Trước kia nhìn thấy Đoạn Hồng Vũ, tuy rằng không thể nói là thích, cũng không thể nói là chán ghét, nhưng mình vẫn là không vui khi nhìn thấy hắn.
Hiện tại mới ngắn ngủn không đến nửa tháng, dường như đã quen có một người như vậy.

Một người thích dính trên người của ngươi, thích lôi kéo cánh tay ngươi, làm nũng với ngươi.
Có lẽ, mình cũng là vì đồng tình với hắn đi.
Người trong hậu cung này, đều đáng thương.
Hiện giờ đã tiễn đi một nửa hậu cung thị quân, còn lại phải xử lý như thế nào?
Thời đại này cũng không giống hiện đại, tình một đêm chỗ nào cũng có.

Ở cái thời đại nữ tôn nam ti này, nếu thất thân, đời này cũng coi như huỷ hoại, ngoài tiến vào hồng lâu ra, không còn lựa chọn thứ hai.
Cũng không có nữ tử nào nguyện ý cưới nam tử không phải thân trong sạch.
Trong hậu cung, còn có nhiều nam tử mất đi trong sạch như vậy, nên xử lý như thế nào đây? Cô chung quy không thể đều thu toàn bộ.
Cúi xuống nhìn Đoạn Hồng Vũ cười si ngốc, ngây ngô chôn đầu ở trong lòng mình.
Nếu có thể, cô cũng muốn tìm người tốt, gả Đoạn Hồng Vũ cho nàng ta, để bọn họ trải qua sinh hoạt bình đạm, hạnh phúc.
Chỉ là muốn tìm từ nơi nào đâu? Quan trong triều sao?
Lấy tính cách Đoạn Hồng Vũ, nếu là làm thiếp thất, đoán chừng hắn cũng không muốn đi.


Nếu làm chính phu..
Cúi đầu nhìn nhìn lại Đoạn Hồng Vũ có đôi khi vẻ mặt tặc tinh, vẻ mặt mị hoặc, vẻ mặt tâm kế, lại vẻ mặt ngốc dạng, ngốc manh này.

Thật sự có người chịu tiếp nhận hắn như vậy sao?
Không có lý do, một trận phiền lòng.
Nguyên thân không có việc gì, để nhiều người nam nhân như vậy tiến cung làm gì? Thật là phiền!
"Bệ hạ, ngài làm sao vậy, thấy ngài hình như tâm tình không tốt, nếu không, ngài nếm thử canh nấm tuyết thần hầu làm, có lẽ tâm tình sẽ tốt đâu." Dứt lời, đứng dậy đem canh nấm tuyết đặt trên bàn bưng lên.
"Lần này không phải bổ thận, cũng không phải tráng dương?"
"Nhìn bệ hạ ngài nói kìa, ngài thân cường thể tráng, lại tuổi trẻ uy vũ, chỗ nào yêu cầu thứ kia sao?" Mắt đào hoa nháy nháy, hướng tới Cố Khinh Hàn thả một cái mị nhãn.
"Bệ hạ, ngài mau nếm thử.

Đây chính là thần hầu tự mình làm."
"Vậy sao? Vậy trẫm phải cẩn thận nếm thử."
Tiếp nhận canh nấm tuyết trong tay Đoạn Hồng Vũ, ngửa cổ, uống cạn sạch.
"Ừm, hình như còn có hương vị khác."
"Đúng vậy, thần hầu ở bên trong thả chút cánh hoa vào cùng hầm, có thể minh mục hàng hỏa (hạ hỏa tăng thị lực).

"
Trên tay dừng một cái: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Lộp bộp" một chút, Đoạn Hồng Vũ hoảng sợ, không rõ Cố Khinh Hàn vừa mới còn vẻ mặt ôn hòa, như thế nào đột nhiên biến sắc, có phải y tự cho là thông minh, chọc bệ hạ không vui hay không?
"Thần, thần hầu nói, ở bên trong thả một ít cánh hoa, ngoài việc có thể gia tăng mùi hương ra, còn có thể minh mục hàng hỏa."
"Đúng vậy, mùi hoa, thế giới này, còn không có nước hoa, có thể làm một ít nước hoa đi ra ngoài bán a.

Lại còn có thể phơi khô cánh hoa, dùng để pha trà hoa, hạ hỏa.."
"Đoạn Hồng Vũ, ngươi lần này thật đúng là giúp trẫm một việc lớn, ha ha ha."
Nắm lấy bả vai Đoạn Hồng Vũ còn đang ngốc lăng cười ha ha.
Đoạn Hồng Vũ có chút mông lung, y thật sự không hiểu được, vừa mới bệ hạ nói chính là cái gì, cái gì nước hoa, cái gì phơi khô cánh hoa, cánh hoa phơi khô xong sẽ khô héo không có mùi hương nha.
Có điều nhìn dáng vẻ bệ hạ nhà mình hứng thú bừng bừng, Đoạn Hồng Vũ cũng không khỏi vì điều này cười, trên mặt cũng mang nét cười.
"Chờ trẫm chế thành nước hoa xong, đưa ngươi một lọ, độc nhất vô nhị, bên ngoài cũng mua không được nha, ha ha."
"Nước hoa là thứ gì, so với túi thơm còn thơm sao?"
"Hắc hắc, cái này, thiên cơ không thể tiết lộ."
"Đêm đã khuya, trẫm phải mau đến xem Thượng Quan quý quân, ngươi về cung nghỉ tạm trước đi." Nhìn bóng đêm, đều đã đen nhánh một mảng, không biết Thượng Quan Hạo đã tỉnh lại chưa?

