Lời kể của tác giả~~

Một ngày đẹp trời nọ, trong một căn phòng nọ, của một căn biệt thự nọ,…

Yuki lăn qua, gác chân lên người Ren khiến hắn giật mình tỉnh giấc.

Ren ngồi dậy nhìn quanh một lát mới nhíu mày. Rõ ràng là trước khi ngủ, hắn đã ôm Yuki thật chặt, vậy hà cớ làm sao khi tỉnh dậy lại thấy cô nàng đang gác chân ngang người mình… tướng ngủ xấu hết sức.

Vậy mà trên môi hắn lại xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Ren đẩy chân Yuki ra một bên rồi xoa xoa thái dương, chỉnh cho cô nằm thật đàng hoàng, hắn mới đứng dậy, khẽ xoay người rồi nhăn mặt. Tê quá… cái giò heo ấy gác lên người đã đành, cả tối hôm qua rốt cuộc là bị cô gác cái gì lên người mà bây giờ kết quả lại thấy tê nhức toàn thân như thế này chứ?

Cánh cửa khẽ mở, một bé trai khoảng sáu tuổi, khuôn mặt bụ bẫm kháu khỉnh bước vào. Thằng bé có làn da trắng, đôi mắt nghịch ngợm giống mẹ và phong thái hơn người giống ba.

Ren khẽ cười, mở miệng gọi:

– Aki, con dậy rồi à? Lại đây.

Thằng bé mặt còn lờ đờ nhanh chóng chạy lại phía Ren, sà vào lòng hắn, cất giọng con nít hỏi:

– Mẹ vẫn còn ngủ ạ? Mẹ ngủ nhiều quá! Còn ngủ nhiều hơn con nữa!

– … – Ren không biết trả lời con như thế nào chỉ có thể cười trừ, đồng thời đưa tay xoa xoa đầu thằng bé đầy cưng chiều – Fuyu dậy chưa con?

– Dạ chưa! Nó ngủ giống mẹ vậy, say như chết! Con gọi mãi mà nó không chịu tỉnh. – thằng bé có hơi cáu kỉnh trả lời.

– Không được gọi em là nó nghe chưa. – Ren véo mũi Aki đầy chiều chuộng, vừa giống trách mắng vừa giống nựng yêu.

– Dạ… thì Fuyu… chưa có dậy. – Aki liền ngoan ngoãn sửa lại.

– Đi gọi em dậy đi con. Xong rồi nhà mình sang hậu gia dùng bữa sáng. – Ren lại xoa đầu Aki rồi đẩy đẩy lưng thằng bé – Ba còn phải gọi mẹ dậy…

– Ba… – Aki đột ngột ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Ren – Cố lên… bảo toàn tính mạng.

Nói rồi, thằng bé chạy ra khỏi phòng, để lại Ren ngồi trầm mặc, hắc tuyến nổi đầy đầu.

– Thằng… thằng bé này… thật là… Em có nghe thấy thằng bé nói gì hay không? Còn không mau dậy?! – hắn vừa nói vừa quay sang hôn lên má Yuki.



Chito mang trên người chiếc tạp dề màu hồng, bên cạnh là Ajita với một chiếc màu xanh sẫm màu. Cả hai đang lúi húi bên cạnh bếp nấu ăn.

Từ khi ba đứa nhỏ ra đời, công việc vào mỗi sáng càng bận rộn hơn cả, nên từ đó mọi người bắt đầu phân công nhau làm việc. Một gia đình nấu ăn thì gia đình kia sẽ có nhiệm vụ chăm sóc cho đám nhỏ. Sáng này gia đình Yuki và Ren nấu ăn thì hôm sau lại đến phiên của Chito và Ajita.

Hôm nay là lượt của ai thì ai cũng biết rồi.

Bạn thắc mắc tại sao Dragon lại không xuất hiện ư? Thằng bé bây giờ đang đi du lịch vòng quanh thế giới với bạn gái được vài tháng rồi, mà bạn gái đó không ai khác ngoài cô bé cạnh nhà thuở xưa, hai cái đứa này mà nói ra thì có khi còn tình cảm sến súa hơn cả Yuki và Ren nhà ta nữa.

Dọn thức ăn ra bàn, Chito thấy có hai đứa nhóc một nam một nữ nắm chặt tay nhau chạy vào trong nhà. Cô nàng liền mỉm cười dịu dàng, quỳ xuống ôm hai đứa đang sà vào lòng mình, khẽ giọng thủ thỉ:

– Haru đang ở trên tầng, hai đứa lên gọi anh dậy đi.

