Trên gương mặt anh tuấn của Tiếu Nhạc, tròng mắt đen nhánh giống như sao trời trong đêm tối, trán phóng huyến lệ loá mắt, nhìn thẳng Cơ Thành Tuyết.

Cơ Thành Tuyết nghe Tiếu Nhạc nói lời này, hắn sửng sốt, hai lông mày nhíu vào nhau, không ngừng tới gần, giống như sắp nối liền với nhau, hắn hít sâu một hơi khí lạnh, về sau thở ra, nhiệt huyết trên người hòa tan tuyết trắng rơi xuống.

- Ngươi nói lời này là có ý gì?

Cơ Thành Tuyết hỏi, ngữ khí của hắn đã lạnh lẽo.

Hắn rất không rõ vì sao Tiếu Nhạc lại làm bị thương mẫu thân thân sinh Cơ Như Nhi, bởi vì trước đó, tuy rằng Tiếu Nhạc trầm mê vào kiếm thuật, nhưng cũng không có dấu hiệu khác người gì...

Ba năm trước đây một kiếm nát tâm, sự kiện Tiếu Nhạc đâm mẫu thân, Tiếu Nhạc phản bội Kiếm Hư Các, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi và khó tin.

Hắn đã từng tức giận qua, bởi vì Cơ Như Nhi là em ruột của hắn, là thân nhân tốt nhất cùng lớn lên trong đại viện với hắn, là đối tượng được bảo vệ, huynh trưởng như cha, lời này có thể miêu tả mối quan hệ của bọn họ.

Đương niên Cơ Như Nhi xuất giá, hắn thậm chí sử dụng kiếm đặt trước ngực Tiếu Mông, phát hạ thệ ngôn, tuy rằng nhìn như cử động ngây thơ, thế nhưng lại biểu hiện rõ hắn xem trọng vị muội muội này.

Sau khi mẫu hậu qua đời, Cơ Như Nhi chính là thân nhân quan trọng nhất của Cơ Thành Tuyết.

Ba năm trước đây, hắn biết được Cơ Như Nhi bị Tiếu Nhạc một kiếm nát tâm, rơi vào ngủ sai, suốt đêm nâng kiếm truy sát Tiếu Nhạc, tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng cũng biểu hiện rõ quan hệ của hắn với muội muội.

Lúc này xuất chinh tông môn vực ngoại, là Tiếu Nhạc chủ động tìm tới cửa, trong lúc nguy nan, cứu Cơ Thành Tuyết, bảo vệ tính mệnh Cơ Thành Tuyết.

Đây là điểm Cơ Thành Tuyết không hiểu, cũng cần Tiếu Nhạc giải thích.

- Cậu thân ái, có thể chuyện này nói ra ngươi không tin, thế nhưng ta có thể nói mẫu thân làm tất cả vì ngươi và Tiếu gia hay không?

Tiếu Nhạc khẽ thở dài một hơi, ánh mắt hơi rũ xuống, mang theo tia buồn bã.

- Phụ thân tu vi cái thế, thất phẩm Chiến Thánh đã là vô địch đế đô, nếu hắn muốn giết ta, ta căn bản không có lực phản kháng... Thế nhưng ta đến bây giờ vẫn sống thật tốt, ngươi biết vì sao?

Tiếu Nhạc nói, trước đây từ Phương Phương tiểu điếm, đánh một trận chiến tại đế đô, Tiếu Mông vài lần muốn trực tiếp giết hắn, thế nhưng cuối cùng vẫn lưu thủ.

Tiếu Nhạc biết, chắc chắn phụ thân tu vi thâm hậu đã phát hiện cái gì đó.

Đôi mắt Cơ Thành Tuyết híp lại, ý bảo Tiếu Nhạc nói tiếp, có lẽ, hôm nay là thời điểm giải trừ nghi hoặc.

Nhưng mà, Tiếu Nhạc cũng không có nói nhiều lắm, cũng không có cấp Cơ Thành Tuyết quá mức giải thích cặn kẽ, hắn chỉ là quay đầu nhìn về phía Cơ Thành Tuyết, nói:

- Mẫu thân vẫn luôn mong muốn phụ thân có thể duy trì ngươi, sau khi bệ hạ qua đời, nàng mong muốn ngươi có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế.

