Chap extra đầu năm như đã hứa đây Happy New Year everyone ~~~~

Lời kể của Chito

Bao nhiêu tình tiết chính thì Yuki của tôi đã kể hết rồi, tôi đành ngậm ngùi nói về mối tình của mình vậy… nên chap này hoàn toàn là của chúng tôi nhé.

Từ khi mới thích Ajita, ngày nào tôi cũng chìm trong tưởng tượng, nhìn người ta bên nhau mà tưởng tượng đến một ngày nào đó, mình cũng sẽ được cùng anh sánh bước trên đường, còn thân mật nắm tay như tình nhân. Cả ngày đối với tôi ngập tràn niềm vui. Chỉ cần thấy bóng dáng của anh ấy ở đâu đó trong trường, tôi liền dõi mắt theo, còn lén lén lút lút chạy theo ngắm nhìn anh.

Chẳng hiểu từ khi nào mà tôi lại thích anh đến dường này chứ, trong khi rõ ràng bởi vì Kurai mà tôi sợ yêu.

Lần đầu tôi gặp anh, ấn tượng đầu tiên của tôi về anh chính là một người đàn ông chững chạc và nam tính, lại rất ôn hòa và tốt bụng… nói chung là bao nhiêu đức tính tốt cứ tập trung hết vào anh. Tôi vẫn cứ tự nghĩ, không có người nào có thể toàn vẹn đến vậy, nên ánh mắt tôi lúc đó vô thức cứ tìm Ajita… mãi rồi yêu luôn người ta từ khi nào không hay.

Anh ấy lúc nào cũng thật ôn nhu, tính tình hiền hòa, lại rất biết chăm sóc, nhiều lần tôi thấy anh ấy dắt cụ bà qua đường, còn xách đồ giúp người lớn tuổi nữa. Những lúc như vậy, tôi chỉ muốn chạy ù đến tỏ tình với anh.

Tôi hào hứng kể hết cho Yuki nghe, về mối tình bé nhỏ mong manh của tôi, tất nhiên khi cô nàng hết sức ủng hộ, tôi thấy rất vui… giống như khi có người bên cạnh động viên bạn, suy nghĩ của bạn sẽ càng lạc quan và tích cực hơn.

Thuở ban đầu tôi vẫn còn ngây thơ lắm, cứ nghĩ rằng mình mãi theo đuổi người ta thì người ta cũng sẽ thích mình. Nhưng tôi lại mơ hồ nhận ra người anh ấy luôn hướng ánh mắt về là Yuki… nhưng Yuki lại là người bạn thân nhất của tôi.

Thật ra lúc đó tôi rất buồn, cũng rất tủi thân vì cô nàng duy nhất tôi xem là bạn thật thân lại chính là Yuki… Đau khổ như vậy, tôi không biết phải tâm sự với ai, chẳng lẽ lại đi nói hết cho Yuki? Mà hơn nữa, chuyện đau lòng mà không thể nói ra, cứ giữ trong lòng sẽ càng đau khổ hơn cả.

Bao nhiêu lo lắng và bất an cùng lúc đè nén tôi.

Sau đó lại có một đống chuyện xảy ra.

Mỗi khi thấy anh nhìn Yuki với ánh mắt buồn bã đó, tôi càng đau lòng hơn cả, nhưng chỉ biết đứng từ đằng xa nhìn chứ không dám nói gì, cũng không thể an ủi anh, mà mở miệng ra động viên anh tôi càng không thể làm được.

Tôi ích kỉ như vậy đấy, chỉ muốn anh luôn ở bên cạnh và nhìn mỗi mình tôi mà thôi, nhưng ánh mắt anh thì làm sao tôi có thể quản lý?

Cảm giác này chính là cảm giác bất lực và xót xa. Nhìn người mình yêu phải đau lòng vì một người con gái khác, dù cho người đó có là bạn thân của mình đi chăng nữa thì sao mà không buồn được đây?

Tôi không hề ghen ghét gì với Yuki, chỉ có tự trách mình vì mình không đủ can đảm nói ra tình cảm của mình, chỉ dám thể hiện nó một cách lặng lẽ mà thôi.