– Vâng. – cả hai đứa đồng thanh. Khuôn mặt cả hai đều bầu bĩnh đáng yêu, riêng đôi mắt của đứa bé gái lại có chút gì đó giống với Ren, tinh anh và sắc sảo, giống như có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của người khác.

Cặp song sinh lại dắt tay nhau chạy lên tầng trên, Chito nhìn theo mỉm cười.

Ren và Yuki sao có thể sinh ra một cặp song sinh vừa đáng yêu vừa năng động như vậy nhỉ? Trong khi Haru của cô lại lạnh lùng như một tảng băng.

Sắp tới sinh nhật của hai đứa nó rồi, không biết thằng con của cô _ Haru sẽ làm gì để tặng cho hai đứa em một món quà.

Thằng bé năm nay bảy tuổi, hơn hai đứa nhỏ có một tuổi, vậy nên ba đứa chơi với nhau rất thân thiết.

Con trai của cô ấy mà… chọc đến mức nào đi nữa cũng không chịu cười, chỉ có mỗi khi ở bên cạnh đùa giỡn với Fuyu, thằng bé mới cười nhàn nhạt… cô thật hết nói nổi.

Thật ra thì chưa chi cô đã xác định được một điều… sau này chắc chắn cô sẽ là thông gia của Yuki! Chắc chắn luôn!

Nhìn hai đứa nhóc kéo nhau lên tầng gọi con trai mình, cô lại có cảm giác như thể bản thân mình có đến ba đứa con, bên cạnh cô là một gia đình lớn vô cùng hòa thuận, chung sống hòa bình vô cùng hạnh phúc. Nghĩ đến đây cô lại nhớ… từ khi cưới nhau, Ajita của cô quan tâm cô hết mực, cái gì cũng chu đáo lo lắng cho cô, cả lần trước việc sợi dây chuyền vào lễ cưới của Yuki cũng thế.

Thấy cô cứ mãi loay hoay vì thuyết phục Yuki bỏ nó ra, anh cũng phiền lòng theo, một hôm nào đó liền đưa cô lên xe, chở cô đi đâu đó, trong khi công việc của anh thì còn đăng đăng đê đê vài sấp trên bàn.

Ngồi trên xe, cô quay sang hỏi, với vẻ mặt vô cùng ngu ngốc và khờ khạo, anh chỉ cười khẽ:

– Thay vì cố gắng nghĩ cách lấy sợi dây ra thì tốt hơn là em nên mua thứ khác đeo vào thay.

Cuối cùng, anh lại đưa cô đến biệt thự của một nhà thiết kế trang sức nào đó anh quen, để mặc cô huyên thuyên về sáng kiến và mong muốn của mình, bản thân mình lại ngồi bên cạnh, làm việc trên điện thoại, chốc chốc lại ngước nhìn cô gái bé nhỏ của anh rồi mỉm cười.

Cô bé này cứ mãi như vậy, thích lo lắng cho người khác, vì một chuyện đơn giản bé tí của người ta cũng cố gắng xé cho to ra. Trong khi phiền muộn của bản thân thì chất đống nhưng lại chỉ xem nó như hạt bụi nhỏ, thổi một cái sẽ bay mất mà chẳng thèm đoái hoài bận tâm gì. Đó là một trong những điểm anh thích nhất ở Chito.

– Chito. – giọng nói kinh điển của Yuki kéo cô về thực tại… Chito quay người thì thấy Ren đang khoát vai Yuki đi vào.

– Yuki. Chà hôm nay dậy sớm thế? – Chito khẽ cười – Mau ngồi xuống bàn ăn, tớ lên xem đám nhỏ như thế nào rồi.

– Được. – Yuki gật đầu rồi cười toe toét ngồi vào bàn, thò tay bóc một con tôm luộc cho vào miệng, động tác nhanh, gọn, lẹ và dứt khoát. Sau bao nhiêu năm len lén ăn vụn thì trình độ bóc lủm của cô thật sự rất tiến bộ – Ngon!

– Này. Chờ lũ trẻ xuống rồi ăn. – Ren đưa tay xoa đầu Yuki đầy cưng chiều, nhìn cô với ánh mắt khiến Ajita nổi hết da gà, anh liền để cho cặp đôi tình cảm này một mình ở dưới bếp, còn mình thì lên tầng với Chito.