- Đáng tiếc, phụ thân cự tuyệt, hắn cự tuyệt ủng hộ bất cứ một vị hoàng tử nào, chỉ phục vụ hoàng đế chân chính, mẫu thân nói phụ thân quá ngay thẳng... Có thể sẽ đẩy Tiếu gia vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Đôi mắt Cơ Thành Tuyết co rụt lại, sâu sắc nhìn Tiếu Nhạc, phát hiện trên mặt người sau không sinh ra biến hóa gì.

- Việc này có quan hệ gì tới một kiếm nát tâm của ngươi? Ngươi hôm nay nói những thứ này, muốn biểu đạt cái gì?

Ánh mắt Cơ Thành Tuyết như kiếm.

Tiếu Nhạc quay đầu, thản nhiên nói:

- Nàng chỉ vì thành toàn ngươi và bảo toàn Tiếu gia... Ngươi hẳn là rất rõ ràng, cái gọi là công cao đắp chủ, nếu bệ hạ vẫn là Trường Phong đại đế uy chấn thiên hạ, Tiếu gia tự nhiên không việc gì, thế nhưng Trường Phong đại đế ngã xuống, lấy thực lực đáng sợ của Tiếu gia, bệ hạ không có khả năng không để ý tới, mà bất kể là Thái tử hay là Vũ Vương, một ngày bọn họ đăng cơ, Tiếu gia sẽ trở thành cây đinh trong mắt của bọn họ, thế nhưng chỉ có ngươi kế vị, có thể xem mặt mũi của mẫu thân mà không động thủ với Tiếu gia.

- Nàng vẫn như vậy, vĩnh viễn thông minh như thế, đã nhìn mọi việc rất thấu triệt, cho nên nàng bảo ngươi một kiếm nát tâm, lấy thứ này ngộ kiếm đạo, ép ngươi phản bội Kiếm Hư các? Mục đích là gì?

Cơ Thành Tuyết nói.

- Muốn ta đại biểu Tiếu gia ủng hộ ngươi.

Tiếu Nhạc bình thản như nước nói, tâm tình không sinh ra chút rung động nào.

- Buồn cười... Nàng là một nha đầu hiểu cái gì! Ta cần nàng hi sinh mình? Loại chuyện này nàng lại dám tự ý chủ trương, lẽ nào nàng không nghĩ tình huống của nàng hôm nay làm ta thương tâm cỡ nào? Còn ngươi nữa, ngươi theo nàng hồ đồ làm gì?

Cơ Thành Tuyết lần đầu tiên mất đi tư thái nho nhã, đôi mắt đỏ lên như bệnh tâm thần, hắn tức giận mắng Tiếu Nhạc, một câu một câu mắng, hồi lâu, mới mắng mệt mỏi.

- Hiện tại phụ hoàng chết bệnh, ngươi xuất hiện là ủng hộ ta xưng đế? Ta không thể so với đại ca nhị ca, ngươi cũng không thể đại biểu toàn bộ Tiếu gia... Ta lấy cái gì tranh với bọn họ? Nàng làm như vậy, chỉ khổ chính mình.

Cơ Thành Tuyết thở dài.

Hắn vẫn cho rằng Tiếu Nhạc vì dã tâm mới đẩy Cơ Như Nhi lâm vào ngủ say, cũng chưa từng nghĩ tới tất cả đều là kế sách của muội muội, kế hoạch vì giúp hắn xưng đế.

Trong đầu hiện ra đôi mắt ngây thơ đáng yêu của nàng khi còn bé, Cơ Thành Tuyết có tâm tư tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hai vị ca ca càng thêm nóng cháy, không vì cái gì khác, chỉ vì dụng tâm lương khổ của nàng.

...

Mùa đông trôi qua rất nhanh, tuyết ngừng, bóng tối bao phủ bầu trời, hai vầng trăng rằm hô ứng lẫn nhau, chiếu ánh sáng lạnh lùng xuống mặt đất.