Dù ánh mắt Ajita vẫn luôn hướng về Yuki, nhưng anh ấy lại đối tốt với tôi, như thể tôi mới chính là người mà anh quan tâm nhất trên đời, thậm chí còn ân cần chu đáo hơn cả gia đình của tôi.

Những lúc đó, thay vì cảm thấy hạnh phúc thì tôi lại như sắp điên lên được. Dù ban đầu, khi nhận được sự quan tâm của anh như vậy, tôi quả thật cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng sau đó phải tự mình trấn tĩnh mình. Anh ấy làm như vậy không phải là vì anh ấy thích mình, anh ấy làm vậy chỉ vì anh ấy là một người tốt mà thôi.

Thật nực cười, không phải cũng vì cái sự tốt bụng đó mà tôi chết mê chết mệt anh đó sao? Tôi còn có thể trông chờ cái gì nữa.

“Đừng đối xử tốt với tôi nữa. Đừng thương hại tôi nữa. Đừng ở bên tôi vào những lúc tôi yếu đuối nhất… tôi không… không thể kiềm nén tình cảm của mình nếu anh cứ như vậy…”

Tôi cứ nghĩ đây sẽ mãi là tình đơn phương, nhưng thật không ngờ có một ngày anh lại đáp trả tình cảm của tôi. Chỉ là có chút mất thời gian mà thôi. Đừng nghĩ tôi chảnh nhé! Chả là tôi vui đến nỗi không biết phải diễn đạt như thế nào hết!

Cái ngày mà anh tỏ tình với tôi, tôi vui đến chết đi được. Tối hôm đó về phòng ngủ, khuôn mặt anh, giọng nói của anh lúc đó cứ mãi vang vọng trong tôi.

Tôi… phải nói sao nhỉ? Hình như dùng từ bấn loạn là đúng nhất.

Tôi nằm trên giường mạnh bạo lăn qua lăn lại, bao nhiêu gối và gấu bông bị tôi cấu xé nắm quăng tới quăng lui, tay quơ quào, chân đạp loạn xạ… đến nỗi chiếc giường nó hoảng hốt kêu cót két như kêu cứu.

Tối đó… tôi cứ nằm cười một mình như con bại vậy… đến nỗi sáng hôm sau khi tỉnh dậy, quầng thâm đen xuất hiện trên mặt tôi rõ như lấy mực đen tô lên. Thật thảm hại…

Sau đó nữa lại có một đống chuyện xảy ra. Cho đến khi mọi chuyện êm xuôi hết đã là vài tháng sau.

Tôi và anh chưa hẹn hò chính thức một lần nào hết… ý của tôi là chỉ có hai đứa chúng tôi cùng nhau đi… ý tôi là mấy cái người kia không đi cùng, cũng không đi theo rình mò hay phá đám.

Khoảng thời gian bận rộn vì phải ‘chiến đấu’ đã qua, sau khi mọi việc đều đã êm xuôi, chúng tôi rõ ràng rất có thời gian rãnh rỗi, vậy mà…

Ajita thích làm việc chết tiệt, suốt ngày chỉ ngồi làm việc mà thôi! Tôi muốn anh ấy vẫn như lúc trước, dành toàn bộ thời gian quan tâm đến tôi!

Tên Ren lười nhác chết tiệt! Nhờ hắn ta mà bây giờ anh phải đảm nhiệm công việc của hắn, để hắn có thời gian đi chơi với Yuki! Tôi hận!!

Tôi phải làm thế nào đây?!! Cứ cái đà này thì cả hè này tôi sẽ không có kỷ niệm riêng nào với anh cả.

Trên đầu tôi xuất hiện một bóng đèn sáng kêu cái tinh một cái. Tôi nở nụ cười đầy thỏa mãn.



‘Cộc cộc’ _ tôi gõ cửa phòng Ajita.

– Vào đi. – giọng anh trầm trầm vang ra từ bên trong khiến tay tôi đang bưng khay nước run run.

Thật ra tôi bình thường cũng chẳng có thèm gõ cửa, nhưng hôm nay cố tình lôi kéo sự chú ý của anh một chút.