Ren xoa đầu Yuki một hồi lâu lại suy nghĩ… tại sao trước kia lại có thể thích cô gái này ngay từ lần đầu gặp mặt cơ chứ? Rõ ràng lúc đó cục diện rất là ba chấm… ‘vợ sắp cưới’ của hắn chạy lung tung khắp nơi gây chuyện, bị một con bé WW dũng cảm chặn đứng, đáng lý theo tính cách của mình thì hắn phải tức giận thay vợ, vậy mà không ngờ lại thấy thích thú trước khuôn mặt nghịch ngợm đáng yêu ấy.

Nghĩ lại cũng nực cười thật! Ren chú ý đến Yuki, cũng là vì Izumo kiêu căng ngạo mạn gây chuyện… có thể nói, Izumo gián tiếp khiến hai người này quen biết nhau, cũng chính là gián tiếp tự tay mình phá hỏng mối quan hệ tạm bợ giữa mình và Ren. Để cô ta biết được chuyện này, có lẽ sẽ tức điên lên khiến cho não bị nướng chín luôn mất thôi!

Sau đó tình cờ hắn lại thấy hình của cô trong danh sách học viên ở kí túc, kết quả là hắn lại bỏ luôn căn nhà to lớn mới thuê mà đến kí túc ở… còn tẩy não mọi người khiến cho hắn và Yuki ở cùng một phòng.

Nhìn thấy khuôn mặt cô nàng lúc đó… hắn vẫn nhớ mãi, không thể nào quên được. Đối với hắn, lần đầu tiên gặp cô là ở ngoài chợ, còn cô… theo như trí nhớ cá vàng của mình thì lần đầu cô gặp anh là ở kí túc.

Lúc trước, khi thấy đôi mắt bướng bỉnh của Yuki, hắn đã thấy có hứng thú với cô nàng, mà sau khi tiếp xúc lần đầu tiên, hắn càng cảm thấy cô bé này thật sự rất ngây thơ, mà luôn tỏ ra mình rất mạnh mẽ… từ đó… có lẽ là từ đêm đó… Ren đã bắt đầu để ý đến Yuki rồi?!

Và mọi sự liên kết của họ bắt đầu từ đây.

Trải qua bao nhiêu sóng gió, cái ngày đám cưới giữa hai người cũng đến. Lúc đó, hắn còn cứ ngỡ mình đang mơ. Dù thời gian đã là vài năm trôi qua, mọi người cũng đều đã trưởng thành hơn, vậy mà hắn cứ nghĩ lần đầu gặp Yuki chỉ là ngày hôm qua, mọi thứ đều như in trong đầu hắn.

Ngày đám cưới đó, hắn hạnh phúc như thế nào, điều đó chỉ có mình hắn biết được, cũng chỉ có một mình hắn có thể miêu tả được tâm trạng của mình.

Hình ảnh Yuki trong bộ áo cưới thuần khiết khiến tim hắn đập thình thịch không thôi. Đã gần mười năm trôi qua, mà hắn vẫn nhớ rõ khoảng khắc đó, khi mà cô mặc áo cưới với khuôn mặt nhăn nhó khó coi không chịu được.

Ngay cả trong ngày cưới của mình cũng có thể có biểu hiện đó… thật là thú vị. Cô vợ của hắn không bao giờ thay đổi được, tính cách mãi mãi vẫn như vậy, vẫn là một Yuki đáng yêu của hắn!

Nghĩ đến đây, trong lòng Ren đột nhiên có một làn sóng ấm áp kéo qua, khiến tim hắn đập liên hồi một lúc. Đột ngột, Ren cúi xuống hôn Yuki.

Trong khi đó trên tầng,…

– Này! Tên kia! Mau thả Fuyu của em ra!! Sao anh dám… – Aki nhảy tưng tưng hết cả lên, vừa hét í ới vừa nhào đến kéo tay kéo chân Haru… Haru là một đứa bé rất đẹp, rất thông minh, nhưng vô cùng lành lùng, chỉ mỗi khi bên gia đình, thằng bé mới có chút nét của con nít. Haru có làn da trắng, đôi mắt màu nâu nhạt, mũi cao, mái tóc hơi ngả sang màu nâu.

