Sâu trong thất pháp, nơi biển lửa không ngừng bùng cháy, cánh cửa đá nặng nề mở ra, vạt áo đỏ khẽ bay, Yểm bung dù từng bước đi lên không trung.
" Ngươi bung dù làm gì? Không sợ dù cháy sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt từ sau hắn đi ra trêu chọc nói.
" Hừ, xú nha đầu nhà ngươi chuẩn bị cưới rồi không đi chuẩn bị đi, đi theo ta làm gì? "
Yểm liếc xéo nàng nói.
" Đều có Phong Liên Dực chuẩn bị rồi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi đi sát lại hắn, để chiếc dù màu đỏ che cho hai người.
" Ngươi chui vào đây làm gì? Sắp cưới rồi còn như vậy không sợ người ta bàn tán sao? "
Yểm dù mồm nói vậy nhưng vẫn để yên cho nàng đi sát người mình.
" Không phải là ngươi nói người bung dù là mong muốn có một người sánh vai với mình sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu nói.
Hắn ngẩn ra một lúc, đúng là hắn nghĩ như vậy, nhưng hắn đã nói cho nàng lúc nào đâu?
Nhìn hắn ngơ ngẩn Hoàng Bắc Nguyệt mới nhớ ra từ lúc trọng sinh đến nay hắn chưa nói như vậy lần nào, là kiếp trước lúc nàng còn là tiểu hồ ly hỏi hắn mới nói.
" Khụ, hình như ta nhớ nhầm đừng ý.

"
Nàng vội vàng nói vì sợ hắn nghi ngờ, nhìn khuôn mặt đang trầm mặc nàng cảm thấy mình nhiều lời rồi.
" Mà quên hỏi, ngươi đến đây gặp Linh Tôn có việc gì vậy? "
Phải nhanh đổi chủ đề mới được.
" Bản đại gia chán quá nên mới đến tìm hắn chơi thôi.


"
Yểm lại giở giọng tự cao hống hách.
" Khéo thật, ta cũng đến tìm hắn chơi.

"
" Vậy hả? "
Đang hăng say nói chuyện thì một giọng nói quen thuộc truyền đến, Hoàng Bắc Nguyệt khẽ giật mình, không biết từ khi nào mà Linh Tôn đã xuất hiện đằng sau, ba năm không gặp hắn vẫn không thay đổi gì cả, chỉ là đôi mắt từng mắt đỏ sậm đến đáng sợ giờ quay lại màu đen tĩnh mịch rồi.
Quá hay rồi, đồ của Trọng Tịch đúng là tốt, dùng một lần liền diệt hết tâm ma luôn.
Sư phụ sẽ không phải chết nữa.
" Sư phụ, con đến thăm người nè.

"
Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay nói.
" Tự nhiên đến vây ta rồi bỏ đi, ba năm mới quay lại, ta bị vây mất hơn một tháng, con cũng có chút lương tâm nhỉ? "
Linh Tôn lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt lại hiện vẻ ôn nhu nhẹ nhàng.
" Hì hì, nhưng không phải người không cần nhập ma nữa hay sao? "
Linh Tôn khẽ thở dài, liếc nhìn tên tự phụ nào đó rồi hỏi.
" Hôm nay đến có chuyện gì? "
" Con chuẩn bị cưới rồi, người đến dự được không? "
Hoàng Bắc Nguyệt có chút ngượng ngùng báo tin.
Khuôn mặt hắn xẹt qua chút kinh ngạc, nhưng rồi cười khẩy, nàng cũng gần hai mươi tuổi rồi, cũng nên phải cưới gả? "
" Ở Bắc Diệu Quốc sao? "
Không cần hỏi nhiều cũng biết nha đầu này cưới ai.
" Ừm...!Đoàn đưa dâu sẽ đưa con khởi hành từ Nam Dực Quốc, nhanh cũng mất hơn ba ngày nên con có một cách nhanh hơn, chỉ tầm nửa ngày thôi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ nói.
" Để ta coi ngươi gả vào sẽ phá hủy hoàng cung Bắc Diệu đến mức nào.