Đúng như tôi nghĩ, vừa vào trong đã thấy anh ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, thấy tôi, anh khẽ cười, trong ánh mắt lộ ra vài phần dịu dàng, anh lại cúi xuống làm việc, nhưng mở miệng hỏi tôi:

– Tại sao em lại gõ cửa, bình thường đâu có như vậy.

– Hì hì… anh uống chút cà phê nhé. – tôi đặt khay nước xuống bàn anh. Cố tình để lên bàn luôn cả tách cà phê cả miếng lót.

– Cảm ơn em. – anh nói, mắt vẫn dán vào đống tư liệu trên bàn, tay vươn ra lấy tách cà phê.

Một dòng chữ hiện ra trên tấm lót, nhưng điều đáng buồn là chỉ có một mình tôi thấy điều đó… trong khi anh vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy khô khốc kia, chẳng thèm liếc qua nó lấy một cái. Miếng lót có dòng chữ ngay ngắn “Đi chơi với em đi!! T^T” của tôi nằm trơ ra đó, không thể nhúc nhích, càng không thể hét lên cho Ajita nghe thấy.

“Này… nhìn em một chút sẽ tăng nguy cơ ung thư mắt lên vài phần trăm à? Đồ lạnh lùng. Không nhìn em cũng được, anh làm ơn nhìn thấy thông điệp của em đi đồ ngốc này!!” _ tôi hậm hực bĩu môi, làm đủ trò mà ánh mắt anh vẫn không hề rời tờ giấy, đến cả lúc đặt lại ly cà phê xuống tấm lót, anh cũng không thèm liếc qua bên đây, vậy mà ly cà phê vẫn nằm vừa vặn ngay ngắn trên tấm lót… thật là bái phục.

Cơ mà giờ không phải lúc bái phục anh ấy!

Tôi buồn rầu:

– Em ra ngoài.

– Em không ở lại đây chơi à? – anh dừng bút, ngước nhìn tôi.

– Không. Em đi đọc sách. – nói thì nói vậy thôi, tôi còn phải nghĩ cách khác để dụ anh đi chơi với tôi!!!

Tôi trở về phòng mình, nằm dài trên giường lăn qua lăn lại đầy khó chịu.

Mắt tôi tia trúng đống giấy vụn trên bàn trang điểm… lại một ý tưởng khác nhảy ra trong đầu tôi.

Tôi cười toe toét với sáng kiến của mình, liền chạy đi lấy giấy dán (dạng dạng giống với giấy note ấy), ngồi hí hoáy cả buổi, cố gắng rèn cho chữ viết nó đẹp nhất. Có mỗi một câu: “Đi chơi với em nha!” mà tôi viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần, viết đến nỗi bây giờ tôi nhắm mắt cũng có thể viết được.

Thay vì viết lên mặt không có keo thì tôi lại viết vào phần phía dưới của mặt có keo. Sau đó thì tôi đem nguyên một sấp đó vòng ra sân chạy đi tìm cửa sổ phòng làm việc của Ajita.

Lúc này mặt trời đã lên cao, nắng rọi từng tia thật gay gắt.

Đứng trên cỏ, vậy mà bệ cửa vẫn cao ngang đầu tôi… hừ hừ… xây gì mà cao thế không biết… giờ mới nhận ra, từ ngoài sân mà muốn vào trong nhà thì phải leo lên bậc tam cấp, hèn gì nó cao lên thế. Dù sao cũng còn may mắn hơn, khi mà phòng làm việc của anh ấy không ở tầng hai tầng ba…

Tôi bắt đầu công việc.

Cánh cửa bằng kính đóng kín, bên trong rèm cửa không chút động đậy, chứng tỏ gió không thể luồn vào bên trong.

Tôi dán những mảnh giấy lên kính, nhưng mà vấn đề là tôi quá lùn, nên chỉ có thể dán một hàng ngay sát bệ cửa, và một hàng ở ngay trên nó. Kết quả chỉ dán được có hai hàng.

