Nghe thấy lời nói của Lý Phù Sinh.

Chu Hân Minh và Tôn Tuyết Ngâm đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thấy anh nói không sai.

“Dù sao thì anh tan làm xong rồi về nhà, Trịnh Thiên Lỗi tuyệt đối không dám đến nhà tôi gây chuyện.” Chu Hân Minh tự tin nói.

“Câu này của cô không thực tế lắm” Lý Phù Sinh nhún vai.

Nghe vậy, vẻ mặt Chu Hân Minh hơi lúng túng.

Dù sao thì người ta cũng không thể cứ ở nhà mãi phải không? Chắc chắn phải ra ngoài!

“Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ tìm Trịnh Thiên Lỗi để nói chuyện đàng hoàng.” Tôn Tuyết Ngâm nói.

Lý Phù Sinh lườm cô ta, cười hì hì: “Tên đó đã gọi chúng ta là gian phu dâm phụ, nếu cô cầu xin anh ta vì tôi, cô có tin anh ta sẽ chém tôi thành tám khúc không?”

Nghe vậy, khuôn mặt Tôn Tuyết Ngâm đỏ bừng.

“Thế này không được thế kia không xong, vậy anh muốn làm thế nào?” Chu Hân Minh hơi bất mãn nói.

“Tôi đã nói rồi mà, hai cô ở bên cạnh bảo vệ tôi là được.” Lý Phù Sinh cười nghiền ngẫm.

Có hai người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh bảo vệ mình, chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng đó thôi cũng thấy vui vẻ rồi.

Còn Trịnh Thiên Lỗi? Hừ, chọc anh tức giận thì cứ tiêu diệt thẳng thừng là được. Nhà họ Trịnh là cái rắm gì?


Cuối cùng, Chu Hân Minh và Tôn Tuyết Ngâm nhất trí quyết định.

Sau khi Lý Phù Sinh tan làm, nếu cần ra ngoài thì Tôn Tuyết Ngâm đi cùng.

Sau khi trở về nhà thì do Chu Hân Minh bảo vệ.

Lý Phù Sinh đồng ý với quyết định này.

Sau khi trở về biệt thự Hương Đàn.

Lý Phù Sinh vừa tắm xong đi ra thì nhìn thấy Trần Vũ bên này gọi chị dâu Chu, bên kia gọi chị dâu Tôn, nói chuyện rất vui vẻ với hai người phụ nữ.

“Ơ, lão đại ra rồi.” Trần Vũ gọi.

“Cậu gọi hai người họ là gì?” Lý Phù Sinh lườm anh ta.

“Chị dâu Chu và chị dâu Tôn.”

Trần Vũ cười hì hì, giải thích: “Hai chị dâu này ít tuổi hơn em, nếu em gọi họ là em gái thì trông có vẻ không được lễ

phép, gọi là chị dâu khá thích hợp.”

Dường như Chu Hân Minh và Tôn Tuyết Ngâm đã chấp nhận xưng hô này, họ không nói gì hết.


Suy cho cùng vẫn là tài ăn nói của Trần Vũ quá giỏi khiến hai người họ ngẩn người.

“Hai anh nói chuyện đi, chúng tôi đi ngủ trước.” Chu Hân Minh kéo Tôn Tuyết Ngâm đi lên tầng.

“Hai chị dâu nghỉ ngơi thật tốt nhé, giấc ngủ tốt cho làn da...”

Trần Vũ vẫn đang cúi đầu khom lưng nịnh hót.

Lý Phù Sinh ngậm một điếu thuốc, thực sự cạn lời với người anh em này.

Tu La đứng thứ chín trong bảng thần Ám Dạ, thế mà lại giống như một thái giám nhỏ nịnh bợ.

Anh đoán rằng nếu bị những đại lão trong thế giới ngầm nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ ngạc nhiên rớt cằm.

“Ngồi xuống đi.” Lý Phù Sinh thản nhiên nói.

Trân Vũ ngồi xuống bên cạnh anh, tự lấy một điếu thuốc ra, tặc lưỡi cười nói: “Lão đại, lúc đầu em đã cược với nhóm người Tom kia, nói rằng anh chắc chăn là người Trung Quốc bọn em, hì hì... Lần sau gặp lại họ, nhất định phải bắt họ giao tiền đặt cược ra mới được.”

“Vậy phải chia cho tôi một phần.” Lý Phù Sinh vui vẻ nói.

“Không phải chứ lão đại, anh đã có nhiều bảo vật lắm rồi, thứ bé như con muỗi mà anh cũng muốn sao?” Trần Vũ hơi cạn lời.

“Con muỗi dù nhỏ đến đâu cũng có thịt mà.”

Lý Phù Sinh cười khan, sau đó nghiêm mặt nhắc nhở: “Tin tức của tôi không được tiết lộ ra ngoài, bao gồm cả người của chúng ta cũng không được nói.”

Trần Vũ sửng sốt, đột nhiên phấn chấn nói: “Lão đại, có phải anh có kế hoạch đặc biệt gì không?”

Nói đến đây, anh ta vỗ ngực mình: “Dù thế nào cũng dẫn theo em nhé! Một năm nay em chán nản đến mức sắp phát điên rồi.”

Lúc đầu Lý Phù Sinh giải tán Huyết Sắc Luyện Ngục, anh ta bèn trở về Hồng bang làm thiếu chủ.