Chương 15: Nói Chuyện

Vu Thu Nguyệt ở trong Cẩm Tú viên là một nơi phong cảnh rất đẹp.

Trong vườn đủ các loại mai, đào, quế, lê, hải đường cùng các loại cây khác. Mùa nào cũng sẽ có hoa nở tỏa hương khoe sắc.

Hôm nay là lúc mộc lan nở hoa, từng đóa hoa nở trắng toát như tuyết, hương thơm nồng nàn.

Lúc này một nha hoàn mặc áo phần hồng thêu hoa, quần trắng kim tuyết vội vàng chạy vào phòng

Nàng chạy vào trong phòng ngủ. Phòng ngủ trang hoàng hoa mĩ. Bình hoa khổng tước quý báu, sau bình phong là giường mã não, cửa sổ làm bằng gỗ tử đàn, còn có đàn cổ khắc hoa mai…

Vu Thu Nguyệt ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển thơ, thấy nha hoàn đến vội chạy buông sách trên tay, chạy lên hỏi:

– Ngọc Liên, ngươi nghe được gì?

Ngọc Liên thở hổn hển mấy hơi rồi nói:

– Tiểu thư đã nghe được. Đêm qua Hầu gia nghỉ ở Sở Thiên các.

– Sở thiên các? Hai nha đầu thông phòng kia ở Sở Thiên các hầu hạ đúng không?

Nói tới đây Vu Thu Nguyệt đang cười trầm xuống:

– Ta chỉ để ý phòng bị Tương Nhược Lan mà quên mất hai nha đầu này.

Nàng nghĩ đến mới cưới được ngày thứ hai mà Hầu gia đã bỏ nàng mà tìm hai nha đầu kia mà trong lòng nổi lên một cỗ oán khí. Nhưng lại nghĩ đên hai nha đầu kia vốn chỉ là nô tỳ được sủng cũng chẳng làm sao nên mới bình tâm lại. Rồi hỏi tiếp:

– Tối hôm qua là ai hầu hạ?

Trên mặt Ngọc Liên có chút cổ quái, ngập ngừng nói mãi không nên câu.

Vu Thu Nguyệt nhíu mi:

– Thế nào mà lại ấp a ấp úng

Ngọc Liên đến gần Vu Thu Nguyệt nhẹ giọng nói vào tai nàng:

– Tối qua Hầu gia không cho ai hầu hạ. Hoa Thanh và Nhược Lâm đều ngủ ở nhĩ phòng (phòng bên cạnh cho nô tì ngủ để tiện hầu hạ). Rồi giọng nói càng nhỏ: Nha đầu Mặc Hương trong Sở Thiên các nói… nói tới đây Ngọc Liên đỏ bừng khó mà mở miệng.

Vu Thu Nguyệt nhíu mày không kiên nhẫn nói:

– Nha đầu chết tiệt kia, nói một lần cho xong đi.

Ngọc Liên thấy tiểu thư tức giận mới ấp úng nói:

– Mặc Hương nói Hầu gia sống vô cùng có quy luật, trước kia.. cứ năm ngày mới cho người hầu hạ một lần, chưa bao giờ phá lệ…

Nói đến cuối, giọng Ngọc Liên nhỏ lại như tiếng muỗi vo ve.

– Năm ngày…

Vu Thu Nguyệt ngây người, tay không ý thức mà vày vò chiếc khăn hồi lâu không nói.

Một lát sau lại hỏi:

– Đêm qua Thu đường viện có gây sự gì không?

Ngọc Liên lắc đầu:

– Không có, Thu Đường viện rất an tĩnh.

Vu Thu Nguyệt nhớ lại khi trước Tương Nhược Lan trừng mắt đánh nàng, trong lòng vẫn sợ hãi, hừ lạnh nói:

– Xem ra nàng ta chỉ coi ta là cái đinh trong mắt thôi.