Thật ra ý định của tôi là, khi mà tôi dán những mảnh giấy thì mặt trời lên, nắng sẽ rọi vào, in bóng của chúng lên bàn làm việc của anh, vậy mới có thể gây chú ý tới Ajita. Nhưng bây giờ ngặt nỗi tôi quá lùn, có dán được hai hàng như thế này đi thì cũng chẳng thấy cái bóng đâu…

Thế là tôi thất tha thất thiểu bỏ về phòng… ngủ!! Số phận của tôi chính là không có được hạnh phúc, thì tôi sẽ lười biếng không thèm chống lại số phận, tôi sẽ đi ngủ! Hừ! Đáng ghét!

(Thật ra từ đầu, Ajita đã để ý đến dòng chữ tên tấm lót, anh đâu phải là một tên vừa ngốc vừa lơ đãng như vậy, chỉ là vì thấy cô quá đáng yêu nên mới muốn trêu đùa cô một chút, không ngờ cô lại buồn bã bỏ về phòng. Anh cũng chỉ khẽ lắc đầu, tự nhủ sau khi làm xong đống giấy tờ này sẽ đưa cô cùng đi chơi như cô muốn.

Ai ngờ anh đang làm việc thì cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm như phóng điện. Anh hơi liếc ra cửa sổ thì thấy khuôn mặt cô phụng phịu qua lớp giấy đầy màu sắc đang bay bay ngoài kia. Hờ… anh phì cười. Cả cây bút trên tay cũng rơi xuống bàn… anh tập trung quan sát khuôn mặt nghiêm trọng của cô khi đang dán giấy.

Anh tự nhủ: “Cô bé này sao lại đáng yêu đến vậy?” Lúc này, anh phải kiềm chế lắm mới không mở cửa sổ ra ôm lấy cô kéo vào phòng, nhưng anh phải cố gắng nhẫn nhịn, bởi nếu mở ra lúc này thì cô sẽ rất xấu hổ.

Nhìn cái dáng vẻ cố gắng nhón chân lên dán giấy thật đáng yêu… anh nhìn mãi không chán, cho đến khi cô đã hoàn thành hai hàng giấy ngay ngắn và tức giận bỏ đi, anh mới cười thầm đẩy ghế ra đứng dậy, đi thẳng sang phòng cô. Vậy mà vừa sang phòng cô đã thấy cô nàng ngủ ngon lành trên giường, hơn nữa cái tướng ngủ xấu không chịu nổi. Một chân gác lên con gấu bông to tướng, một chân gác lên thành giường, đầu nằm lên giường, không thèm gối, tay chân quơ loạn xạ, còn khuôn mặt ngủ thì ngốc nghếch không chịu nổi.

Anh lại gần, chỉnh một lượt tư thế cho cô, mới cúi xuống hôn phớt qua môi Chito. Cô cảm thấy mùi hương của anh, khẽ mỉm cười.

Sau đó, Ajita leo luôn lên giường, đắp chăn đâu đó gọn gàng rồi ngủ một chút, ngủ dậy lại nằm quan sát cô.)

Tôi thật sự không ngờ, chiều hôm đó khi tôi ngủ dậy, đã thấy mình nằm trong vòng tay anh, mà Ajita không có ngủ, chỉ nằm đó nhìn tôi chăm chú. Tôi lật đật ngồi dậy chỉnh tóc tai, ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị kéo xuống giường lần nữa.

– Em còn buồn ngủ không thì nghỉ ngơi đi, một lát anh đưa em đi ăn tối bên ngoài, đột nhiên anh muốn ăn đồ nướng. – giọng của Ajita trầm ổn vang lên đều đều trên đỉnh đầu tôi.

– Vâng. Nhưng em không còn buồn ngủ nữa.

– Vậy anh và em cùng trò chuyện.

Nói thì nói vậy thôi, không ngờ tôi và anh thật sự nằm đó ôm nhau nói chuyện đến tối mới ra ngoài ăn.

Xin lỗi số phận vì đã chửi oan nhà ngươi. Bây giờ ta mới để ý kĩ hơn, thật ra lúc nào nhà ngươi cũng cho ta những ngạc nhiên. Lần trước ta còn ngỡ cả đời sẽ đơn phương, không ngờ ngươi lại đem anh ấy đến cho ta. Lần này ngươi lại tạo cho ta một bất ngờ rồi…

Bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác… từ khi ở bên cạnh Ajita, mọi thứ hạnh phúc cứ đột nhiên kéo đến.

