trên tế đàn không lớn không nhỏ đã đầy người.

Mặc Cảnh Thần hài lòng gật đầu, y như thật nhướng mày với Thương Úc: “Để bốn vãn bối ra tay đánh, ngươi cũng không thiệt!”

Thương Úc ngước mắt nhìn hắn ta, đôi mắt thâm thúy động cứng trong chốc lát.

“Mặc Cảnh Thần, ngươi đang đùa với ta sao? Chỉ dựa vào bốn người bọn chúng hả?”

“Được hay không, thử cũng không sao cả!”

Mặc Cảnh Thần vẫn như cũ, chẳng những không chút lo lắng, ngược lại khóe môi hơi cong, tràn đầy hứng thú.

Thương Úc quay đầu nhìn đám người Mặc Cảnh Du, đều là vẻ mặt lãnh đạm, giống như lên sân khấu đánh nhau với hắn ta chỉ là mấy người không quan trọng.

“Thương Úc, ngươi đang kéo dài thời gian hả?”

Nếu các trưởng bối đã quyết định, tất nhiên là muốn xem thử thành quả tu luyện mấy năm nay của bọn họ. Thời gian vốn gấp rút, bọn họ không thể lãng phí thời gian nữa. Bốn người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đồng thời phát động tấn công, xông về phía Thương Úc.

Thương Úc không ngờ rằng bốn tiểu tử này vậy mà bắt đầu ra tay, lập tức biến thành một bóng đen nghênh đón.

Cho đến khi hai bên giao thủ giữa không trung, Mặc Khuynh Nhan mới mặt mày lo lắng nhìn về phía Mặc Cảnh Thần.

“Tiểu cữu cữu, thực lực của bọn ca ca sao có thể là đối thủ của Thương Úc?”

Giọng nói êm ái nhưng không mất đi khí khái hào hùng hiếm thấy của nữ tử, chỉ vừa mở miệng dã hấp dẫn bốn người cữu cữu đồng thời nhìn chăm chú.

Đến khi nhìn rõ gương mặt kia của Mặc Khuynh Nhan, ngoại trừ Mặc Cảnh Thần vừa rồi đã chuẩn bị tâm lý, bốn người còn lại không ai có thể giữ bình tĩnh ngoài mặt, gần như cùng lúc vây xung quanh Mặc Khuynh Nhan.

“Giống, thật là giống. Mắt này, miệng này, quả thực như một khuôn đúc ra với Tử Hoàng.”

“Chỉ là cái mũi này quá giống tên khốn Long Diệc kia. Nhưng nói thật lòng thì gương mặt này càng đẹp hơn Tử Hoàng nhà chúng ta!”

Sau khi lão nhị và lão tam lên tiếng, lão đại Mặc Cảnh Du ngược lại tập trung sự chú ý vào Linh Vụ thảo sau lưng Mặc Khuynh Nhan.

“Muội muội của con cũng giống con như đúc sao?”

Lời này vừa nói ra, gần như thân thể tất cả mọi người đều cứng đờ, nhất là người Mặc gia và người Lăng gia có phản ứng kịch liệt nhất.

Gương mặt vốn dào dạt nụ cười cũng cứng lại trong nháy mắt.

Mặc Khuynh Nhan cảm giác được bầu không khí nghiêm túc, tâm trạng cũng thoáng cái nặng nề. Đối mặt câu hỏi của đại cữu, hốc mắt nàng ấy đỏ lên, rưng rưng gật đầu: “Hai người bọn con ngoại trừ tính tình khác nhau thì dung mạo khó bề phân biệt, muội muội muội ấy…”

Mặc Cảnh Thần vừa thấy bộ dạng tự trách của Mặc Khuynh Nhan liền đưa tay vỗ vai nàng ấy: “Được rồi, đừng khóc, nhất định nó sẽ không sao, chỉ cần chúng ta cẩn thận bảo vệ chỗ này, nó sẽ không có bất trắc gì. Bọn ta quyết không cho phép nó sau khi kính dâng huyết dịch của mình còn phải chịu đòn nghiêm trọng liên tiếp. Về phần mấy ca ca của con, ta hỏi con, con ở chung với bọn nó lâu như vậy có từng biết thực lực chân chính của bọn nó không?”

Mặc Khuynh Nhan sững sờ, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, “Chưa từng, lần nào cũng là con và Thanh Ca đánh giúp, thực sự không biết thực lực của các ca ca thế nào. Còn thực lực của Vệ Giới và Ngọc Ngân, trước chuyến đi đến đảo Thạch Đầu, con và muội muội vẫn biết, nhưng từ sau đảo Thạch Đầu thì không nhìn ra nữa.”