Đang nói thì bên ngoài Cúc Nhiễm thông báo: – Nhị phu nhân tới.

Vừa dứt lời thì rèm cửa được vén lên, một nữ tử tầm 20 tuổi mỉm cười đi vào. Đúng là con dâu của Triệu di thái thái, vợ của Cận Thiệu Đường và cũng là biểu tỷ của Vu Thu Nguyệt – Vương thị.

– Biểu muội, hai ngày qua ngươi vào cửa có nhiều chuyện phải làm. Hôm nay có nhàn rỗi nói chuyện cùng tỷ tỷ không?

Nàng ta cười mị mị bước vào.

Vương thị hôm nay mặc bộ váy màu xanh nhạt thêu hoa vàng, tóc búi cao cài trâm vàng, một thân hoa quý.

Vu Thu Nguyệt thấy nàng vội cười, đón:

– Tỷ tỷ sao lại nói thế. Muội vẫn muốn có thời gian đến gặp tỷ tỷ. Vừa rồi còn nói với Ngọc Liên là xế chiều đến tìm tỷ không ngờ tỷ đã tới. Mau vào đây.

Nói rồi quay đầu sai Ngọc Liên:

– Mau pha trà, dùng trà Thiết quan âm mà hôm qua thái phu nhân mang đến.

Vừa nói vừa kéo Vương thị ngồi xuống trường kỉ.

Vương thị ngồi xuống rồi nhìn lướt qua cách bày biện trong phòng thấy vật nào cũng cực kì tinh xảo, quý báu liền cười nói:

– Muội muội dù không thể thành chính thất nhưng Hầu gia đối với muội rất tốt nha. Nhìn trong viện này so với Thu Đường viện kia chẳng kém chút nào.

Lúc này Ngọc Liên bưng trà lên. Nước trà xanh biếc có vài chiếc lá nổi lên, hương thơm thanh nhã thấm vào lòng người.

Vương thị cười nói:

– Thiết quan âm này là cống phẩm năm nay chỉ có mười cân. Thái hậu ban cho thái phu nhân nửa cân. Nghe nói bình thường thái phu nhân còn không nỡ uống không nghĩ tới lại đem tặng ngươi. Có thể thấy thái phu nhân coi trọng muội. Tương lại vị trí cai quản gia đình chắc chắn là của muội muội.

Vu Thu Nguyệt nhìn ra bên ngoài, tỏ vẻ kinh hoàng nói:

– Tỷ tỷ đừng nói sớm như thế. Muội muội chỉ là thiếp trên còn phu nhân. Vị trí đương gia (cai quản gia đình) sao đến phiên muội?

Vương thị vỗ đùi hận hận nói:

– Nếu không vì Tương Nhược Lan ngáng chân thì muội muội đã là phu nhân Hầu phủ. Tương Nhược Lan thật không biết xấu hổ.

Vu Thu Nguyệt cúi đầu nói như sắp khóc:

– Tỷ tỷ đừng nói như nhế. Nếu để người ta nghe được sẽ lại trị tội muội. Muội cũng không có gì oán hận. Đây là số mệnh của muội, chỉ cần có thể được ở bên Hầu gia đã thỏa mãn rồi.

Nàng cầm khăn lau nước mắt nói:

– Nhắc đến đây, muội muội có ngày hôm nay đều nhờ có tỷ tỷ ban tặng, ân tình của tỷ tỷ cả đời không dám quên.

Vương thị cười cười, kéo tay Vu Thu Nguyệt:

– Xem muội nói này. Tỷ tỷ dù có đưa ngươi vào phủ, tạo cơ hội cho ngươi và Hầu gia gặp mặt nhưng vẫn là nhờ bản lĩnh của muội muội khiến Hầu gia yêu thích. Muội thông thư đạt lí, hiền lương thục đức đúng là mẫu người Hầu gia yêu thích. Hơn nữa trời sinh muội hoa nhường nguyệt thẹn. Hầu gia sao lại không động tâm. Hầu gia tuổi đã lớn, thái phu nhân gấp rút muốn hắn lấy vợ nhìn trúng tính tình muội muội. Về khoản môn đăng hộ đối không phải chuyện Hầu gia và Thái phu nhân quan tâm, chỉ cần gia thế trong sạch là được.

