Trước đây nhìn thấy bệ hạ, từ trong lòng sợ hãi, rồi lại làm bộ vui vẻ hạnh phúc tươi cười.
Nhưng mà những ngày gần đây, y lại thích bệ hạ như vậy, ôn nhu, lại sẽ thương y, sủng y, không có ánh mắt sắc bén, động tác thô bạo.
Bệ hạ như vậy, thật tốt!
Nếu có thể vẫn luôn như vậy, thật là tốt biết bao!
Trong Lãnh Tịch cung.
Cùng thời điểm lần đầu tiên tới không có khác nhau nhiều, duy nhất khác chính là, nơi này nhiều hơn vài phần nhân khí, thị vệ cũng nhiều vài lần so với trước kia.
Ánh nến lập loè mỏng manh trong nhà.
Đêm, im ắng, liền thanh âm gió thu rào rạt ở nơi xa đều nghe được rõ ràng.
Tay Đoạn Hồng Vũ kéo cánh tay Cố Khinh Hàn, từ cung điện kim bích huy hoàng, đến Ngự Hoa viên đầy lạc thú một đường cất bước đi đến Lãnh Tịch cung hẻo lánh, mục nát này.
Nhìn cung điện cô đơn, hoang vắng này, trong lòng từng trận cảm khái.
Thượng Quan Hạo nói như thế nào cũng là một hoàng tử của nước hắn, lại tại loại phòng mục nát, lụi bại sinh sống trong suốt năm năm.
Trong hậu cung, thói đời nóng lạnh, một khi vào lãnh cung này, ngay cả hạ nhân thấp kém nhất đều không bằng.
Tất cả tiểu thị, nô bộc đều có thể ức hiếp ngươi, vũ nhục ngươi, cả đời cũng chỉ có thể sống ở nơi chật hẹp nhỏ bé này.

Ấm lạnh không người biết.
Nếu, nếu y về sau thật sự cũng có một ngày như vậy vào lãnh cung, có lẽ, y sẽ lựa chọn kết thúc tính mạng của mình đi.
Đẩy ra nhà ở, chỉ thấy tiểu Lâm Tử quỳ gối ở mép giường, đang cầm một chiếc khăn vải sạch sẽ lau trán cho Thượng Quan Hạo, mà Sở Dật ở bên cạnh bàn mân mê một ít dược liệu.
Ánh mắt đầu tiên, Đoạn Hồng Vũ đã bị nhà ở đơn sơ kia dọa tới rồi.

Toàn bộ nhà ở này, ngay cả đồ dùng gia đình đều không có, đơn sơ như vậy, người làm sao ở được? Chán ghét nhìn thoáng qua, ăn mày đều ở tốt hơn so với nơi này.
Nhìn thấy Cố Khinh Hàn cùng Đoạn Hồng Vũ tiến vào, hai người đều ngừng động tác trong tay, gập đầu gối quỳ xuống.
"Nô hầu, nô tài bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Tham kiến Doạn quý quân, quý quân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
"Đứng lên đi, Thượng Quan quý quân còn không có tỉnh lại sao?"
"Bẩm bệ hạ, còn không có tỉnh.

Có thể phải sau ngày mai hoặc ngày kia."
Gật gật đầu.
Ném ra cánh tay Đoạn Hồng Vũ bắt lấy, nhẹ nhàng ngồi ở trên giường, nhìn nam tử gầy ốm không chịu nổi, lại quật cường trên giường kia.
Đều một ngày trôi qua, sắc mặt vẫn là tái nhợt như vậy, thân thể vẫn là suy yếu như vậy, nhìn giống như đúc trước lúc lâm triều.
Cầm lòng không đặng, duỗi tay vuốt phẳng lông mày nhíu chặt trên mặt hắn.
Mà ở lúc Cố Khinh Hàn không có chú ý, Đoạn Hồng Vũ kia vốn là hai mắt mị hoặc, âm ngoan tàn nhẫn liếc mắt nhìn Sở Dật một cái.
Sở Dật rũ rũ mắt, cúi đầu không nói, chỉ là dựng lưng đến thẳng tắp.
Tiểu Lâm Tử có chút khẩn trương nhìn Đoạn Hồng Vũ, sợ hắn lại làm việc gì bất lợi đối với Sở đại phu.
"Hắn hiện tại thế nào? Trẫm nhớ rõ, chân hắn hình như có chút không tốt, đây là có chuyện gì?"
"Bẩm bệ hạ, chân Thượng Quan quý quân bị roi đánh quá nghiêm trọng, sau đó, không có kịp thời cứu trị, cho nên hai chân đi đứng không tốt.

