Mấy ngày sau, Chu Tiêu Đồng lại lên máy bay bay đến Quảng Châu.

Đến sân bay Quảng Châu, cô quen thuộc xếp hàng lấy hành lý, lại quen thuộc đi ra ngoài, nhóm bạn thân thuộc nhận được điện thoại đang đứng ở ngoài chờ đón cô —— lúc này tới đón cô không phải một người, mà là hai người.

"Đồng Đồng!" Lục Trì nhào lên ôm cô.

Tiếu Khả Ngải cũng đi tới, nhận hành lý trên tay Chu Tiêu Đồng.

Chu Tiêu Đồng nhìn Lục Trì, lại nhìn Tiếu Khả Ngải. Hai người này so với lần trước hơi béo hơn một chút, nhất là Tiếu Khả Ngải, trước kia là một chàng trai gầy gò, hiện giờ đã không còn gầy nữa. Xem ra mỹ thực Quảng Châu quả nhiên nuôi béo được người.

"Gần đây vui vẻ chứ?" Chu Tiêu Đồng trêu ghẹo, "Mọi người đều nói yêu đương là đồ trang điểm tốt nhất, nhìn sắc mặt hồng nhuận của hai người kìa."


"Đừng nói nữa!" Lục Trì kéo tay Chu Tiêu Đồng lôi ra ngoài, "Gần đây vừa bắt đầu đi làm, nhiều chuyện khiến tớ phiền muốn chết!"

Tiếu Khả Ngải cười ngây ngô sờ sờ đầu, sau đó nhanh chóng đuổi theo hai cô.

Lục Trì gần đây đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô ấy không định đào tạo chuyên sâu, mà bắt đầu đi làm. Lục Trì vốn là một học bá, tìm việc không khó, chưa tốt nghiệp đã có công ty ký hợp đồng. Nhưng kiếp sống sinh viên chính thức kết thúc, bắt đầu trở thành một thành phần của xã hội, chuyển biến thân phận này khiến cô ấy vẫn chưa thích ứng lắm.

Lẽ ra người mới vừa nhận chức, việc gì cũng phải làm, là thời điểm bận rộn nhất, lúc này còn muốn lo liệu công việc fanclub ở Quảng Châu sẽ khó khăn. Nhưng Tiếu Khả Ngải giờ cũng đã tới Quảng Châu, vợ chồng cùng tiến, fanclub bên Quảng Đông cũng sẽ sớm có một đội ngũ quản lý, nên công việc cũng không có gì đáng ngại.


Lục Trì thì thầm với Chu Tiêu Đồng một đường, tuy phàn nàn vài cái lông gà vỏ tỏi trong sinh hoạt, nhưng trên mặt lại luôn mang theo nụ cười xán lạn. Có thể thấy được cho dù gặp phải chuyện phiền não gì, cũng đều là những phiền não hạnh phúc.

Ba người về chỗ ở, bỏ đồ đạc xuống, điện thoại di động của Chu Tiêu Đồng vang lên. Cô lấy ra xem, là tin nhắn Nữu Gia gửi tới.

"Nữu Gia nói cô ấy đến Quảng Châu rồi!" Chu Tiêu Đồng nói.

"Hay là rủ cô ấy cùng đi ăn khuya đi?" Lục Trì hưng phấn hỏi thăm.

"Ăn khuya có ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu ngày mai của cô ấy không?" Tiếu Khả Ngải lo lắng hỏi.

"Ừm, " Chu Tiêu Đồng gật đầu đồng ý với Tiếu Khả Ngải, "Hình như trước khi thi đấu họ phải khống chế ăn uống, không được ăn bậy."

"A, vậy sao. . ." Lục Trì hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại hứng chí bừng bừng, "Vậy chúng ta đi ăn thôi! Lần trước cậu tới không lâu, không kịp dẫn cậu đi ăn hết các đồ ăn ngon, lần này chúng ta đi ăn cho thoải mái thôi!"


Lần này Chu Tiêu Đồng đến Quảng Châu, là vì muốn cùng Lục Trì, Tiếu Khả Ngải đi cổ vũ—— chẳng qua lần này đối tượng họ cổ vũ không phải là Lý Hi Hạnh, mà là Nữu Gia.