Vu Thu Nguyệt cúi đầu nói:

– Thu Nguyệt vốn không xứng với Hầu gia. Nếu không nhờ tỷ sao Thu Nguyệt có thể quen biết Hầu gia? Đại ân của tỷ ta lúc nào cũng nhớ rõ trong lòng.

Vương thị càng tươi cười nắm chặt tay Vu Thu Nguyệt nói:

– Đều là người một nhà, muội sống tốt thì tỷ cũng tốt. đạo lí này ta rất rõ. Chỉ cần sau này muội thành đương gia chớ quên tỷ là được.

Vu Thu Nguyệt lập tức ngẩng đầu thề:

– Nếu Vu Thu Nguyệt có nửa điểm không phải với tỷ tỷ thì sẽ khiến ta trời tru đất diệt….

– Được rồi! Vương thi cắt lời, khoát tay cười nói: – ta còn không tin muội sao? Sau này muội cần giúp gì cứ nói, chỉ cần tỷ có thể làm thì nhất định không nói hai lời.

Vu thu nguyệt cười cười, cúi đầu, trong mắt quang mang chợt lóe.

– Thôi, được rồi, lâu như vậy quên mất chuyện chính.

Vương thị buông chén trà trong tay nhìn Vu Thu Nguyệt nói:

– Mười ngày sau, thái phu nhân sẽ mời khách quí đến nhà xem kịch, mượn cơ hội này để giới thiệu các ngươi với các quý phu nhân. Bên kia trong thời gian ngắn chắc chắn không thể học tốt được quy củ, không thể gặp khách. Đến lúc đó là cơ hội để muội muội lộ diện rồi. Muội phải nắm cho chắc. Chỉ cần mọi người tiếp nhận muội thì địa vị của muội lại càng được nâng lên.

Vu thu nguyệt nhẹ nhàng cười:

– Muội muội đã biết, cám ơn tỷ tỷ nhắc nhở

Chương 16: Ánh Tuyết

Thu đường viện

Hồng Hạnh đẩy cửa phòng đã thấy Tương Nhược Lan ngồi trên đầu giường ôm chăn, ngẩn người, bèn nói:

– Tiểu thư, người tỉnh lại khi nào, sao không gọi chúng ta?

Tương Nhược Lan hơi động, lúc này mới phát hiện chân hơi tê dại, rồi nói:

– Buổi tối gặp ác mộng, tỉnh lại rồi cũng không ngủ được nữa.

Hồng Hạnh nghe xong thầm đoán là vì Hầu gia đi tìm nha đầu thông phòng cũng không muốn để ý đến nàng nên tâm tình không tốt. Tất nhiên những lời này cũng chỉ dám nghĩ mà không dám nói, bèn hỏi:

– Tiểu thư có ngủ tiếp không?

Tương Nhược Lan ngẩng đầu:

– Bây giờ là canh mấy

Hồng Hạnh đáp: – canh thìn.

– Ai nha!

Tương Nhược Lan vội nhảy xuống giường nhưng vì chân bị tê nên té lăn trên đất. Hồng Hạnh vội chạy lên đỡ:

– Tiểu thư, người gấp cái gì a, canh giờ vẫn còn sớm.

– Giờ thìn phải đi thỉnh an, giờ thìn rồi! thiếu chút nữa là quên!

Tương Nhược Lan kêu lên vội vội vàng vàng nói với Hồng Hạnh:

– Nhanh nhanh chải đầu cho ta, ta muốn đi thỉnh an thái phu nhân.

