“Tu Lễ, anh nhìn em gái anh xem, chẳng lẽ em nói một câu thật lòng cũng không được sao?”
“Thẩm Tri Ý ngậm cái miệng mày lại, mày có tư cách gì quở trách người khác!”, Thẩm Tu Lễ phủ đầu nói một câu: “Cô ấy nói là thật, nếu như ban đầu không phải mày khua môi múa mép với ông nội trước khi chết thì Thẩm thị đã là của tao rồi, hôm nay cũng sẽ không rơi vào cảnh phá sản!”
Thẩm Tri Ý vờ như không nghe thấy Thẩm Tu Lễ nói, cô nhìn người phụ nữ kia giễu cợt: “Thích xen vào việc của người khác vậy cơ à? Trước cửa có một xe phân đi ngang qua, có phải cô còn muốn cầm muỗng đuổi theo nếm xem mặn hay nhạt không?”
Khóe miệng cô nở nụ cười vô cùng nhạt, nhưng lại lộ ra sự ngạo mạn cương quyết.
Cách đó không xa là phòng vệ sinh, sau khi nghe Thẩm Tri Ý nói vậy, sắc mặt người phụ nữ đó cũng không ổn nữa, có cảm giác muốn nôn.
Thẩm Tu Lễ nhìn thấy thái độ của Thẩm Tri Ý liền nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Tri Ý, mày bớt làm bộ làm tịch đi, tao là anh trai mày, mày phải có thái độ tôn trọng tao”.
Mắt Thẩm Tri Ý lóe sáng, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Thì ra anh còn biết anh là anh tôi”.
“Tôi cũng nghi ngờ có phải anh chơi gái đến mức ngu luôn rồi hay không? Thẩm Tu Lễ, anh luôn miệng nói tôi giành vị trí của anh, anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem anh hơn tôi ở điểm nào? Ban đầu ông nội đã cho anh cơ hội, là do anh không biết trân trọng, lấy tiền đi chơi gái đánh bạc, thua hết sạch.


Ông nội tốt bụng dạy anh dạy anh buôn bán, nhưng anh đã từng nghiêm túc lắng nghe câu nào chưa?”
“Tôi quản lý Thẩm thị sáu năm, Thẩm thị phát triển dựa vào việc tôi kinh doanh bất động sản, đồ trang sức, trang sức, vật liệu xây dựng… Có lĩnh vực nào không phải do tôi chèo chống? Hơn nữa, chức tổng giám đốc Thẩm thị không phải ông nội cho tôi mà là các cổ đông bỏ phiếu bầu chọn.

Chắc là anh vẫn còn phương thức liên lạc của họ, không tin thì tự gọi điện thoại hỏi xem năm đó tôi bao nhiêu phiếu anh được bao nhiêu phiếu!”
Mười tám tuổi Thẩm Tri Ý nhận được toàn bộ số phiếu bầu chọn, trở thành người có quyền quyết định cao nhất của tập đoàn nhà họ Thẩm.

Còn Thẩm Tu Lễ không có phiếu nào, bị người ta nói thành bùn loãng không trát nổi tường.
Những năm qua nếu không phải cô ở Thẩm thị thì Thẩm Tu Lễ sẽ không lấy được một xu nào.
Cô kiếm tiền cực khổ nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa!
Thẩm Tu Lễ không làm được việc gì nên hồn, chỉ biết nói năng linh tinh sau lưng người khác.

Khi còn trẻ, Thẩm Tri Ý đã nhẹ nhàng ngồi lên vị trí kia.

Vì sợ người xem thường nên thủ đoạn làm việc của cô có thể nói là mạnh mẽ vang dội.


Hơn nữa cô không nể mặt ai, cũng không chú trọng đối nhân xử thế, làm được thì làm, hoặc là nghe theo cô, hoặc là có năng lực khiến cô tin phục.
Cô thủ đoạn như vậy nên khi đó rất nhiều người cảm thấy cô quá sắc sảo, xử lý chuyện không khéo đưa đẩy.
Những nhân vật lão làng trong giới kinh doanh dạy cô phải làm việc linh hoạt đưa đẩy, bởi vì rất sợ đắc tội người khác sẽ khiến chuyện làm ăn không thành.
Thẩm Tri Ý không nghe theo, tính tình giống như một thanh kiếm sắc, khăng khăng đi theo con đường riêng của mình.
Năm ông cụ Thẩm qua đời, nhà họ Thẩm gặp nguy, tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Thẩm sắp sụp đổ.

Khi đó Thẩm Tri Ý đang học đại học năm thứ hai đã bỏ học tiếp quản Thẩm thị, gắng gượng vực dậy nhà họ Thẩm đã rơi xuống vách núi.
Hai tháng đó, Thẩm Tri Ý tăng ca mỗi đêm, dùng phương pháp Polyphasic sleep làm việc bốn tiếng ngủ mười lăm phút, với vòng tuần hoàn này một tuần chỉ ngủ mấy tiếng.
Bàn chuyện hợp tác, họp hành, xác định phương án, xã giao, một mình Thẩm Tri Ý từng bước từng bước một đưa cổ phiếu nhà họ Thẩm tăng lên 25%.
Những chuyện này, Thẩm Tu Lễ chưa bao giờ coi ra gì, hắn không có ấn tượng nhưng Lệ Cảnh Minh lại thấy rất rõ.
Mấy năm đó dù Lệ Cảnh Minh chán ghét Thẩm Tri Ý thế nào đi nữa, cũng không khỏi bội phục Thẩm Tri Ý từ đáy lòng.


Bề ngoài xinh đẹp, lại còn có năng lực, đàn ông đứng trước mặt cô chỉ biết tự xấu hổ.
Thẩm Tu Lễ hơi chột dạ, ánh mắt mới vừa nãy còn sắc bén, lúc này trở nên trốn tránh, chuyện liên quan tới lần bỏ phiếu dĩ nhiên hắn nhớ rõ, lúc ấy Thẩm Tri Ý giành toàn bộ phiếu bầu.
Nhưng đó đã là quá khứ rồi, Thẩm Tu Lễ không chấp nhận, hắn quát lớn: “Vậy thì đã sao? Vậy chỉ có thể chứng minh bọn họ đều bị mù, chọn mày, chẳng phải nhà họ Thẩm vẫn phá sản đó sao?”
“Có cần tôi nhắc anh vì sao nhà họ Thẩm phá sản không?”, giọng Thẩm Tri Ý lạnh lùng, không mấy vui vẻ, sự uy nghiêm trong đó làm người ta phải ngoái nhìn.
“Chẳng qua tôi chỉ biến mất bốn ngày, tại sao bố lại ký hợp đồng có vấn đề?”
Thẩm Tu Lễ nghe xong sắc mặt hơi thay đổi.
Thẩm Tri Ý nhíu mày: “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, ban đầu anh đánh bạc ở sòng bạc ngầm, nợ một số tiền lớn, có người giới thiệu với anh một dự án đầu tư, anh không kiếm được tiền từ chỗ tôi nên mới dụ dỗ bố đi ký”.