Vương Thiên Ân đang uống trà, vừa nghe thấy ba chữ "Uyển Đình Nhu" thì "phụt" ra một tiếng rõ to.

"Âm thanh gì thế?"

Uông Sở Diệu khẽ giật mình.

Hắn lầm bầm: Sao có thể chứ?

"Cậu nói gì thế? Tôi nghe không rõ."

"Không...tôi có nói gì đâu."

Vẫn không thể tin được vào tai. Vương Thiên Ân cố xác thực lại một lần nữa.

"Thế cô ta sống ở khu phố S à?"

Uông Sở Diệu "Chậc" một tiếng, vẻ hơi bực dọc:

"Đã bảo đó không phải là tiểu thư nhà nào cả mà? Vương Thiên Ân, rốt cuộc cậu có tập trung vào câu chuyện của tôi không vậy? Người bình thường thì sao có thể sống ở khu phố S được? Cô ấy đâu phải tôi hay cậu..."

"Giờ tôi bận chút việc. Mai gặp nhau lúc 22 giờ ở Bar Kim Cát."

Uông Sở Diệu dường như muốn nói tiếp thì Vương Thiên Ân vội cắt ngang.

Hắn vẫn chưa kịp nói thêm một lời nào thì Vương Thiên Ân đã dập máy luôn. Vốn định hỏi thế sao không qua nhà cậu ta? Dù sao thì cậu ta cũng ở khu phố Y?

Cứ tưởng sẽ nhất cử lưỡng tiện...

Thôi bỏ đi. Có cơ hội sẽ gặp em sau vậy, cô bé của tôi.

...

Cùng lúc đó, tại căn phòng trọ bừa bộn như một bãi chiến trường ở khu phố Y.

Vương Thiên Ân đang nằm dài trên giường, hắn vắt tay lên mặt, che khuất đi đôi mắt sắc lẻm đầy vẻ bí ẩn thâm sâu. Lầm bầm:

"Uông Sở Diệu chắc là điên rồi."

Càng nghĩ càng thấy thật nực cười, lại còn trớ trêu. Uông Đại thiếu gia bao nhiêu đứa không chọn, lại chọn ngay con nhỏ hàng xóm phiền phức, còn hay lắm chuyện?

"Hừ. Đáng lẽ mình không nên để hắn một mình lâu như vậy."

Nghĩ cũng nghĩ nát óc vẫn không thể nào tìm ra được lí do rốt cuộc tại sao lại là "cô ta"?

Đột nhiên Vương Thiên Ân hét ầm lên:

"Aaaaaaa!!!"

Làm Uyển Đình Nhu ở đối diện nghe thấy cũng phải giật mình.

"Dạo này thời tiết hay nắng nóng. Nhớ khoá chặt cửa vào."

Cô hiểu ý nhưng vẫn cố hỏi lại:

"Có cần qua xem thử không ạ? Ngộ nhỡ cậu ấy..."

"Không cần đâu, trời mát lên tự khắc sẽ hết điên dại thôi."

Bà Ngọc điềm tĩnh trả lời.

Uyển Đình Nhu đợi bà thiếp đi. Cô lén qua bên nhà đối diện. Đã đứng trước đó được gần mười lăm phút nhưng nửa muốn ấn chuông, nửa lại không.

"Hay thôi vậy."

Vừa định quay về, thì từ trong nhà, Trần Thiên Hạo xồng xộc đi ra chẳng nói chẳng rằng quát lớn vào mặt cô.

"Sao cứ phải chọn cô thì mới được hả?"