Cuộc thi vô địch toàn quốc Tán Đả giành cho nữ bắt đầu, Nữu Gia thuận lợi thông qua vòng loại, sắp bước vào trận chung kết, mà địa điểm trận chung kết là Quảng Châu. Lục Trì và Tiếu Khả Ngải vốn ở Quảng Châu thì không cần phải nói, Nữu Gia còn mời cả Chu Tiêu Đồng đến xem cô ấy tranh tài, cổ vũ cho cô ấy.

Thế nên giờ phút này mọi người đều ở Quảng Châu, nhưng Nữu Gia đang ở cùng với huấn luyện viên và đội viên. Ngày mai sẽ phải bắt đầu tranh tài, hôm nay cô ấy phải điều chỉnh trạng thái thật tốt, cũng không thể ở ăn đồ bậy bạ bên ngoài.

Thế là tối hôm đó, ba người nhóm Chu Tiêu Đồng vô cùng vui vẻ ra ngoài dạo phố ăn đồ ăn ngon.
"Hai người nói ngày mai Nữu Gia có thể thắng không?" Lục Trì mút chân gà nói, "Tớ cảm thấy Nữu Gia vô cùng lợi hại! Nhớ đến cái camera quay được ở bãi đỗ xe ngầm ấy, tớ xem không biết bao nhiêu lần, thân thủ đó chắc chắn sẽ giành được giải cao!"

Tiếu Khả Ngải gật mạnh đầu đồng ý: "Còn có lần trước ở đại học A, cô ấy làm một cú đá khiến toàn trường kinh sợ. Chuyện này đã thành truyền thuyết trong nhóm Quả Hạnh! Đáng tiếc hôm đó tớ không thấy được cảnh này."

Chu Tiêu Đồng cũng gật mạnh đầu. Hai lần Nữu Gia đại hiển thần uy, cô đều ở cạnh xem đó! Tuy cô không hiểu nhiều về võ thuật, nhưng chỉ nhìn Nữu Gia hai lần, cô đã mê muội Nữu Gia luôn. Mà Nữu Gia còn là sư phụ của cô đấy, thế nên cô rất tin tưởng Nữu Gia!

Lúc này nhân viên phục vụ mang ra thêm một phần bánh ngọt móng ngựa, Chu Tiêu Đồng gắp lên cắn một miếng.
"Oa!!!" Cô ngạc nhiên mở to mắt, "Ăn ngon! Vô cùng ngon!!! Đây chắc chắn là bánh móng ngựa ngon nhất tớ từng ăn!!!"

Tiếu Khả Ngải đang chuẩn bị gắp một miếng nếm thử, lại bị Chu Tiêu Đồng ngăn cản.

"Đợi một chút! Ăn ngon như vậy, phải chụp kiểu ảnh lại đã!"

. . .

Đêm đó Nữu Gia ăn xong liền trở về phòng, đóng cửa lại, toàn thân vô lực ngã nhào lên giường.

Mặc dù bạn bè tràn ngập lòng tin với cô, nhưng chỉ lòng tin của họ thôi thì không có tác dụng, chính cô lại không có lòng tin gì vào bản thân mình! Mấy hôm trước, mỗi đêm cô đều tìm Chu Tiêu Đồng nói chuyện phiếm, trong từ ngữ cũng lộ ra sự bất an.

Đừng nhìn Nữu Gia bình thường lạnh lùng ngầu lòi, thực ra khả năng chịu áp lực của cô ấy không tốt lắm. Mỗi lần đến giải đấu, cô luôn vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức mấy đêm đều mất ngủ. Mà một năm qua một năm, độ tuổi hoàng kim của vận động viên trôi qua, cô vẫn không có thành tích tốt, không có cách nào tiến đến giải đấu cao hơn. Càng như vậy, áp lực của cô lại càng lớn. Áp lực càng lớn, cô càng không có lòng tin. Đây đúng là một cục diện không ổn chút nào.
Ngay khi cô đang buồn bực nằm ở trên giường ngẩn người, thì nghe thấy ting ting vài tiếng, điện thoại di động ở đầu giường rung lên, phát ra tiếng cọ xát chói tai với tủ gỗ.

Âm thanh này kéo cô ra khỏi cảm xúc u tối, cô đứng lên, cầm lấy điện thoại di động.

Chu Tiêu Đồng gửi cho cô mấy tấm ảnh.

Tấm đầu là một đĩa bánh móng ngựa, trong đó một cái bị người ta cắn mất một miếng. Bánh móng ngựa óng ánh trong suốt, bên trên là lớp phủ màu vàng, vô cùng mê người.

