Trương Huệ sắc mặt đen như nồi: “Phong Đình Quân thật sự nói như vậy sao?”
Cố Quân Nhi khóc đến vành mắt đỏ lòm: “Đúng vậy, anh ấy vọt lên sân thượng ngay trước mặt con, nói phải đi tìm Ngọc Minh.

Mẹ, trong lòng anh ấy vẫn không quên được người phụ nữ kia!”
Trương Huệ nói: “Không sao, đàn ông nào cũng giống nhau thôi, không có gì không quên được.

Bây giờ cậu ta mềm lòng với Thời Ngọc Minh chỉ là bởi vì có con bé kia thôi.

Cái con nhãi con kia đúng là tốt số, rượu cao độ cồn vậy, uống nhiều đến thế, mà không bị ngộ độc chết, còn được cứu sống?”
Nói tới cái này, Cố Quân Nhi càng tức giận hơn: "Mẹ, mẹ nói xem, nếu như con còn thể sinh con thì tốt biết bao nhiêu.

Con có thể sinh cho Đình Quân một đứa con thì tốt biết bao nhiêu, nói không chừng là có thể vãn hồi được trái tim của anh ấy"
Trương Huệ vỗ vỗ tay của cô ta, an ủi: “Nếu không thì mẹ đưa con ra nước ngoài xem một chút? Bác sĩ trong nước trị không hết thì chúng ta ra nước ngoài tìm chuyên gia xem sao?”
“Nhưng mà con không thể đi, nếu như con đi, Phong Đình Quận sẽ đi tìm Thời Ngọc Minh mất!”
“Vậy làm sao bây giờ.

Trương Huệ cũng âu sầu đầy mặt: “Ôi, cơ thể này của con cũng thật là, cũng chỉ có phá thai mấy lần thôi mà, sao lại không thể mang thai kia chứ? Mẹ còn thấy có người phá tới mười mấy lần còn có thể sinh cả một đội banh đó”

Cố Quân Nhi nói: “Mẹ, chúng ta trước kia không nên đặt mục tiêu lên mấy lão già kia.

Vừa già lại vừa xấu xí, cùng bọn họ lên giường cũng phải nhịn buồn nôn.

Kết quả, người nào người nấy đều là đồ cặn bã.

Nói thì hay lắm, nào là muốn li dị, muốn cưới con vào cửa, kết quả con nói mình mang thai thì người nào người nấy đều chạy không thấy bóng dáng đầu”.

“Cũng bình thường” Trương Huệ nói: “Mấy lão già đó đều chỉ thích chơi thôi.

Muốn họ ly dị với vợ cả thì còn khó hơn là lên trời.

Cũng tại mẹ, lúc đầu nên để con đi tìm Phong Đình Quân khi cậu ta còn độc thân.

Nói không chừng bây giờ con đã là mợ chủ của nhà kia rồi”.

“Mẹ, khi đó trong tim Phong Đình Quân chỉ toàn là Thời Ngọc Minh mà thôi, con không chen vào được.”
“Nhưng sau đó không phải cũng cắm được vào đó thôi?” Trương Huệ vỗ ngực một cái, hết sức có kinh nghiệm, nói: "Con tin tưởng mẹ, mẹ sẽ không hại con.

Phụ nữ chúng ta, làm việc giỏi không bằng gả được tốt, con nhìn dì Lưucủa con xem.

Bà ấy chính là một nữ cường nhân dùng sự nghiệp làm tiêu chuẩn.

Mỗi ngày đều làm việc đến mệt chết bỏ với đám đàn ông.

Kết quả bây giờ thế nào? Bà ấy thức đêm làm việc, còn mẹ đã gả vào nhà giàu có, mỗi ngày đi viện thẩm mỹ, đi dạo phố uống trà chiều.

So với bà ấy còn thoải mái hơn bao nhiêu.

Mẹ cũng muốn để cho con có được cuộc sống như thế này"
Cố Quân Nhi gật đầu một cái: "Con biết, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con."
"Con biết là tốt, Phong Đình Quân thật sự là một ứng cử viên rất tốt, chẳng những có tiền, hơn nữa trẻ tuổi đẹp trai, tiền đồ lại là bất khả hạn lượng.