"Bệ hạ, thần hầu cũng đã lâu không có nhìn thấy Thượng Quan quý quân, ngài để cho thần hầu cùng đi, không được sao, bệ hạ?"
Kéo tay Cố Khinh Hàn, không ngừng lắc lắc làm nũng.
Y cần phải đi, bằng không để Thượng Quan Hạo đoạt bệ hạ đi rồi như thế nào cho phải.

Mình thật vất vả lắm mới được bệ hạ sủng ái, tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào cướp đi sủng ái của bệ hạ với y.
Cho nên, y cần phải đi theo.
Cố Khinh Hàn ném tay đang lắc lắc của Đoạn Hồng Vũ ra, lại tự mình cử động, tay cô đều sắp gãy.
"Được rồi, trẫm chấp thuận ngươi cùng đi, có điều ngươi an phận một chút cho trẫm."
"Vâng, bệ hạ, thần hầu nhất định an an phận phân, không chọc một chút phiền toái cho ngài!" chỉ cần bệ hạ chịu để y đi, làm cái gì y đều nguyện ý.
Đẩy cửa ra, Cổ công công một phen săn đón.

Nịnh nọt cười:
"Bệ hạ, chính là muốn đi trong viện Đoạn quý quân nghỉ tạm?"
"Trẫm đi Lãnh Tịch cung xem xét xong hẵng nói."
"Cổ công công cũng mệt mỏi một ngày, đi về nghỉ ngơi trước đi, trẫm muốn cùng Đoạn quý quân đi một chút, người không cần đi theo."
"Vâng, lão nô tuân chỉ." Cổ công công như suy tư gì nhìn thoáng qua Đoạn Hồng Vũ.
Đoạn Hồng Vũ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Cổ công công, tay bắt lấy tay áo Cố Khinh Hàn không khỏi nắm thật chặt.
Chờ sau khi đi xa một khoảng cách, nhìn Đoạn Hồng Vũ giống chuột thấy mèo co rúm sợ hãi, không khỏi cười:
"Được rồi, Cổ công công nhìn không tới chúng ta, không cần sợ hãi."
Người bên cạnh nâng mắt đào hoa mị hoặc lên, ôm eo Cố Khinh Hàn, ngẩng đầu cười, nháy mắt khắp đêm tối đều trở nên chói lọi, bắt mắt.
"Trẫm thấy ngươi, dường như rất sợ Cổ công công." Đẩy thân mình hắn ra.
"Bệ hạ, ngài còn nói, lần trước ngài đưa thần hầu đi ra ngoài, Cổ công công rất tức giận, giáo huấn thần hầu một trận." Ai oán nhìn thoáng qua Cố Khinh Hàn.

"Ngươi đường đường là một quý quân, còn sợ một kẻ hèn tổng quản?"
"Nhưng Cổ công công cũng không phải giống tổng quản bình thường a, hắn chính là nãi cha của bệ hạ ngài.

Sự việc lớn nhỏ trong hậu cung đều là Cổ công công chưởng quản, ngài đi hỏi một chút, hậu cung này, ai không sợ Cổ công công?"
"Ngươi nói, toàn bộ hậu cung đều là Cổ công công chưởng quản?" Quyền lực của Cổ công công này lại lớn như vậy, bàn tay dài như vậy, một nô tài, thế mà quản được toàn bộ hậu cung, hơn nữa còn có đường đường ba vị quý quân.
"Bệ hạ chưa lập phượng hậu, sự việc trong hậu cung toàn bộ đều giao cho Cổ công công chưởng quản.

Phượng ấn cũng ở trong tay Cổ công công.

Nếu Cổ công công nhìn thần hầu không vừa mắt, hoàn toàn có năng lực phế thần hầu đi."
"Được rồi, sợ cái gì, không phải còn có trẫm ở đây sao.

Cổ Đồng An cùng lắm chính là dọa dọa ngươi, không dám thật sự làm gì ngươi.

Đi thôi, lại không đi, trẫm một lát lại không cần ngủ, trực tiếp lâm triều rồi."
"Ừm" một tiếng, gắt gao kéo cánh tay Cố Khinh Hàn đi về phía Lãnh Tịch cung.
Trên miệng trước sau treo một mạt mỉm cười nhàn nhạt..