– Suỵt. Ồn quá. – Haru nằm dài trên giường, lười biếng ôm chặt Fuyu trong lòng, mặc cô bé đang đỏ mặt tận mang tai, còn anh cô bé thì đang gây náo loạn, anh chàng mắt vẫn nhắm nghiền, cảm nhận thân thể mềm mại nhỏ xíu trong lòng.

– Haru!! Mau buông Fuyu ra và dậy đi! Mẹ anh nấu xong thức ăn hết rồi!! – Aki cố gắng trong vô vọng mà chẳng làm gì được Haru.

Aki cũng chẳng hiểu tại sao ban nãy, khi cả hai anh em đang cố gắng gọi Haru dậy thì một cánh tay chắc khỏe từ đâu vươn lên, kéo Fuyu ngã lăn ra giường, sau đó lại bị kéo chui tuột vào trong lòng Haru!

Cậu bé ngây thơ bắt đầu thấy mối quan hệ giữa hai người này thật đáng ngờ.



Vài năm sau nữa, đại gia đình này vẫn sống rất hòa thuận, Haru thì tất nhiên có sức mạnh của DW, nhưng mà Aki có sức mạnh của DW và Fuyu lại có sức mạnh của WW, thật sự… không hiểu được cái gia đình này như thế nào… thật sự không thể hiểu được…

Hôm nay là ngày đầu tiên Haru đến The East nhập học. Fuyu… nói sao nhỉ? Gần như là quỳ xuống ôm cứng chân thằng bé, khóc lóc ỉ ôi, luôn miệng gào thét:

– Anh ơi đừng đi mà!!

– Buông anh ra đi con. Anh không thể không đi được. – Yuki khó xử nhìn mọi người qua đường đang nhìn họ chằm chằm.

– Fuyu ngoan, anh chỉ đi một chút sẽ về, không lâu một chút nào. Em là bé ngoan có phải không? – Haru nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, xoa đầu Fuyu đầy thích thú.

– Em không muốn anh đi học đâu! Anh phải ở nhà với em! – Fuyu vẫn nước mắt nước mũi tèm lem… trước cửa nhà mà con bé lại…

– Con nhỏ cứng đầu này, ảnh đi một chút chiều sẽ về, lôi thôi như vậy làm gì, Haru mà đi học trễ sẽ bị phạt đấy! – Aki làm mặt lạnh lùng nói, đồng thời kéo tay con bé đứng dậy.

– Em sao thế nhỉ? Lúc trước anh cũng đi học mà có sao đâu. Tại sao khi anh đi học ở The East em lại như vậy? – Haru bắt đầu nghiêm mặt, dù thằng bé rất thích thấy một Fuyu mè nheo với mình, nhất là không muốn để mình rời xa, nhưng đến đây là chấm dứt thôi, không thể mãi nuông chiều cô bé được. Muốn dạy vợ phải dạy từ bây giờ, nếu không cái tính nết cứng đầu đó mà ăn vào máu thì khó có thể sửa được! (báo động báo động, Yuki ơi thằng bé này đã nuôi ý định cướp con của cô đi kìa cô còn đứng đó tình tứ với Ren)

– Lúc trước anh và em học cùng một trường, em còn có thể thấy anh ở trường, bây giờ anh đến The East rồi, em không còn thấy anh nữa, em cũng không muốn đi học nữa đâu! Anh cũng không được đi! – Fuyu gào lên, nước mắt càng rơi lả chả.

– Được rồi. Vậy chỉ cần cho hai đứa học chung trường là được. – giọng nói thản nhiên của Ren vang lên.

– Cái gì? – năm người còn lại há hốc mồm.

– Ba nói gì thế? – Aki trợn mắt.

– Ba nói ba sẽ để con bé học cùng trường với Haru, dù gì con bé cũng rất có tiềm năng, cứ để nó học trước người khác một năm cũng đâu có chết ai. – Ren vẫn ôm eo Yuki nói đều đều. (đến cả chap extra anh vẫn rất tỉnh và đẹp trai)

– Anh nói gì vậy? – đến lượt Yuki trợn mắt.

– Ren nói vậy cũng đúng. – Chito và Ajita đồng thanh, rồi cùng nhìn nhau cười cười.

– Fuyu bỏ anh ra, ba sẽ cho con đến The East học cùng với Haru với một điều kiện.

