" An Hy, phát bài kiểm tra ra giùm cô"- Giáo viên tiếng anh nói
" Dạ, cô" - An Huy trả lời một cách lễ phép.
Tôi hồi hợp chờ đợi điểm của mình.

Tôi đã rất cố gắng trong bài kiểm tra đợt này nên thật sự mong muốn điểm cao.

Thật sự từ xưa đến giờ tôi rất lạc quan khi kiểm tra.

Vì thấp hay cao đều do sự cố gắng của bản thân mình.

Thay vì lo lắng tại sao ta không cố gắng một lần.
Thêm một điều đặc biệt nữa là bài này được kiểm tra khi tôi ngồi cũng với Mục An.

Cho dù ra sao thì ít nhất tôi vẫn phải đạt điểm cao để lấy sĩ diện chứ.
Bởi vì kì ấy cậu ấy đã chép bài tôi nên điểm của tôi đương nhiên cậu ấy biết rồi.


An Huy càng bước đến gần tôi lại lo lắng.

Cậu ấy đem bài tôi úp xuống bàn rồi dùng thái đồ ưu buồn nói với tôi:
" Hồi hợp quá rồi Triệu Việt coi điểm đừng sốc".
Nghe lời cậu ấy nói tôi biết đêu không lành đã đến, sợ chết đi được.

Khi tôi lật bài lên điều không tưởng đã đến.
" An Huy, cậu giỡn với tôi chắc" - Tôi hét lên, sốc không tả nỗi
Cậu ấy cứ đứng đó cười mãi.

Rồi vội nói:
" Tại thấy Triệu Việt buồn quá nên tớ phối hợp diễn tí".
" Nhắc tới cũng buồn ấy.

Tớ muốn được 10 cơ, còn thiếu tận nữa điểm "- Tôi dùng lại ánh mắt ưu buồn ấy để nhìn cậu ấy.

- " Bớt diễn đi Triệu Việt, ai chả biết cậu chả quan trọng điểm số chứ ".
- Thật sự nếu bình thường tôi đã không quan tâm rồi nhưng lần này lại hơi thất vọng.

Tôi chợt nhớ ra rồi vội hỏi
" Cậu thì sao, chắc chắn thấp hơn tớ rồi đúng không"
"Đoán đi cô gái, lúc phát xong tớ cho cậu biết"
Giọng điệu này là cao hơn mình rồi chứ gì.

Cái tên kiêu ngạo này.
Phát xong rồi, An Hy thật sự mười rồi.

" Giỏi như vậy, làm bạn tốt của tớ để chỉ bài.

Hợp lí quá rồi"- Tôi mong chờ nhìn cậu ấy.
Vậy mà tôi không ngờ rằng bài kiểm tra ấy lại có lỗi, cậu ấy lại làm một hành động làm tôi đến tận bây giờ vẫn khắc sâu trong tâm chí.

Liệu có phải năm tháng học sinh thật sự là năm tháng ngây thơ nhất có tồn tại.
- ------------------------
Giây phút ấy chỉ nghĩ là thoáng qua, ai ngờ lại là cả đời..