"Điêu dân, đồ vật ngươi muốn đều chuẩn bị đầy đủ hết, còn không mau đi vào, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?"
"Hà đại nhân, ngươi cần phải nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói này, đến lúc đó đừng xin ta rời đi!"
Hà đại nhân cố gắng trấn định, sống lưng căng đến thẳng tắp, lại có chút không đủ tự tin: "Bản quan, những lời bản quan đã từng nói, cũng không hối hận!"
Y có thể nói y đã hối hận hay không? Y lúc ấy làm sao liếc mắt một cái, bèn nhận định nàng ta thành đồ quê mùa nghèo, từ nông thôn đến đâu? Đồ con lợn Đoạn Ảnh kia, đầu lại ngốc lại béo không hiểu, y làm sao cũng nhìn lầm theo?
Một người bình thường, có thể có khí thế ung dung hoa quý như vậy, có thể xử sự vinh nhục không kinh, bình chân như vại như vậy? Hy vọng địa vị của nàng ta không phải quá lớn, phù hộ phù hộ..
Cố Khinh Hàn kéo Đoạn Hồng Vũ, cất bước bước vào trong phòng giam, tiếp theo cửa lao "leng keng" một tiếng khóa lại.
Nghe được thanh âm cửa lao khóa lại, Đoạn Ảnh kích động một cái, nhảy dựng lên, khoa tay múa chân, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ha ha, ngươi cái đồ quê mùa này, rốt cuộc dừng ở trên tay lão tử, xem lão tử tra tấn ngươi như thế nào!"
"Ngươi có cái bản lĩnh kia bèn cứ việc đến đây đi!" Ngồi xuống cạnh bàn, cầm lấy một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, nói một cách mơ hồ không rõ.
Đoạn Ảnh nghẹn một cái, đúng vậy, tuy rằng hiện tại đã giam nàng ta, nhưng mà võ công nàng ta cao như vậy, đây..

Ai tra tấn ai còn chưa biết.


Xoay người, trừng mắt, liếc nhìn Hà đại nhân một cái: "Đóng lại cho lão tử, cái gì cũng không được đưa cho nàng ta, trước tiên đói nàng ta mấy ngày lại nói, xem nàng ta còn có sức lực cậy mạnh hay không?"
Hừ, chờ ngươi đói đến không có sức lực, ta lại đến thu thập ngươi.

Xem ngươi lấy cái gì tới phản kháng? Lại nhìn thoáng qua nam tử hồng y ngoan ngoãn hoảng hốt như ánh dương mềm mại kia, Đoạn Ảnh nuốt nuốt nước miếng, mỹ nhân thật tốt a.

Qua mấy ngày nữa chính là của y, cười thô bỉ.

Lắc đầu, hầm hừ bước ra khỏi cửa lao.
Hà đại nhân theo sau một bước, cung kính cúi người, chân chó đi theo phía sau lấy lòng nói cái gì đó, một đường theo đuôi rời đi.
Đoạn Hồng Vũ nhìn gian nhà tù đơn độc ở trong góc này, thất thần một trận, cái nhà tù này trái phải đều không có phạm nhân khác, ngoài cách mấy gian bên trái, một gian nhà tù giam một nữ tù toàn thân lôi thôi.
Bệ hạ, bệ hạ tại sao muốn tới nơi này đâu? Chẳng lẽ nàng muốn ở chỗ này..

Nhất định là cái dạng này, y bèn nói, bệ hạ làm sao sẽ tốt như vậy, đưa y ra ngoài chơi.

Hóa ra là muốn tìm kiếm kích thích.
Chỉ là ở cái nơi này, cũng không tránh khỏi quá..

Lại còn có một nữ tù nhìn..
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Cố Khinh Hàn hơi cất cao, thân mình Đoạn Hồng Vũ chấn động, phục hồi lại tinh thần: "Bệ hạ, ngài vừa mới nói cái gì?"
"Nghĩ cái gì thế? Nghĩ đến xuất thần như vậy! Gọi ngươi vài tiếng cũng không nghe được."

Thân mình dịu ngoan như ánh dương mềm mại, khôi phục dĩ vãng quyến rũ vũ mị, dựa gần Cố Khinh Hàn ngồi xuống, mắt đào hoa chớp chớp, lại chớp chớp, đà thanh nói: "Thực xin lỗi, chỉ là, người ta hôm nay lần đầu tiên vào đại lao, có chút mới lạ thôi, ngài đừng nóng giận được không, được không?"
Trên người nổi da gà, hất bay móng vuốt đặt ở trên người cô, lại tới nữa! Có phải đầu óc Đoạn Hồng Vũ này có vấn đề hay không, đột nhiên giống như phát xuân.
Dịch ghế dựa ra, rời xa nam nhân đang phát xuân này.
"Bệ hạ, bệ hạ, ngươi có cảm thấy hay không, nếu ở chỗ này..

Cái kia, cũng thực kích thích.."
"Phụt" một ngụm trà vừa mới uống xong, trực tiếp phun ra: "Khụ khụ, khụ khụ.."
"Bệ hạ, ngài làm sao vậy, có phải nghẹn hay không? Để thần hầu nhìn xem!"
Ném ra tay duỗi tới, hơn nửa ngày mới hoãn khí, thiếu chút nữa sặc chết cô.

Đoạn Hồng Vũ này tình thú cũng không tránh khỏi quá đặc thù..

Loại nhà tù âm u này cũng thành..
Ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn.
Vừa nhìn thấy, Cố Khinh Hàn có cỗ xúc động muốn mạnh mẽ đẩy hắn ngã.

Khóe mắt hàm xuân, khóe môi hơi cắn.
Chỉ thấy Đoạn Hồng Vũ, chính là vì chọn tư thế mê hoặc cô, trên người vốn là quần áo mỏng manh, bị hắn vén xuống một bên, lộ ra xương quai xanh tinh mỹ tinh tế, xương quai xanh của hắn thật đẹp, thật tinh tế, căn bản đều có thể nhìn ra được hình dạng.
Da thịt tuyết trắng, căng bóng mịn màng.

Dáng người đều đều lại quyến rũ không có một chút thịt thừa, đùi ngọc thon dài khiến người nhìn quả thực muốn phun hỏa.
Khóe mắt hàm xuân, khóe môi hơi cắn, tay ngọc nhỏ dài mềm mại như không xương, không ngừng vuốt ve xương quai xanh mê người kia, nửa bên quần áo trên người, cũng lặng yên trượt xuống trong lúc lơ đãng, lộ ra cảnh xuân.
Cố Khinh Hàn nuốt nuốt nước miếng, máu mũi suýt nữa phun ra.
Mặc như không mặc như vậy.

Cô nhưng không có kiêng thịt a...