Lúc này, Phương mụ mụ đi vào, phía sau là Ánh Tuyết và Hoa Thanh bưng nước cho Tương Nhược Lan rửa mặt, vừa vặn nghe được Tương Nhược Lan nói liền bảo:

– Tiểu thư đừng vội, thái phu nhân đã sai người dặn, trên đầu tiểu thư có thương tích, không cần phải đến thỉnh an.

– Từ lúc nào? Tương Nhược Lan quay đầu hỏi.

– Lúc tối hôm qua, lúc ấy tiểu thư đang nói chuyện cùng Hồng Hạnh nên ta không vào bẩm báo.

Hồng Hạnh lúc này buông lược nói với Tương Nhược Lan:

– Nếu đã thế tiểu thư có ngủ tiếp không?

Tương Nhược Lan lắc đầu:

– Không được, ta nhất định phải đi, nhanh giúp ta chuẩn bị, đã không còn sớm rồi. Các ngươi có biết thái phu nhân thường dậy lúc nào không?

Các nha hoàn trong phòng nhìn nhau ngơ ngác, không ai quan tâm đến chuyện này. Tương Nhược Lan thở dài, thật đúng là không chuyện gì tốt cả?

Lúc này Ánh Tuyết mới nhỏ giọng nói:

– Tiểu thư, thái phu nhân lúc nào cũng giờ Mão hai khắc thức dậy

Hồng Hạnh thấy Ánh Tuyết nói vội trừng mắt:

– Ngươi không biết cũng đừng nói lung tung tránh phiền phức tiểu thư! Mang nước ra ngoài. Chuyện ngoài viện ngươi đã làm chưa?

Tương Nhược Lan nhìn Ánh Tuyết, đó chính là nha hoàn lớn lên cực kì thanh tú đã gặp qua, nghe Hồng Hạnh nói là nha đầu ngoại viện. Nàng nhìn Ánh Tuyết hỏi:

– Ngươi chắc chắn?

Ánh Tuyết nhìn Hồng Hạnh thấy Hồng Hạnh lạnh lùng nhìn nàng vội cúi đầu:

– Khi ta đến nhà bếp thường xuyên gặp nha đầu trong viện thái phu nhân, trong lúc trò chuyện biết được một chút thói quen của thái phu nhân

– A!

Hai mắt Tương Nhược Lan sáng ngời đánh giá Ánh Tuyết từ trên xuống dưới. Trong trí nhớ Tương Nhược Lan không có nhiều thông tin về nữ tử này, chỉ biết nàng không phải là nha hoàn phủ tướng quân mà là nô tỳ bán thân cho nên chỉ hầu hạ ngoại viện.

– Vậy ngươi còn biết cái gì?

Ánh Tuyết cúi đầu thong thả nói:

– Thân thể thái phu nhân không tốt nên đều dậy sớm. Buổi sáng giờ Mão hai khắc dậy, buổi tối thì canh ba mới đi ngủ. Cuộc sống rất có quy luật!

Hồng Hạnh đứng bên thấy tiểu thư có hứng thú với Ánh Tuyết, cắn cắn môi gắt gao nhìn Ánh Tuyết.

Tương Nhược Lan đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Ánh Tuyết, hai mắt nhìn thẳng nàng. Bước chân và ánh mắt nàng đều khiến người khác có áp lực. Đây là nàng học từ sếp của nàng. Mỗi khi sếp đến gần nàng như thế, tâm tình của nàng đều trở nên căng thẳng hơn. Sau này sếp nói với nàng rằng chỉ có nàng dưới áp lực đó của sếp mà vẫn duy trì sự trầm tĩnh, ánh mắt không đổi. Từ lúc đó, sếp bắt đầu chú ý đến biểu hiện của Tương Nhược Lan.

Hôm nay nàng cẩn thận nhìn vẻ mặt Ánh Tuyết, Ánh Tuyết cũng không vì nàng đến gần mà có chút khiếp sợ, ánh mắt không thay đổi. Chắc chắn đây không phải là người nhát gan sợ chuyện.