Muốn hắn một lần nữa đứng lên, chỉ có thể đánh gãy xương chân hắn, một lần nữa nối lại."
"Nhưng mà trước mắt, thân thể Thượng Quan quý quân vẫn không thể thừa nhận đau đớn khi gãy xương, chỉ có thể chờ hắn dưỡng tốt thân mình một chút."

Chịu roi đánh quá nghiêm trọng? Là ai nhẫn tâm ngược đãi hắn như vậy, nguyên chủ sao?
Còn phải lại lần nữa chịu đựng đau đớn khi gãy xương.
Trong lòng xẹt qua một đạo đau lòng.

Nam tử quật cường này, đến tột cùng một mình thừa nhận bao nhiêu thống khổ?
Nhiều năm như vậy, đều không có người quan tâm đến hắn sao?
"Bệ hạ, ngài đừng quá lo lắng, Thượng Quan quý quân phúc lớn mạng lớn, lại có bệ hạ che chở, nhất định sẽ cát nhân thiên tướng."
Một tay đẩy thân mình mềm như bông đang dựa lại đây của Đoạn Hồng Vũ ra.
"Sở đại phu, cẩn thận chăm sóc hắn, nếu có thể khỏi hẳn thương thế của hắn, trẫm sẽ có thưởng lớn."
"Vâng, nô hầu tuân chỉ." Sống lưng đĩnh bạt hơi cung kính thi lễ, bình đạm không gợn sóng lên tiếng.
"Ngươi gọi là tiểu Lâm Tử đúng không?"
"Vâng, vâng, nô, nô tài, tiểu, tiểu Lâm, Lâm Tử, bái kiến bệ hạ."
"Ngươi không cần sợ hãi, trẫm sẽ không làm gì ngươi, cẩn thận chăm sóc công tử nhà ngươi.

Trẫm ngày mai lại đến thăm hắn."
"Vâng, vâng.


Bệ hạ!"
Chờ đến khi Cố Khinh Hàn cùng Đoạn Hồng Vũ lần lượt ra khỏi Lãnh Tịch cung.
Sở Dật mới thu liễm ánh mắt ám trầm, yên lặng nhìn Cố Khinh Hàn đã đi xa.
Người này, tuyệt đối không phải nữ hoàng bệ hạ.
Nhưng nàng, đến tột cùng lại là ai, vì sao phải giả mạo nữ hoàng? Nữ hoàng thật sự đi đâu rồi?
Nàng làm sao tránh đi Cổ công công, tránh đi ẩn vệ, ám vệ, lại như thế nào chế trụ nữ hoàng võ cao cường? Nàng chẳng lẽ không biết giả mạo nữ hoàng là bị tru di cửu tộc sao?
Tiểu Lâm Tử co rúm lại bò lên, nhìn Sở Dật vẻ mặt trầm trọng bất an, không khỏi an ủi: "Sở đại phu, ngài đừng quá lo lắng, ngài hiện giờ phụng mệnh trị liệu cho công tử, Đoạn quý quân hắn sẽ không dám làm gì ngài."
Hướng tới tiểu Lâm Tử đạm đạm cười, quay người tiếp tục mân mê dược liệu.
"Bệ hạ, ngài đêm nay đi Lạc Vũ Cư được không nha?"
Nhìn Đoạn Hồng Vũ treo toàn bộ thân mình ở trên người mình, tư thái mị hoặc kia, ánh mắt câu nhân, động tác mê người, dáng người nóng bỏng, Cố Khinh Hàn không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Kéo thân thể hắn xa một chút, người nam nhân này lại muốn dụ dỗ cô phạm tội.
"Trẫm mệt mỏi, hôm nay sẽ không đi!"
"Thần hầu có thể hầu hạ bệ hạ, sẽ không làm bệ hạ mệt." Dứt lời, đôi tay mềm mại không an phận kia trực tiếp sờ lên trên người cô.
Cố Khinh Hàn "lộp bộp" một chút, Đoạn Hồng Vũ này cũng quá lớn mật đi, Ngự Hoa viên vắng vẻ này cũng có thể làm ra loại sự việc này, không sợ bị người khác thấy được.
Hung thần ác sát trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái.