– Dạ ba? – con bé lập tức nín khóc, còn đưa ra bộ mặt cười hớn hở như thể những giọt nước mắt từ nãy đến giờ chỉ là giả tạo.

– … – tất cả.

– Gì hả ba?

– Ba chỉ cho con đến đó học với một điều kiện, chính là Aki cũng đến The East. Ba đứa học chung với nhau. – Ren nhún vai.

– Được đó! Con cũng định nói thế. – Aki cười khì, đưa nắm tay về phía Ren. Hắn cười với con, cụng tay vào tay thằng bé rồi nói.

– Vậy hai đứa thay quần áo đến trường đi, chuyện xin nhập học và đồng phục ba sẽ chuẩn bị cho. – Ren nói.

– Vâng! – Fuyu hét to, lập tức lau hết nước mắt con trên mặt, chạy ù đến ôm lấy tay Haru. Thằng bé chỉ biết thở dài vỗ đầu con bé. Kế hoạch dạy vợ của cậu bị đấng phụ mẫu phá hỏng mất rồi, thật là hết nói.



Suốt đường đến trường, Fuyu cứ luôn mồm, Haru và Aki đi hai bên chỉ có thể lắng nghe, hoàn toàn không thể và không có ý định chen vào lời nói của cô bé.

Trường học rộng lớn, Fuyu mắt sáng rỡ chạy khắp nơi sờ cái này sờ cái kia, dù đã từng được Ren đưa vào chơi vài lần, nhưng cô bé vẫn không giấu nổi thích thú. Những học sinh xung quanh ai ai cũng vui vẻ nở nụ cười thân thiện. Học sinh lần đầu đến trường thì mỉm cười làm quen với nhau. Học sinh đã học ở đây năm ngoái rồi thì tay bắt mặt mừng gặp lại nhau sau một mùa hè nghỉ ngơi.

Từ khi ban hành luật bãi bỏ lệnh cấm yêu giữa DW và WW thì ranh giới giữa hai loại pháp sư cứ như không còn nữa, mọi người đều thân thiện với nhau, dù có một số thành phần cá biệt có chút kì thị, nhưng nhìn chung thì thế giới này đã không còn hà khắc như trước nữa.

Ren bảo hiệu trưởng đến làm việc với ba đứa về thủ tục nhập học và việc xếp lớp. Cả ba cùng đến phòng hiệu trưởng, cho đến khi trở ra sân thì tất cả học sinh đều đã lên lớp học hết, sân trường rộng lớn vắng tanh.

Cuối cùng thì mỗi đứa một lớp mà lên.

Haru thì không có vấn đề, dù có vào trễ đi chăng nữa thì giáo viên mê trai vẫn cho cậu vào lớp với trái tim màu đỏ rực đập mãnh liệt trên mặt.

Aki thì khỏi nói, với khuôn mặt có thể đánh gục mọi trái tim đó, cậu dễ dàng hút hồn tất cả nữ sinh trong lớp, kể cả.., e hèm… thầy chủ nhiệm.

Vào lớp trễ nên chỉ còn một chỗ trống duy nhất, là ở cạnh một cô bạn đeo kính, với mái tóc tết hai bên ánh sắc tím (con ai đây ta), cả đôi mắt cũng một màu tím huyền bí đầy thu hút. Aki thẫn thờ sau khi nhìn vào đó.

Cô bạn rõ ràng là rất đẹp, nhưng lại cố tình đeo kính và tết tóc để làm lu mờ vẻ đẹp của mình. Với một người có đôi mắt thẩm mĩ như cậu, lẽ nào không nhìn ra vẻ đẹp của cô.

Cậu ngồi xuống ghế, liền quay sang, đưa tay làm quen:

– Chào bạn. Mình tên Aki.

Cô bé chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào Aki. Trước đôi mắt tím hút hồn đó, cả người Aki như cứng đờ lại, thằng bé cười gượng.

– Tôi không muốn kết bạn với những tên đẹp trai.

Nói xong cô bé lại cúi xuống đọc cái gì đó trong hộc bàn.

Bàn tay của Aki đơ ra trong không trung, rồi thằng bé nhếch mép, chống tay lên bàn, cằm gác lên tay đầy kiêu ngạo:

– Bạn vừa khen mình đẹp trai đấy à?

– Ừ. – cô bé không chút ngại ngùng, thẳng thắng gật đầu, trong khi mắt vẫn dán vào trang sách.

