CHƯƠNG 59

Cái này anh nắm rõ như lòng bàn tay.

Lưu Thiên Hàn vẫn giữ thái độ thờ ơ, trong mắt không hề có một tia gợn sóng: “Tôi coi mẹ cháu như một người bạn.”

Là bạn bè à…

Nhan An Mỹ bỗng chốc xị mặt ra. Tô Thu Quỳnh đã từng nói, cái câu ‘coi như bạn’ chẳng qua chỉ là một cách từ chối khéo thôi, hóa ra ông cậu không thích mẹ.

Đôi mắt đen nhánh của Nhan An Bảo cũng trở nên buồn bã hơn rất nhiều. Cậu bé mong mẹ và ông cậu có thể ở bên nhau, tiếc là ông cậu lại không có ý với mẹ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Nhan An Mỹ đáng thương dựa vào cánh tay Nhan An Bảo: “Anh ơi, ông cậu không thích mẹ, chúng mình phải làm thế nào bây giờ!”

“Mẹ cũng chưa chắc đã thích ông cậu.” Nhan An Bảo thu lại sự mất mát trên gương mặt lạnh băng, lạnh lùng nói với Nhan An Mỹ.

“Đúng! Anh nói rất đúng! Ông cậu không cần mẹ của chúng mình thì mẹ cũng không thèm!” Nhan An Mỹ nâng cằm lên rồi bỗng nhiên cười toe toét: “Anh ơi, ba rất thích mẹ đấy! Nếu ông cậu đã không thích thì có phải mình nên tác hợp cho ba với mẹ không? Em muốn được ở cùng với ba mẹ như những bạn nhỏ khác.”

Nhan An Bảo khẽ cau mày khi nghĩ đến Hách Trung Văn với mái tóc vàng hoe, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ Hách Trung Văn thật sự rất yêu mẹ mình. Nhan An Bảo suy nghĩ một lát rồi vô cùng nghiêm túc nói: “Phương pháp theo đuổi phụ nữ của ba quá lạc hậu, đúng là chúng ta phải giúp ba một tay.”

Hai đứa trẻ đạt được sự nhất trí, lại thì thầm to nhỏ bàn chiến lược giúp Hách Trung Văn theo đuổi vợ. Nhan An Mỹ đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô bé ghé vào tai Nhan An Bảo nói cái gì đó. Mắt hai anh em lập tức sáng lên như mắt hồ ly…

Sau khi tan làm, vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh muốn về thẳng khu chung cư Thiên Mệnh. Nhưng nghĩ đến hòm thuốc của mình vẫn còn ở chỗ Lưu Thiên Hàn nên định đến lấy trước.

Cô còn phải tiêu viêm, bôi thuốc cho mu bàn tay… Thuốc cô hay dùng lại ở cả trong hòm, nếu không lấy về thì rất bất tiện.

Nhan Nhã Tịnh nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ. Lúc này chắc Lưu Thiên Hàn còn chưa về, đến luôn thì khỏi phải chạm mặt anh, đỡ khó xử.

Vừa tới cổng biệt thự của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh đã nhìn thấy Cố Bắc Vinh.

Cố Bắc Vinh nhảy lò cò ra đón cô: “Bác sĩ Nhan, cô đến thì tốt quá rồi! Lưu Cửu bị sốt nhưng không chịu uống thuốc, cô vào xem giúp một chút đi.”

“Anh Lưu bị sốt à?”

“Dội nước lạnh cả đêm không sốt mới lạ!” Cố Bắc Vinh bày ra bộ mặt sợ hãi: “Nhan Vũ Trúc ác thật đấy, bỏ thuốc Lưu Cửu nặng thế chứ!”

Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc, tối qua Lưu Thiên Hàn như vậy là do Nhan Vũ Trúc gây ra ư?

Hay nói cách khác, chắc là lúc đầu khi bị bỏ thuốc, Lưu Thiên Hàn đang ở bên cạnh Nhan Vũ Trúc. Anh thích Nhan Vũ Trúc như thế, vì sao không trực tiếp để cô ta giải hết tác dụng của thuốc nhỉ?

Khó hiểu.

Nhan Nhã Tịnh không muốn lãng phí tế bào não, cô sợ Lưu Thiên Hàn tiếp tục sốt cao thêm thì sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng lấy hòm thuốc, chạy đến phòng làm việc của Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn đang ngồi trước bàn làm việc xử lý tài liệu, Nhan Nhã Tịnh lấy nhiệt kế ra nói: “Anh Lưu, nghe nói anh bị sốt, tôi đo nhiệt độ cho anh nhé.”

“Ừ.”

Không hiểu sao mỗi khi đối diện với Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh lại cảm thấy rất căng thẳng… Bằng chứng là lúc đo nhiệt độ cho anh, cô sơ ý làm rơi hộp đựng nhiệt kế xuống dưới gầm bàn.