Chỉ cần con có thể dụ dỗ cậu ta đi đăng kí kết hôn, thì hết thảy mọi chuyện cũng như đã định.

Bây còn có kì hòa giải, con cứ sống chết không rời, cậu ta cũng không thể làm gì con, vậy phải cho con tiền dùng như trước thôi.

Đời này con cũng không lo ăn uống, so với mấy lão già kia còn tốt hơn nhiều”.

Cố Quân Nhi cắn môi, rất là ưu sầu: "Mẹ, vậy mẹ nói con nên làm gì bây giờ? Nếu không thì...!Tiếp tục suy nghĩ cách đi giết chết đứa bé Thời Ngọc Minh sinh kia đi? Nếu không còn đứa bé đó, Phong Đình Quân nói không chừng sẽ không lưu luyến cô ta nữa”
Trương Huệ suy nghĩ một chút, tròng mắt đảo một vòng, hỏi: "Thái độ của Thời Ngọc Minh bây giờ thế nào?".

"Con cũng không rõ lắm, nhưng là Lục Hào đó che chở cô ta như vậy, thậm chí nguyện ý tự móc tiền túi tới bù vào khoản mà Phong Đình Quận rút lại kia, hẳn là rất yêu cô ta rồi?”
Nói đến đây Cố Quân Nhi hết sức không phục nói: "Con chỉ không rõ, Thời Ngọc Minh rốt cuộc có gì tốt? Mà khiến hết người này đến người khác yêu cô ta như vậy? Cô ta cũng đã là mẹ hai con rồi.

Cái chỗ đó có khi cũng không còn hình dáng gì, ấy vậy mà Lục Hào cũng nguyện ý lao vào?"
Trương Huệ ha ha cười nhạt: "Cho nên mẹ mới nói với con, đàn ông trong thiên hạ đều giống nhau, chỉ cần con cố gắng tìm đúng phương pháp, nắm đúng tính khícủa anh ta, thì chẳng có ai
mà không bắt được hết.

Phong Đình Quân thích con nít như vậy thì con cũng mang thai một đứa là được.”
Sắc mặt Cố Quân Nhi có chút trắng bệch: "Ngày hôm qua con đi tiêm kích thích rụng trứng nhưng mà Phong Đình Quân lau đi mất, hai đứa con không có.”
"Thật ra thì cũng không phải chỉ có lên giường mới có thể mang thai.

Quân Nhi, chỗ mẹ có một chai thuốc, con nghĩ cách để cho Phong Đình Quân uống vào, sai đó." Trương Huệ ghé vào bên tại Cố Quân Nhi, thấp giọng nói mấy câu.


Bên phòng Thị trường cũng vui vẻ ra mặt, lập tức đi chuẩn bị công việc thu mua.

Vincent đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tổng Giám đốc Phong, mới vừa rồi có phải ngài...!Thất thần hay không?"
Phong Đình Quận mệt mỏi day day mi tâm, cau mày nói: "Nói cậu đi Mĩ đưa Dương về, tại sao không có tin tức gì?"
"Tổng Giám đốc Phong, bé Dương đã trở về nước, đi cùng đi luật sư của cô Thời”
Phong Đình Quân chợt ngẩng đầu lên: "Vậy trước kia tại sao anh không nói?"
Vincent cũng hết sức vô tội: "Trước kia tôi nào có cơ hội? Ban đầu là cô Thời bệnh tình nguy kịch, sau đó là con gái của anh xảy ra chuyện.

Khoảng thời gian này anh trên căn bản cũng chạy đến bệnh viện suốt.

Cô Cổ Quân Nhi lại còn gọi điện thoại đến tìm anh mãi, nhưng mà ngay cả tôi cũng không tìm được anh.

Họ liền tới công ty tra hỏi tôi."
"Tới công ty?" Phong Đình Quân cau mày: "Lúc nào?"
"Chính là mấy ngày trước, hình như chính là...!ngày hôm cô chủ nhỏ Minh Nguyệt xảy ra chuyện đó."
- --------------------.