– Tốt. Vì mình rất thích những người khen mình đẹp trai. – Aki lại tiếp tục cái kiểu ‘làm quen người đẹp’ của mình.

Cô bé liếc Aki một cái.

– Cho mình biết tên đi. – Aki lại tiếp lời.

– Không thích.

– Ồ. Tên bạn lạ thật, thưa bạn Không Thích. – giọng điệu đầy trêu chọc, hai từ cuối cùng còn được thằng bé nhấn giọng.

– Hừ… – lại bị lườm…

Hành trình chinh phục người đẹp của Aki vẫn còn rất dài, rất dài…

Fuyu vừa chạy đến lớp, cũng là lúc cô chủ nhiệm bước vào. Fuyu thở hồng hộc ở cửa lớp:

– Xin lỗi cô em đến trễ.

Bà cô nghe tiếng của cô bé thì giật mình, xẩy chân ngã xuống từ trên bục giảng, khiến cả lớp cười rộ lên. Fuyu cũng che miệng cười một lúc mới chạy đến đỡ cô ngồi dậy.

– Hừ! Em! Dám đến trễ trong ngày học đầu tiên! Ra ngoài đứng!! Mau!

– Vâng. – Fuyu nghiêm mặt đáp, nhưng sau khi bà cô quay người nhìn cô, đầu tóc bù xù, khuôn mặt dơ bẩn, mi giả rơi ra, cô bé không kiềm được cười lớn lên – Haha!

– Em còn dám cười! Ra ngoài ngay cho tôi!

– Vâng vâng… – Fuyu vừa cười vừa bước ra ngoài đứng.

Lũ bạn trong lớp rất muốn cười nhưng phải nhịn, chỉ biết thầm ngưỡng mộ cô bạn dũng cảm kia, có chút thấy cô bạn ấy thật thú vị… cũng thật thân thiện.

Thế là trong mắt của cả lớp, Fuyu như một thần tượng, một thánh troll giáo viên.

Bà cô lết lên ghế ngồi, khẽ tằng hắng:

– Cô bắt đầu điểm danh.

– Vâng. – cả lớp nói vang, trong lòng mong chờ đến tên của Fuyu đang đứng ngoài cửa để tiện kết bạn.

Điểm danh xong hết cả, mà thấy cô bé đứng bên ngoài cửa vẫn không động đậy nhúc nhích, cũng không “Dạ có”, cũng không còn một cái tên nào nữa, cả bà cô lẫn cả lớp đều trợn mắt ngạc nhiên. Cô liền gọi Fuyu vào lớp:

– Tại sao tên em lại không có ở đây?

– Dạ, thầy hiệu trưởng bảo là sẽ thêm vào sau ạ. – Fuyu đáp.

– Được rồi, vậy họ tên em là gì?

– Dạ Fuyu Kisuwaza.

Câu nói vừa chấm dứt, xung quanh rộ lên những lời bàn tán, gây náo loạn cả lớp học:

– Đó là con gái của dòng họ Kisuwaza kìa! Hèn gì cô ấy đẹp đến vậy!

– Nghe nói ba cô ấy rất giàu. Còn mẹ cô ấy là một đại mĩ nữ.

Nghe những lời đồn thổi về gia đình mình, Fuyu không khỏi bật cười. Mẹ của cô mà là mĩ nữ thì thế giới này chắc náo loạn hết lên mất.

Mĩ nữ gì mà sáng nào khi tỉnh dậy đầu tóc cũng bù xù, quần áo xốc xếch, chẳng ra thể thống gì dù đã ngoài ba mươi.

– Được rồi. Em vào đó ngồi đi. – bà cô run run viết xong họ của Fuyu rồi chỉ vào chiếc ghế trống duy nhất trong lớp.

– Vâng. – cô nàng toe toét cười, ngoan ngoãn vào chỗ ngồi để tận hưởng ngày học đầu tiên.



– Mời bạn đến nhà chơi ạ? – Aki ngẩng đầu khỏi cái máy chơi trò chơi, khẽ nhếch môi – Mời bạn gái tương lai của con cũng được luôn chứ?

– Ừ. Ba mẹ muốn nhìn thấy mặt của những người mà các con cho là bạn. Có nhớ suốt quãng thời gian cấp hai, bạn của mấy đứa chỉ toàn là một lũ giả tạo hai mặt, không phải là nhờ ba mẹ mấy đứa mới phát hiện ra bản chất thật sự của tụi nó sao? – Yuki ngồi trên ghế ôm ngang bụng Ren làu bàu.