Bộ Phương kết thúc một ngày bán hàng, chuẩn bị thu dọn đóng cửa, Tiểu Hắc ghé vào cửa há to mồm, ngáp một cái, rầm rì một tiếng, tiếp tục nằm.

Nhìn nó một cái, Bộ Phương nhìn nó, con chó này, trước sau vẫn như một a.

Bỗng nhiên, có một loạt tiếng bước chân vang lên trong hẻm nhỏ, một bóng người từ từ hiện ra trong bóng tối.

Bộ Phương nghi hoặc nhìn bóng dáng hơi quen thuộc, không biết hắn tới tiểu điếm này làm gì?

- Bộ lão bản, muốn đóng cửa nghỉ ngơi sao?

Tiếu Nhạc cười nhạt nhìn Bộ Phương, khàn khàn nói.

Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, đáp:

- Thời gian mở cửa kết thúc, tự nhiên phải đóng cửa.

Tiếu Nhạc gật đầu, bỗng nhiên trong tay có ánh sáng lóe lên, đó là một hộp gỗ đàn hương, hộp gỗ trang trí hết sức hoa lệ và cao quý, có mùi thuốc nồng nặc tràn ra.

Tiếu Nhạc trịnh trọng nhìn về phía Bộ Phương, nghiêm túc nói:

- Bộ lão bản, tại hạ... Có một chuyện muốn nhờ.

- Bộ lão bản lần trước linh dược thiện canh gà tử sam phượng hiệu quả kinh người, không biết Bộ lão bản có thể làm ra những dược thiện khác hay không?

- Có nguyên liệu nấu ăn, có thể.

Bộ Phương tự tin trả lời, sau đó có chút hồ nghi nhìn Tiếu Nhạc, lẽ nào đối phương muốn hắn nấu linh dược thiện?

- Đây là lục phẩm linh dược "Tử Kinh Tâm Lan" và ngũ giai Hải Linh Thú, Thiên Linh Bảo, mong Bộ lão bản có thể nấu ra một món linh dược thiện... Tại hạ nguyện tiêu số tiền lớn làm thù lao.

Tiếu Nhạc đầy hy vọng nhìn Bộ Phương, nghiêm túc nói ra.

Bộ Phương nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua cá muối lớn như lòng bàn tay, trong lòng hít khí lạnh, thật không ngờ Tiếu Nhạc có thể kiếm được thứ này, đúng là khó có được.

Dường như cảm nhận được ánh mắt thành khẩn của Tiếu Nhạc, tuy rằng không biết Tiếu Nhạc muốn nấu linh dược thiện làm cái gì, nhưng nhìn hai loại nguyên liệu nấu ăn kia, hiển nhiên là để cứu người.

Bộ Phương không cự tuyệt, gật đầu, tiếp nhận nguyên liệu nấu ăn, thu vào trong túi không gian hệ thống, nói:

- Bởi vì ngươi chỉ có một phần nguyên liệu nấu ăn, cho nên ta không thể bảo đảm xác xuất thành công, nếu như thất bại... Ta không thu tiền thù lao của ngươi.

Tiếu Nhạc sửng sốt, gật đầu, nấu linh dược thiện độ khó rất lớn, điểm này Tiếu Nhạc rất rõ ràng, sở dĩ hắn không cưỡng cầu, bởi vì phần nguyên liệu nấu ăn này thực sự khó có được, hắn chỉ có thể cho thể tìm được một phần.

- Vậy tại hạ cảm tạ Bộ lão bản trước, nếu như thành công, chẳng cần bao lâu tại hạ tới lấy được?

Tiếu Nhạc hỏi.

Bộ Phương thu nguyên liệu nấu ăn, cũng không nói thêm cái gì, thu hồi ván cửa, tiếng nói từ bên trong vọng ra.

- Không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau đi.

Tiếu Nhạc gật đầu, xoay người rời đi.

Ba ngày sau, cách lễ tang hoàng đế cũng còn lại ba ngày.