Hạ Minh Nguyệt nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, sắc mặt không vui lắm: “Thẩm Tri Ý mang thai con hoang, tại sao không nói cho Cảnh Minh?”
Lệ Cảnh Minh hận nhất là bị phản bội, nếu như biết được trong bụng Thẩm Tri Ý đang mang đứa con của người khác, vậy thì… ánh mắt trong veo của Hạ Minh Nguyệt đột nhiên trở nên vẩn đục, giống như loài rắn độc ẩn nấp trong lá cây.
Thím Vương: “Cô Hạ, sao cô chứng minh được đứa bé trong bụng Thẩm Tri Ý là con hoang?”
“Chuyện này…”, sau khi Hạ Minh Nguyệt nghẹn họng thì mới lên tiếng: “Cô ta giấu Cảnh Minh, không nói cho anh ấy biết”.
Nếu như cô ta mang thai thì nhất định đã nóng lòng nói cho Lệ Cảnh Minh biết ngay rồi, sao có thể cẩn thận giấu giếm, lo sợ người khác phát hiện.
Loại hành vi này của Thẩm Tri Ý chính là sự gian trá điển hình.
“Cô Hạ, những điều mà cô nói không thể chứng minh gì cả, lỡ như chỉ vì cô ta lo lắng sảy thai nên mới không muốn nói cho tổng giám đốc Lệ biết thì sao? Cô nóng vội gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lệ như vậy, nói không chừng còn giúp cô ta được toại nguyện”.
Hạ Minh Nguyệt rơi vào trầm mặc, cũng bắt đầu dần bình tĩnh hơn.
“Vậy thì tôi nên làm thế nào?”, cô ta không chịu đựng nổi việc Thẩm Tri Ý mang thai con của Lệ Cảnh Minh, chỉ nghĩ tới chuyện đứa bé được sinh ra là cô ta đã muốn phát điên lên!
Hiện giờ cô ta đối phó với một người đã khó khăn lắm rồi, lại còn có thêm một đứa nhỏ nữa, vậy thì chẳng phải cả đời này cô ta sẽ chẳng thể đứng bên cạnh Lệ Cảnh Minh hay sao?
Thím Vương thấy Hạ Minh Nguyệt dần bình tĩnh lại thì thả tay cô ta ra, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Tôi có một cách này, có thể khiến cho cô ta sẩy thai, lại có thể khiến cho tổng giám đốc Lệ nảy sinh khúc mắc với cô ta, có điều cô sẽ phải chịu ấm ức một chút…”
“Cách gì?”

“Không phải trưa ngày hôm nay tổng giám đốc Lệ sẽ về sao, cô sẽ…”, thím Vương tiến lại bên tai Hạ Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt của Hạ Minh Nguyệt dần trở nên phẳng lặng, cô ta mím môi dưới, cảm giác đau đớn kích thích đại não, đợi thím Vương nói xong thì cô ta cũng đã ra quyết định.
….
Thẩm Tri Ý đọc sách trong vườn, thời kỳ mang thai sẽ có triệu chứng thèm ngủ và buồn nôn, những phản ứng khác cô không hề có, chỉ cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, cô xem một lát lại muốn ngủ, cô chọn một tư thế thoải mái nằm trên xích đu, mắt khép hờ, tay khẽ đặt lên trên bụng.
Bụng đột nhiên động đậy, cô lập tức bị đánh thức, cô mang thai chưa tới sáu tuần, không thể xuất hiện tình trạng thai đạp.
Thế nhưng loại cảm giác ban nãy thật sự giống như đứa bé đang đạp cô vậy, cô xoa bụng, nhịp tim tăng lên, trong mắt lộ ra vẻ không nỡ.
Thẩm Tri Ý liếc nhìn thời gian, vừa mới qua mười một giờ, cô định ăn bên ngoài, nhân tiện tới cô nhi viện một chuyến để lấy mấy món quà lũ trẻ tặng cô, cũng đi thăm Bạch Thu luôn.
Cô đã nói sẽ mua đồ ăn ngon cho Bạch Thu, thế nhưng cô không biết anh ta thích ăn cái gì, rốt cuộc mua cái gì thì tốt đây?
Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng Bạch Thu ăn hết sạch một túi bánh quy, cô vô thức mỉm cười, trong lòng đã có chủ định.
Thẩm Tri Ý duỗi thẳng phía thân trên đã tê cứng, phủi bỏ lá rớt trên vai, cầm sách quay vào bên trong biệt thự.
Thẩm Tri Ý lên tầng thay một bộ váy, trang điểm nhẹ nhàng, vấn mái tóc dài lên, đôi môi hồng tự nhiên không cần phải tô son, chỉ bôi một chút son dưỡng.
Lo lắng lại xuất hiện tình trạng lần trước, Thẩm Tri Ý đổ mấy viên thuốc ra rồi cất vào trong túi, lúc này mới cầm chìa khoá rời đi.