– Được rồi được rồi, mời họ đến nhà chơi là được chứ gì. Mẹ đừng ca bài ca muôn thuở nữa. Anh nhỉ? – Fuyu khẽ nhíu mày, bắt chước Yuki ôm ngang bụng Haru.

Ngoài cô bé ra thì tất cả mọi người đang ngồi trong phòng khách lúc đó đều thấy… Haru cả người cứng đờ, cuốn sách trên tay suýt là rơi luôn xuống đất. Ai cũng không nhịn được mà tủm tỉm cười.

Và thế là ngay hôm sau, Fuyu kéo… e hèm… cả lớp về nhà (con bé này chẳng giống Yuki tí nào, con người ta được cả lớp chiều chuộng ưu ái, chả bù với bà mẹ hỡ tí là bị mắng chửi). Aki đánh ngất và vác cô bạn cùng bàn _ Tomo về nhà, bị Ren mắng cho một trận, còn Yuki thì há hốc mồm, mắt trợn to đầy kinh ngạc, nhưng lại ngay lập tức vỗ vai con đồng thời bật ngón cái khen thưởng. Sau đó thì Ren mắng luôn cả hai…

(Ryuu với Misa tính ra vậy mà hiệu suất cao hơn Yuki và Ren nhiều, cưới sau hai người này mà có đứa con gái lớn hơn hai đứa song sinh một tuổi nha =])

Haru lạnh lùng như vậy thì mời ai được, cuối cùng chỉ có một mình. Fuyu từ đầu tiệc đến cuối tiệc chỉ có một vị trí duy nhất chính là ở bên cạnh của Haru dù cho có bị cậu tặng cho một rổ bơ.

Lớp của cô nàng xúm vào trêu chọc hai người, khiến Fuyu ngớ mặt ra:

– Hẹn hò là cái củ gì? Ăn ngon không?

Haru thầm thở dài trong lòng.

– Nếu cậu không thích cậu ấy, vậy giới thiệu tớ cho Haru đi. – một bạn nữ cố tình trêu ghẹo Fuyu. Haru nghe xong câu này chỉ biết hừ giọng, nhưng bên ngoài không biểu hiện gì nhiều.

– Không được! Anh ấy là của tớ! Các cậu không có quyền động vào đâu! – Fuyu vội vàng chắn trước mặt Haru.

– Nhưng rõ ràng cậu nói hai người không hẹn hò. Vậy tại sao lại không cho tớ quen với cậu ấy? – cô bạn vẫn đùa dai, xung quanh cũng hùa theo “Đúng đấy đúng đấy!”

Haru lại thở dài, thầm tội nghiệp cho Fuyu. Fuyu à, lớp của em thật là bá đạo quá đi. Hôm nay xem ra muốn ép em cho bằng được đây mà.

– Fuyu không hẹn hò với ai hết, vậy có thể hẹn hò với anh không cưng? – một bạn nam trêu chọc – Cưng xinh thế này khối người để ý.

Mép môi Haru giật giật, anh lạnh nhạt nhả ra một câu, dù ánh mắt vẫn tập trung vào ly rượu nho trước mặt:

– Bây giờ chúng tôi không hẹn hò, nhưng sau này cô ấy nhất định sẽ gả cho tôi. Mọi người hài lòng chưa?

Mọi người xung quanh, kể cả Yuki, Chito, Ren và Ajita đều trợn mắt nhìn Haru… cả buổi tiệc vài giây trước còn rất náo loạn bây giờ câm như hến, im phăng phắc.

Ai cũng bàng hoàng nhìn Haru… Đây chính là đánh dấu chủ quyền… đây chính là cách đặt hàng trước của cậu ấy à?

Yuki hắc tuyến nổi đầy đầu, quay sang nhìn Chito. Dù biết là thằng bé và con gái mình có mối quan hệ rất đặc biệt, nhưng khi nghe Haru thẳng thừng tuyên bố như thế này, Yuki lại có cảm giác như là cn mình bị cướp đi hay sao đấy!

Cũng có cảm giác là con mình sẽ rơi vào tay một tên nhóc bá đạo… giống như ba Ren của nó…

Tuy nhiên…

– Không được! – Fuyu đột ngột hét lên.