Đằng sau đều là ảnh của Chu Tiêu Đồng, Lục Trì, Tiếu Khả Ngải tụ tập lại, bày ra đủ loại kiểu dáng. Có ảnh là ba người há miệng, bày ra dáng vẻ đang tranh đoạt đĩa bánh ngọt, có ảnh là ba người chụm đầu lại cười ngây ngô.

Chu Tiêu Đồng: "Bánh móng ngựa nhà này ngon vô cùng!!! Ngày mai cậu thi đấu xong, chúng ta cùng đi ăn nhé! Thật đó! Ngon lắm luôn!!!"
Nữu Gia nhìn tấm ảnh ba người đang cười kia hồi lâu, dường như cũng được truyền đến niềm vui từ họ, cũng cười ngây ngô theo.

. . .

Ngày hôm sau, Nữu Gia cơm nước xong xuôi, vận động làm nóng người, liền đi đến nhà thi đấu.

Ngồi trên xe, cô một mực đeo tai nghe ngẩn người. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên bờ vai của cô bị người khác vỗ một cái. Cô bỏ tai nghe xuống, quay đầu sang, thấy huấn luyện viên đang nhìn cô.

"Nói chuyện với em mà em cũng không nghe thấy, mở nhạc to vậy?"

Nữu Gia nhún vai. Cô đang nghe một ca khúc của Lý Hi Hạnh. Đó không phải một ca khúc mới, mà là ca khúc cô thích nhất, cũng là ca khúc cô lần đầu nghe được Lý Hi Hạnh hát trong Super Voice «Ngày mai bình thường ấy »

"Một ngày một tháng một năm nào đó/ tôi mơ thấy chính mình/ cô gái nhỏ dũng cảm ấy/ mạnh mẽ đi về phía tôi/ đau xót năm ấy đã sớm quên/ tôi cười với cô bé/ cám ơn em/ chưa từng bỏ cuộc...."
"Đừng căng thẳng." Huấn luyện viên nói.

"Không căng thẳng ạ." Nữu Gia lạnh mặt trả lời.

Huấn luyện viên nhìn đôi chân run lên như điện giật của cô, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Đứa nhỏ này thực lực không tệ, những tố chất tâm lý không tốt, hai năm trước cũng thua ở phương diện tố chất tâm lý. Rõ ràng thực lực không tồi, nhưng vừa lên võ đài là đầu óc trống rỗng. Nếu có thể vượt qua cửa ải này, con bé đã sớm có thành tích tốt!

Thế nên huấn luyện viên không ngừng nói chuyện với cô, định phân tán lực chú ý, làm dịu tâm tình căng thẳng. Nhưng mặc kệ nói gì, cô đều không quan tâm, tựa như không có hứng trả lời. Không thể làm cách nào khác, huấn luyện viên chỉ có thể để cô đeo tai nghe tiếp tục nghe nhạc vậy.

. . .

Ba người nhóm Chu Tiêu Đồng cõng bao lớn bao nhỏ đi vào nhà thi đấu. Nhà thi đấu không lớn, cho nên tính cả người thân và phóng viên, người xem cũng chỉ vào khoảng trăm người. Ba người Chu Tiêu Đồng cầm theo vé dành cho người thân của Nữu Gia.
Vừa mới vào nhà thi đấu, họ liền bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú —— bởi vì họ mặc đồ cổ vũ thống nhất.

Dù sao đây cũng là võ đài thi đấu, tuy tuyển thủ không phải không có fan, nhưng chưa ai từng thấy có người mặc đồng phục đến cổ vũ —— đương nhiên, không phải họ chế tác riêng một bộ để cổ vũ Nữu Gia, đồng phục họ mặc là đồng phục của Quả Hạnh. Không có ảnh của Lý Hi Hạnh, chỉ có một tấm hình Chibi cô gái nhỏ ôm Quả Hạnh trong lòng, người không biết còn tưởng đó là Nữu Gia đó!

Họ vừa ngồi chưa được bao lâu, đám tuyển thủ tranh tài đã vào sân.

Nữu Gia rảo bước vào cửa nhà thi đầu, liếc mắt liền thấy ba người bạn của mình—— không có cách nào không thấy được, màu đỏ thực quá chói mắt!

Ba bạn nhỏ trông thấy cô, lập tức đứng lên, vui vẻ vẫy tay với cô. Cô cũng cười cười với họ.
Đúng lúc này, Chu Tiêu Đồng bỗng nhiên lấy ra một tấm biểu ngữ.