Cô vừa mới bước ra đã nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt đứng ở chỗ cầu thang, nhìn dáng vẻ thì giống như đang cố tình đợi cô.
Thẩm Tri Ý vừa nhìn là biết cô ta muốn gây chuyện, chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần.
Kết quả Hạ Minh Nguyệt đứng giữa cầu thang chắn đường đi của cô: “Thẩm Tri Ý, sao dạo này cô cứ nôn miết thế?”
Thẩm Tri Ý nhướng mắt nói: “Liên quan quái gì tới cô”.
Hạ Minh Nguyệt nhìn xuống bụng của Thẩm Tri Ý với vẻ khó đoán, dịu dàng nói: “Tôi chỉ quan tâm cô một chút, nhìn cô khó chịu như vậy, có cần mời bác sĩ cho cô không? Lỡ như mang thai rồi thì sao?”
Thẩm Tri Ý không biết lời này của cô ta là cố tình hay vô ý, ngược lại sau khi cô nghe vậy thì cảm thấy sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tránh ra”.
Hạ Minh Nguyệt không chịu nhường, ngược lại còn tiến lại gần Thẩm Tri Ý, ánh mắt sắc lạnh nhìn biểu cảm trên mặt cô, sự cứng nhắc rất nhỏ của Thẩm Tri Ý ban nãy không thể thoát khỏi mắt cô ta.
Căng thẳng vậy sao? Hạ Minh Nguyệt đã càng xác định hơn đứa bé trong bụng Thẩm Tri Ý không phải là của Lệ Cảnh Minh.
Có điều dù như thế thì cô ta cũng không thể giữ đứa bé này lại làm hòn đá ngáng chân cô ta.
“Thẩm Tri Ý, cô nói xem sao cô lại đê tiện như thế? Tôi đã nói với cô, bố cô chết thế nào rồi, sao cô vẫn còn ở cùng với kẻ thù đã giết bố mình vậy?”

Chủ đề đột nhiên chuyển ngoặt nhanh như vậy, khiến cho Thẩm Tri Ý không kịp phản ứng, sự việc bất thường chắc chắn là có vấn đề, cô không thể không đề phòng Hạ Minh Nguyệt.
“Kẻ thù giết bố? Cô nói là Lệ Cảnh Minh ư?”, Thẩm Tri Ý bật cười, chẳng chút bận tâm lên tiếng: “Chỉ dựa vào một vài câu nói của cô thì sao tôi lại phải tin một con ả nhân tình như cô chứ không phải tin tưởng chồng mình? Hạ Minh Nguyệt, trước đây tôi còn muốn tác thành cho cô và Lệ Cảnh Minh, nhưng bây giờ xem ra mặc dù vị trí này của tôi chẳng tốt đẹp gì lắm, nhưng chọc tức cô cũng rất tốt.

Chỉ cần một ngày tôi còn đứng ở vị trí này thì cô sẽ mãi mãi là con giáp thứ mười ba đứng trong bóng tối”.
Vẻ giả tạo trên mặt Hạ Minh Nguyệt đang dần vụn vỡ, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Tri Ý, bàn tay đặt bên chân dùng lực siết chặt: “Cô…”
Thẩm Tri Ý nhếch môi, nở một nụ cười khiêu khiêu tiêu chuẩn: “Tôi cái gì mà tôi, cô không phục thì tiếp tục tự sát đi.

Có điều tôi nói rõ, đừng chơi mấy cái trò cắt cổ tay, cô có mất máu quá nhiều thì tôi cũng tuyệt đối chẳng cho thêm một giọt máu nào đâu, tới lúc đó cô chết cũng chẳng có liên quan gì tới tôi”.
“Cô cứ tiếp tục duy trì vẻ ngoan ngoãn gần đây đi, tôi thoải mái thì cô còn có thể tiếp tục làm ả nhân tình công khai trong cái nhà này, nếu như tôi không vui thì đừng trách tôi vạch trần chuyện bốn năm trước”.
Bốn năm trước, cô dùng năm mươi triệu tệ ép Hạ Minh Nguyệt rời đi, Hạ Minh Nguyệt ngoài mặt cầm tiền rời đi nhưng lại sắp xếp một vụ tai nạn xe để vu oan cho Thẩm Tri Ý.
Không ngờ tai nạn xe giả lại trở thành tai nạn xe thật, Hạ Minh Nguyệt mất máu quá nhiều rơi vào nguy hiểm.

Lệ Cảnh Minh cầu xin cô hiến máu cho Hạ Minh Nguyệt, còn nói anh sẽ đồng ý với bất cứ điều kiện nào, vậy nên cô mới thuận thế đề nghị chuyện kết hôn.
Sau khi hai người nhận giấy đăng ký kết hôn xong thì Hạ Minh Nguyệt vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện.


Cô vẫn luôn cảm thấy sự việc kỳ lạ nên mới đi điều tra.

Không ngờ đã thật sự tra được manh mối và túm được thóp của Hạ Minh Nguyệt.
Chỉ có thể nói kết quả ngày hôm nay đã được định đoạt từ sớm, Hạ Minh Nguyệt thất bại toàn tập, lại còn gậy ông đập lưng ông.
Hạ Minh Nguyệt đã quên mất chuyện này, bây giờ nghe Thẩm Tri Ý nhắc nhở thì cơn giận trên mặt lập tức trở thành hoang mang.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, cơ thể lùi ra sau một bước, dáng vẻ trông như một con thỏ bị người ta nhìn chằm chằm.
Thẩm Tri Ý mang thai, cảm xúc vốn đã dễ bực dọc mà Hạ Minh Nguyệt còn không biết sợ còn chọc tới.
Cô liếc nhìn dáng vẻ của Hạ Minh Nguyệt, rồi lạnh lùng cười chế nhạo: “Hạ Minh Nguyệt, tới lúc này rồi chắc cô cũng hiểu rõ, không phải tôi không nỡ bỏ Lệ Cảnh Minh mà là Lệ Cảnh Minh không chịu thả tôi đi.

Anh ấy không chịu ly hôn thì dù tôi có sử dụng hết toàn bộ sức lực cũng chẳng có tác dụng gì.

À đúng rồi, trước đây anh ấy còn giải thích với tôi anh ấy và cô chưa từng phát sinh quan hệ gì, xem ra sức hấp dẫn của cô cũng chẳng đâu vào đâu”.