– Tại sao? – dù không nói ra, nhưng ánh mắt Haru nhìn Fuyu rõ ràng là mang hàm ý như vậy.

– Nếu em và anh không hẹn hò bây giờ, thì anh sẽ được quen với người khác ư? Em không muốn! – Fuyu lại hét lên, khiến mọi người thêm một phen kinh ngạc – Em muốn hẹn hò với anh! Để mọi người không được quen với anh nữa! Em không thích điều đó!

Lời ‘tỏ tình’ của cô là ngoài sức tưởng tượng đối với Haru… cơ mặt cậu giật giật.

Mọi người cùng giật giật…

Kết quả là Haru lặng lẽ xoa đầu Fuyu, để cô nàng bình tĩnh lại, còn mọi người vẫn đơ lâm sàn.



Trong khi ở bên dưới hết sức ồn ào thì trên phòng ngủ của Aki… Tomo đang nằm trên chiếc giường đen tuyền của cậu. Tấm ra đen bao bọc càng khiến làn da của cô bạn thêm trắng ngời, đi mắt nhắm nghiền, nhưng nhìn tổng thể khuôn mặt lại giống như cô bé đang thư giãn chứ không phải bị đánh ngất, hết sức bình yên, hết sức hiền lành.

Aki ngồi bên mép giường khẽ đưa tay vuốt tóc Tomo sang một bên, ngắm nhìn thiên thần của lòng cậu bé. Mãi đến khi cô bé tỉnh lại, nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, mới khẽ nhíu mày ngồi dậy. Aki mỉm cười:

– Xin lỗi vì phải dùng đến cách này, nhưng nếu không thì bạn chả chịu đến đây với mình.

– Cậu… là… tên… ngốc! – cô bé gằng giọng, từng từ, từng từ một – Mẹ tôi sẽ xới tung chỗ này lên cho xem.

Aki còn đang ngu ngơ ra thì có tiếng chuông cửa. Một lát sau, dưới nhà vang lên tiếng khóc lóc ỉ ôi của Misa:

– Yuki! Tại sao chị lại bắt cóc con gái của em? Tại sao nó lại ở đây mà em gọi mãi nó không chịu bắt máy! Nó ở đâu rồi.

– Em bình tĩnh đi. – ba Ryuu cũng lên tiếng trấn an.

– Vậy ra Tomo là con gái của hai người sao? – Yuki trợn mắt hỏi.

– Vâng. – Misa vẫn thút thít.

Ngay lúc này, Aki và Tomo cùng bước xuống lầu. Vừa thấy cô bé, Tomo chạy ù đến ôm chầm lấy con bé khóc um sùm.

Tomo lạnh nhạt:

– Mẹ, mau bỏ con ra, mọi người đều đang nhìn chúng ta.

– Mẹ không quan tâm.

– Con đã nói, mẹ đừng cài máy theo dõi, máy nghe lén vào người con rồi mà. – Tomo khó chịu ra mặt, đẩy Misa ra.

– Mẹ chỉ lo cho con thôi mà…

– Hừ…

– Cô chú là ba mẹ Tomo ạ? – Aki lúc này mới lên tiếng.

– Ừ. Con là… con trai của Ren và Yuki? – Misa chùi nước mắt rồi ôm chầm thằng bé – Dễ thương quá đi! Con giống ba mẹ con thật đấy!

– V… Vâng… – choáng váng trước tính cách của Misa, mọi người đều thấy gia đình này thật quái dị.

Aki buông Misa ra rồi nghiêm túc nói:

– Cô, chú, ba, mẹ… sẵn tiện mọi người đều có mặt ở đây, con xin tuyên bố luôn, con chính thức cầu hôn Tomo và xem cô ấy như một người vợ hợp pháp.

– … – lần thứ hai, cả căn nhà im phăng phắc…

Thế là trong một ngày hôm đó… hai lời tuyên thệ thiết lập mối quan hệ đã xảy ra…

Và cũng không ai ngờ lời nói của lũ trẻ con lại trở thành sự thật.

Vài năm sau đó… cả hai đám cưới cùng diễn ra cùng một ngày, cùng một thời điểm… không khí sôi nổi hào hứng… như trên thế giới này chỉ có những vui vẻ và hạnh phúc là tồn tại mãi…

~~~~~~

End rồi á~~~~

Thiệt là hết luôn r đó ~~~~