Tốt lắm! Khóe miệng Tương Nhược Lan lộ ra ý cười nhàn nhạt.

– Thân thể thái phu nhân không khỏe? Bà có bệnh gì?

Ánh Tuyết vẫn cúi đầu, hai tay xoắn chặt, Tương Nhược Lan nhìn đôi tay trắng bệch biết trong lòng nàng có sự sợ hãi nhưng vẫn có thể khống chế được tâm tình cũng không phải là chuyện đơn giản.

Ánh Tuyết đáp lại:

– Tiểu nha đầu kia nói, từ khi thái phu nhân sinh tiểu thư có để lại bệnh chứng, về phần cụ thể là gì thì Ánh Tuyết không biết.

Tương Nhược Lan gật đầu rất hài lòng với câu trả lời của nàng:

– Ngươi có thể nghe được nhiều chuyện như thế qua lời tiểu nha đầu kia, nhất định tốn không ít tâm tư?

Ánh Tuyết ngây người rồi bình tĩnh trả lời:

– Nàng ấy thích những đồ nô tỳ thêu thùa, nô tỳ đáp ứng thêu cho nàng một bộ xiêm y.

Trong lòng hơi kinh hãi, tiểu thư trở nên khôn khéo như thế từ bao giờ. Tương Nhược Lan mỉm cười, xoay người sang chỗ khác. Là một người cơ trí cũng có chút tâm cơ. Tốt nhất nên để bên cạnh quan sát một thời gian, nếu có thể tin thì so với Hồng Hạnh còn hữu dụng hơn. Nàng ngồi trước gương để cho Hồng Hạnh giúp nàng chải đầu rồi nhìn Ánh Tuyết qua gương nói:

– Từ hôm nay ngươi vào trong phòng hầu hạ.

Tương Nhược Lan không biết hầu hạ ngoài viện là nha hoàn cấp ba, vào trong phòng là thăng lên một bậc thành nhị đẳng (cấp 2) nha hoàn, tiền lương và đãi ngộ cũng hơn hẳn. Nhưng những người hiểu điều này sắc mặt đều thay đổi.

Phương mụ mụ không nói gì chỉ chăm chú giúp nàng trang điểm. Liên Kiều và Hoa Anh là nhị đẳng nha hoàn nghe thế nhìn nhau rồi quay đầu nhìn sắc mặt Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh thì hiện rõ sự kinh ngạc, đang giúp Tương Nhược Lan vấn tóc tay khẽ động khiến Tương Nhược Lan bị đau.

Mà Ánh Tuyết chỉ vui mừng thoáng qua rồi thần sắc khôi phục bình thường.

Vẻ mặt những người này Tương Nhược Lan đều thấy rõ. Đối với biểu hiện của Ánh Tuyết lại càng hài lòng.

Đến khi Ánh Tuyết bưng nước ra ngoài, Hồng Hạnh ngừng tay, nói với Tương Nhược Lan:

– Tiểu thư, Ánh Tuyết lai lịch không rõ, không đáng tin cậy, sao người có thể để vào phòng hầu hạ

Tương Nhược Lan qua gương nhìn thẳng vào vẻ mặt vội vàng của Hồng Hạnh nhàn nhạt nói:

– Ta tự biết mình làm gì. Hồng Hạnh, ngươi tốt nhất là làm tốt chuyện của mình đi!

Hồng Hạnh nghe vậy sửng sốt, nhìn trong gương Tương Nhược Lan không giận mà uy, đột nhiên cảm giác tiểu thư rất xa lạ. Nàng không dám nói thêm, chỉ cầm lược tiếp tục chải đầu cho Tương Nhược Lan.

Lúc sau, Ánh Tuyết vừa đến, Hồng Hạnh nhìn qua gương bóng dáng yểu điệu thanh tú kia, sắc mặt cực kì âm trầm.