Nhà hàng Tây năm sao, một bữa ăn phải trả hơn mười nghìn tệ, một bữa ăn như Lệ Cảnh Minh đưa cô đi ăn ít nhất cũng hai trăm nghìn tệ.

Lúc Thẩm thị vẫn còn, Thẩm Tu Lễ không có công việc, tất cả tiền tiêu vặt đều dựa vào cổ phần trong tay hoặc là lấy từ chỗ cô.

Bây giờ nhà họ Thẩm không còn, không ngờ hắn còn có thể tới nơi thế này, trông khí sắc không tệ, xem ra mấy tháng qua sống khá thoải mái.

Thẩm Tri Ý thấy hắn thì mở miệng theo bản năng, nhưng một tiếng “Anh” cuối cùng cũng không phát ra, dừng lại trong cổ họng cô như có một cục đá góc cạnh chặn ở đó.

Thẩm Tu Lễ thân mật ôm một người phụ nữ, hai người vừa nhìn đã biết là quan hệ không bình thường.


Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Tu Lễ ngẩng đầu, thấy là Thẩm Tri Ý, trong mắt hắn thoáng qua vẻ kinh ngạc sau đó lộ ra nỗi hận thù và mất kiên nhẫn.

Thẩm Tu Lễ nói một câu với người phụ nữ đang ôm trong lòng, cô ta nhìn về phía Thẩm Tri Ý với vẻ khinh miệt.

Ngẫm nghĩ, cũng không có gì để nói với nhau, Thẩm Tri Ý xoay người định rời đi thì Thẩm Tu Lễ bỗng lên tiếng.

“Ồ, đây không phải là em gái thân yêu ư? Sao mày lại ở đây?”
Sắc mặt Thẩm Tri Ý hơi khó coi, giờ phút này hai chân cứ như dính trên mặt đất không thể động đậy, cô cố gắng lấy lại tinh thần: “Anh có thể ở đây, còn tôi thì không thể đến à?”
Thẩm Tu Lễ quan sát Thẩm Tri Ý từ trên xuống dưới, khác biệt mãnh liệt khiến trong lòng hắn cực kỳ bất bình, dựa vào đâu Thẩm Tri Ý – người khiến nhà họ Thẩm không còn tồn tại mà có thể sống tốt như vậy?
Nhìn quần áo trên người cô xinh đẹp thời thượng, còn cả đồ trang sức tuyệt đẹp trên cổ, tính ra giá cả bộ này không thấp hơn bảy con số.

“Xem ra Lệ Cảnh Minh bao nuôi mày rất tốt”.

Thẩm Tri Ý thật sự lười để ý đến hắn, cô vô tình sờ tai nói: “Không thể nói là bao nuôi, tôi với anh ấy vẫn chưa ly hôn”.

“Cũng chỉ biết dùng những thủ đoạn này thôi, dù sao cũng là một con điếm, gả đi còn mất thêm tiền”.

Tên của Thẩm Tu Lễ là do ông cụ Thẩm đặt, rèn luyện lễ nghi, nhưng Thẩm Tu Lễ không liên quan đến chữ “Lễ” chút nào, mở miệng ngậm miệng đều là sỉ nhục người khác.


Không làm được việc chính, suốt ngày ăn chơi rượu chè gái gú.

Vốn dĩ tưởng rằng nhà họ Thẩm không còn nữa thì hắn sẽ biết điều hơn chút, nhưng người phụ nữ trong lòng hắn đeo lắc tay, dây chuyền, bông tai xa hoa… Chó không đổi được bản tính ăn phân, hắn vẫn y hệt như cũ.

Người phụ nữ ôm cánh tay Thẩm Tu Lễ phụ họa: “Còn không phải sao? Em vừa thấy tin tức hot trên mạng, tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị bỏ ra 520 triệu tệ đấu giá được một mảnh đất định xây khu vui chơi cho cô ta đấy”.

Thẩm Tu Lễ nghe vậy, nỗi căm ghét trong lòng lại mãnh liệt ập tới.

Người phụ nữ tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Em gái anh quả là không giống làm em gái, công ty mình bị chồng thu mua, cô ta sống thoải mái sung sướng, người khổ là người làm anh như anh, rõ ràng cũng là người của nhà họ Thẩm, sau khi nhà họ Thẩm không còn nữa, anh xem anh sống thế nào”.

“Lại nhìn em gái anh, có thủ đoạn, em cũng nghi ngờ ban đầu là cô ta cố ý chuyển nhượng Thẩm thị cho Lệ Cảnh Minh”.

Thẩm Tu Lễ nghiến răng, ánh mắt như sắp phun lửa.


“Thẩm Tri Ý, ban đầu tao nên bảo bố giết mày đi, đồ ăn cháo đá bát như mày bắt tay với người ngoài nuốt gia sản của nhà họ Thẩm, ban đầu ông nội bị mù mới giao công ty cho mày!”
Ánh mắt Thẩm Tri Ý sắc bén, mỉm cười khinh miệt: “Không giao cho tôi, chẳng lẽ giao cho anh à?”
Thẩm Tu Lễ chưa kịp lên tiếng, ngược lại người phụ nữ đứng bên cạnh hắn xen vào: “Vốn là nên giao cho Tu Lễ, đàn ông trông coi công ty gia tộc là lẽ đương nhiên, Tu Lễ mới là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Thẩm, nếu anh ấy thừa kế thì tuyệt đối sẽ không ra nng nổi này”.

Đúng vậy tuyệt đối sẽ không ra nông nỗi này, e rằng chưa tới hai năm hắn đã thân bại danh liệt.

Ban đầu không phải ông cụ Thẩm chưa từng cho Thẩm Tu Lễ cơ hội, kết quả hắn chơi bời rượu chè gái gú, đánh bạc, chưa từng nghiêm túc tới công ty ngày nào, như vậy ai có thể yên tâm giao gia sản vào tay hắn được đây?
Góc miệng Thẩm Tri Ý hơi nhếch lên tạo thành độ cong, cô khinh miệt liếc nhìn người phụ nữ kia: “Chuyện của nhà họ Thẩm, cô có tư cách gì mà xen vào?”