Nữu Gia nhìn biểu ngữ, không khỏi sững sờ —— cô không biết họ còn chuẩn bị cả thứ này.

Ba người kéo biểu ngữ ra, Nữu Gia trong nháy mắt đã trợn mắt hốc mồm!

Chữ bên trên viết là —— "Nữu Gia Nữu Gia cậu trâu bò nhất, chúng tớ đều là người con gái của cậu!"

Chu Tiêu Đồng và Lục Trì kéo biểu ngữ, Tiếu Khả Ngải đứng ở chính giữa, thẹn thùng nâng mặt, giống một đóa hoa.

Cả nhà thi đấu xôn xao!

"Phụt. . ." Nước trà trong miệng huấn luyện viên phun ra ngoài, "Bạn em à? Cái quỷ gì kia?! Người con gái của. . . cậu bé trai kia cũng?!"

Nữu Gia đầu tiên là giật mình, sau đó là xấu hổ, sau đó lại chuyển sang vui mừng. Tấm biểu ngữ này, Chu Tiêu Đồng và Lục Trì, còn cả Tiếu Khả Ngải thẹn thùng, họ chẳng khác gì mấy chú khỉ đang nhảy nhảy nhót nhót trên khán đài!
Huấn luyện viên nhìn ba người trẻ tuổi bên dưới, lại nhìn học trò. Đôi chân run rẩy của cô học trò nhà mình run từ khách sạn đến giờ, cuối cùng cũng ngừng lại.

Không bao lâu sau, vài tuyển thủ tranh tài xong, đến lượt Nữu Gia ra sân.

Nữu Gia đi ra từ ghế chờ, trên mặt không lộ ra biểu cảm nào, mặt lạnh như nữ sát thủ, nhưng dưới chân lại bắt đầu giẫm giẫm, lắc chân này một cái lắc chân kia một cái, không dừng lại nổi.

Ba người dưới khán đài đứng lên.

"Nữu Gia Nữu Gia ——" Chu Tiêu Đồng và Lục Trì hô to.

"Cậu lợi hại nhất !" Tiếu Khả Ngải khum tay thành hình cái loa kêu lên.

"Chúng tớ đều là ——" Chu Tiêu Đồng cùng Lục Trì tiếp tục hô.

"Cô gái của cậu!!" Tiếu Khả Ngải vặn eo lắc mông múa mấy lần, biểu lộ rõ ràng mình chính là cô gái đẹp nhất nhà thi đấu, sau đó lại lập tức ngượng ngùng che mặt.
Khán giả cười to!

Nữu Gia lại bật cười thành tiếng, cái chân đang giẫm giẫm cũng ngừng lại.

Trên loa thông báo tuyển thủ ra sân tiếp theo.

Nữu Gia buộc chắc dây đai, huấn luyện viên giúp cô đeo bảo hộ răng, lại kiểm tra đồ bảo vệ.

"Đi đi!" Huấn luyện viên vỗ vai cô, "Phát huy như bình thường là được!"

Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu.

Người ta căng thẳng, đơn giản vì sợ hãi; tại sao lại sợ, đơn giản là vì quá để tâm.

Chuyện khác Nữu Gia không hề lo sợ, dù là dưới bãi đỗ xe ngày ấy gặp ba người đàn ông cao lớn, cô cũng không suy nghĩ nhiều đã vung nắm đấm lên. Nói thật ra, đối thủ hôm nay không lưu manh gian ác như những người tối hôm đó, quyền cước cũng chịu sự bó buộc bởi quy tắc, có đánh thế nào cũng không gây ra thương tổn quá lớn, đám lưu manh kia còn đáng sợ hơn nhiều.
—— nhưng hết lần này tới lần khác cô luôn căng thẳng, bởi vì cô sợ thua.

Trước kia mỗi lần thi đấu, trong đầu cô đều là lỡ mà cô thua, người bên cạnh sẽ thất vọng thế nào, cô cũng cảm thấy thật có lỗi với sự huấn luyện vất vả bấy lâu của mình. . . Nhưng mà lúc này, điều cô mong muốn nhất lại chỉ là cắn một miếng bánh móng ngựa mà Chu Tiêu Đồng tối hôm qua gửi đến.

Dường như nó rất ngon.

Mặc kệ là thua hay thắng, dù sao tối hôm nay cô chắc chắn có thể ăn bánh ngọt!

Tâm tình căng thẳng bất tri bất giác đã tan thành mây khói.

Cô mở to mắt, sải bước về chính giữa võ đài!