Tên tiểu tử đáng ghét kia chắc cũng nhọc lòng lắm đây.

"
Yểm châm chọc nói.
" Không hề nha, hắn nói ta muốn làm loạn thế nào cũng được, ta là Tu La hậu, ai dám chống đối? "
Không phải nàng cậy chức quyền, mà đúng là Phong Liên Dực nói vậy, hắn dung túng nàng vô điều kiện a.
" Hừ, hắn chỉ giỏi chiều hư ngươi.

"

Yểm lạnh lùng "xì" một tiếng.
" Ngươi cứ bày vẻ mặt đó ra làm gì? Lần sau nhớ đến dự, ta sẽ cho ngươi thấy mĩ nhân tuyệt đẹp thế nào? "
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
" Mĩ nhân nào dám đẹp bằng bổn đại gia? "
Yểm nâng cằm tự luyến nói.
" Vậy cứ chờ xem.

"
...----------------...
Đầu mùa thu, bầu trời trong xanh mát mẻ, thời tiết rất thuận lợi cho việc tổ chức hôn lễ.
" Đông Lăng, đưa hoa tai đây.

"
" Rồi, cả trâm vàng nữa.

"
" Vòng cổ nữa.

"
" Anh Dạ, ta không thích quá rườm rà.

"
" Không sao, cũng không nhiều quá đâu, sắp xong rồi.

"
Trời còn chưa sáng Hoàng Bắc Nguyệt đã bị Anh Dạ gọi dậy, rồi bị bắt ngồi hơn ba tiếng để trang điểm và thay quần áo.
" Xong! Bắc Nguyệt, ngươi đẹp lắm! "

Anh Dạ hào hứng hô, A Lệ Nhã, Đông Lăng, Nến Đỏ bên cạnh cũng không khỏi trầm trồ.
Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt được trang điểm khá đậm, nhưng cũng không che đi mấy nét đẹp tự nhiên vốn có, tóc buộc cẩn thận được cố định bằng trâm vàng, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt hắc bạch thanh triệt, hai hàng lông mi dài khẽ cong vút, mũi cao, đôi môi anh đào được tô đỏ, nàng tự nhìn mình trong gương cũng phải thầm khen ngợi.
Trên người nàng mặc bộ đồ tân nương đỏ nhạt, các đường viền đều được may cắt tỉ mỉ, vạt áo dài che kín chân, ở giữa bụng được quấn một mảnh vải đỏ tôn lên vòng eo thon gọn.
Thoải mái, không quá rườm ra, đơn giản.

Nàng thích.
A Lệ Nhã định đưa nàng tấm khăn voan che mặt nhưng Hoàng Bắc Nguyệt liền từ chối, như vậy quá vướng víu.
" Đi thôi, hoàng huynh và đội ngũ đưa dâu đang ở ngoài.

"
Phủ trưởng công chúa được trang hoàng bằng những tấm vải đỏ và được dán nhiều chữ "Hỉ".

Không khí sôi động bận rộn, thấy nàng đi ra tất cả mọi người không khỏi trầm trồ.
Hoàng Bắc Nguyệt một mình đi vào từ đường nơi đặt linh vị của trưởng công chúa, bây giờ đã đặt thêm một cái linh vị màu đen của Hiên Viên Vấn Thiên.
Nàng thắp hai nén nhang rồi quỳ xuống.
" Cha mẹ, hôm nay là ngày con gái xuất giá, nếu hai người còn sống để dự hôn lễ thật tốt.

Hai người cứ yên tâm không cần lo lắng, phu quân con là người rất tốt, chàng sẽ chăm sóc cho con.

"
Nàng vái ba vái rồi đứng dậy cắm nhan, nếu ba mẹ nàng ở thế kỉ 21 cũng nhìn thấy nàng xuất giá thì nhất định họ cũng sẽ rất vui..