Ngay sau đó túm hắn vội vàng rời đi.
Hắn không biết xấu hổ, cô còn muốn mặt đâu.
"Bệ, bệ hạ, chúng ta đi Lạc Vũ Cư được không, được không?"
Không được, một chút đều không được!
"Bệ hạ, ngài đừng đi nhanh như vậy a, thần hầu theo không kịp."
Không đi nhanh như vậy, chẳng lẽ ở Ngự Hoa viên biểu diễn đông cung sống sao? Cô còn không có hạ giá như vậy.

"Bệ hạ, chỗ của thần hầu có thật nhiều đồ chơi tốt, ngài xem bảo đảm sẽ không hối hận."
Đồ chơi tốt? Hắn có thể có cái gì gọi là đồ chơi tốt? Cô mà đi, nói không chừng sẽ bị hắn ăn sạch sẽ, tuy rằng ai ăn ai còn không nhất định.
"Bệ hạ, trong viện thần hầu hoa đã nở rộ đầy vườn, ngài muốn đi qua nhìn xem hay không? Trong đó còn có hoa quỳnh đâu."
"Phịch" một thân mình trọng tâm không vững, thẳng tắp đụng vào trên người Cố Khinh Hàn đột nhiên dừng lại, đau đến y nhe răng trợn mắt.

Nước mắt ầm ầm chảy xuống.
Che lại cái mũi, mơ hồ không rõ mà oán trách: "Bệ hạ, ngài làm sao đột nhiên dừng lại cũng không cùng thần hầu nói một tiếng a."
"Ngươi vừa mới nói cái gì, trong viện của ngươi, hoa nở rộ đầy vườn?"
Cô làm sao lại quên mất, Đoạn Hồng Vũ kia đầy viện đều là các loại hoa tươi muôn hồng nghìn tía đâu.
"Vâng, đúng vậy! Hoa nở rộ đầy vườn, thần hầu gần đây trồng một gốc cây hoa quỳnh lấy từ Bùi quốc, bệ hạ không biết đâu, hoa quỳnh kia đều là ban đêm nở rộ đâu, hiện giờ cũng vừa đúng lúc sắp nở hoa rồi, bệ hạ qua đi nhìn xem được không?"
"Được a, đi thôi!" Vừa vặn có thể hái ít hoa tới làm sản phẩm thí nghiệm, tài liệu nước hoa cũng coi như là có một ít tư liệu.
Một cái hoan hô, ôm Cố Khinh Hàn, si ngốc ngây ngô cười lên.
Bệ hạ muốn đi Lạc Vũ Cư của y, có phải đại biểu, y vẫn là vinh sủng lục cung hay không?
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Đoạn Hồng Vũ, không nhịn được ở trên đầu hắn cho một cái bạo lật: "Còn không ra phía trước dẫn đường?"
"Vâng, thần hầu tuân mệnh, bèn vì ngài đi phía trước dẫn đường!"
Lời editor: Các bạn độc giả thân ái! Hiện nay mình chỉ up truyện trên 2 web duy nhất là dembuon.vn và s3.

Truyenhd.com.

Những web khác đều là reup, nên mong đọc giả có thể đọc ở web chính chủ để ủng hộ mình nha ! Thân ái!.