Mặc Cảnh Thần nghe xong rất hài lòng gật đầu: “Có thế chứ, cả người sớm chiều ở chung với bọn nó như các con cũng không biết, người mười sáu năm không gặp như bọn ta làm sao biết được? Tuy rằng có thể nhìn ra cấp bậc thực lực của bọn nó, nhưng chiến đấu chân chính không quyết định bởi cấp bậc. Nha đầu à, năm đó cũng vì bọn ta được bảo hộ quá tốt nên mới cho Thương ma đầu cơ hội lợi dụng, vì vậy mười sáu năm sau bọn ta quyết không để bi kịch quá khứ tái diễn nữa. Trong phạm vi hữu hạn, các con phải tự thân phát triển, đó là con đường các con nhất định phải đi, bọn ta không ai được can thiệp.”

Mặc Khuynh Nhan nghe xong lời này liền hiểu, thảo nào nàng chưa từng nghe các ca ca nhắc đến những người cữu cữu này, thì ra không phải bọn họ không tồn tại mà mà mười sáu năm nay bọn họ không có ở Mặc gia, cũng chưa từng liên lạc với bọn họ.

Ban đầu quả thực nàng ấy cho rằng bọn họ chẳng những bị cha mẹ vứt bỏ, ngay cả những người thân thiết nhất cũng mặc kệ bọn họ. Nhưng bây giờ xem ra sự việc căn bản không như bọn họ tưởng tượng, bọn họ cũng được người nhớ thương, chỉ là phương thức phát triển của bọn họ thuộc kiểu nuôi thả mà thôi.

“Thế nên các cữu cữu muốn xem giới hạn của bốn người bọn họ ở đâu sao?”

Mặc Cảnh Thần vỗ tay: “Đúng là một đứa trẻ thông minh. Không sai, ta nghĩ chính bọn nó cũng không biết giới hạn của mình ở đâu. Thường nói sức mạnh của con người là vô hạn, bây giờ ta muốn xem thử bọn nó đã phát triển đến mức nào, Mặc gia có còn tương lai đáng nói hay không!”

Trong mắt bốn người bọn họ, những người khác của Mặc tộc không ai sánh bằng hài tử muội muội để lại, vì vậy mặc kệ bên ngoài bị người của Ma tộc đả kích cỡ nào, trong mắt bọn họ, chỉ có những đứa trẻ trước mắt mới đáng để bọn họ gặp rắc rối.

Những cần bảo vệ những đứa trẻ này, tương lai của Mặc gia mới có thể kéo dài. Nếu không có bọn nó, bất kể tương lai Mặc gia thế nào cũng không liên quan gì tới bọn họ, bởi vì Mặc gia hôm nay đã sớm bị đám cặn bã và sâu mọt kia đục thành tổ ong rồi.

Thay vì giữ lại một cách tàn tạ như thế, chi bằng thà một phát dứt luôn.

Nghĩ tới đây, hắn ta không khỏi nhìn xoáy vào nhóm người Mặc Ngân đang biến ảo chiêu thức khác nhau đối phó với Thương Úc, đầu mày đuôi mắt đều là lạnh lùng.

Tên cặn bã này, mười sáu năm trước bọn họ không có thực lực để chống lại, mười sáu năm sau quyết không cho phép bọn chúng lại nghiền ép bọn họ như năm đó.

Phương thức giáo dục của Mặc gia, người Lăng gia không có quyền can thiệp, nhưng Linh Vận mới nghe thấy bên ngoài đã loạn thành một đống, vậy muội muội của bọn họ thì sao, Mặc Hàn Y làm sao bây giờ?

Lúc nàng nhỏ giọng nói nỗi lo của mình cho ca ca biết, không ngờ rằng lại khiến Mặc Cảnh Dật chú ý.

“Ngươi nói Hàn Y à, yên tâm đi, thực lực của nha đầu kia không yếu, hơn nữa người tài ba bên cạnh cũng không ít, người bình thường không làm gì được nàng đâu.”

Vẻ mặt Lăng Vận vui vẻ, “Thật sao?”

“Nha đầu ngốc, sao Mặc thúc của cháu phải lừa cháu chứ? Muội tử kia của cháu có thành tựu hơn cháu nhiều, nó ở Mặc gia như vậy cũng không phải là không học được gì, yên tâm đi.”

Gia gia đã nói vậy rồi, lúc này Lăng Vận mới yên tâm. Nàng lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, vậy mà đối diện với ánh mắt tràn ngập ân cần của Tuyết Giản. Trong lòng Lăng Vận thắt lại, đang định quay đầu, đột nhiên Tuyết Giản lại đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Vận Nhi, nàng không sao chứ?”

Lăng Vận muốn hất tay hắn ra, không ngờ rằng bị hắn cầm thật chặt. Lần này náo loạn tới mức mặt nàng đỏ bừng, nhìn lại, gia gia, bá bá, phụ thân, còn có ca ca của mình đều cười sâu xa, nàng lập tức hận không thể đào hố chôn mình.

Ghê tởm nhất là Tuyết Chi Khiêm còn không ngại lớn chuyện ở bên cạnh ồn ào: “Ôi chao, đứa trẻ không có đầu óc nhà ta cuối cùng cũng thông suốt rồi!”