Cả lời cầu hôn của anh cũng vậy.

Chừng vài năm sau khi chúng tôi hẹn hò, tôi nghe loáng thoáng kế hoạch của anh và Yuki khi muốn cho tôi một bất ngờ.

Hai cái người đó bàn chuyện cầu hôn tôi mà nói ở phòng khách tiền gia, lúc đó tôi vừa từ bên ngoài mua thức ăn về, thấy anh ngồi trên ghế, định chạy lại ôm lấy Ajita, nhưng lại gần hơn mới thấy anh là đang ngồi đối diện Yuki nói chuyện chứ không phải ngồi một mình. Sau đó thì… tôi tình cờ nghe hết cuộc nói chuyện của hai người họ.

Thật ra hai người họ định tạo cho tôi một bất ngờ nho nhỏ, nhưng lại bị tôi nghe gần hết mọi thứ… nên lúc này có lẽ tôi không tiện xuất hiện. Trên thực tế, tôi không phải là nghe thấy kế hoạch của họ, chỉ là nghe thấy thời gian và địa điểm mà thôi. Tò mò khiến tôi muốn nán lại nghe cho hết, nhưng thật ra có chút bất ngờ mới thú vị, nên tôi thôi không nghe họ nói chuyện nữa mà chạy về hậu gia.



Cái ngày anh ấy dự định cầu hôn tôi cũng tới.

Ajita đưa tôi đến công viên ở ngoại ô, nơi mọi người thường dã ngoại ở đó. Vì đường đi khá xa nên anh ấy lái xe đưa tôi đi.

Hôm nay, chỉ có hai chúng tôi mà thôi, nhưng tôi có thể biết chắc một điều, Ren và Yuki đang ở đâu đó ngoài kia rình mò.

Hôm ấy là cuối tuần, mọi người đến đây rất đông, nhưng chúng tôi có được một vị trí dưới tán cây khá mát mẻ… chỉ là Ajita có hơi nhăn nhó, có lẽ vị trí này rất không phù hợp với kế hoạch của anh thì phải?

Tôi đã nấu sẵn rất nhiều thức ăn, chúng tôi đến đây cũng là giữa trưa, bụng đói meo, tôi chẳng thèm quan tâm hôm nay rốt cuộc đến đây làm gì, ra sức chén sạch mọi thứ. Ajita ngồi bên cạnh hết sức ân cần, chỉ cần tôi bị dính thức ăn lên mặt là anh liền lấy khăn tay lau đi.

Cơ mà hình như chúng tôi gây chú ý quá nhiều rồi. Cả thảy bao nhiêu người ở đây đều đang nhìn chúng tôi chăm chú như thể chúng tôi đang đóng phim cho họ xem ý.

Tôi bơ đẹp người ta, gì thì gì nha, tôi và Yuki giống nhau ở một điểm, chỉ cần có thức ăn trước mặt mà không nhảy vào chén chính là có lỗi với thức ăn, có lỗi với những linh hồn đã hy sinh cho chúng tôi có được bữa ăn này.

Nhưng Ajita không đụng đến dù là một chút.

– Sao anh không ăn? Chê em nấu tệ à? – tôi nhướn mày vừa nhai vừa hỏi.

– Không phải. Thấy em ăn ngon quá nên anh không nỡ giành ăn với em đấy chứ. – anh cười cười. (Nhưng thật ra trong lòng Ajita lúc này chính là: “Hồi hộp chết đi được thì còn tâm trạng đâu mà ăn với chả uống, dù cho mấy món này có là do Chito nấu đi nữa. Tuy biết chắc em ấy sẽ không từ chối, nhưng hồi hộp vẫn là hồi hộp… tim mình sắp rơi luôn ra ngoài rồi!”)

– Vậy sao? Nhưng em không sao đâu mà! Anh ăn đi. Em nấu phần này cho ba người ăn cơ, em ăn nhiều lắm cũng chỉ được có hai phần. – tôi ngẩng đầu nhìn anh, gắp một ít thịt đưa ra trước mặt anh – Aa…

Anh ngoan ngoãn há miệng cho tôi cho thịt vào.

Chúng tôi người đút kẻ ăn đến khi thức ăn không còn sót lại dù chỉ là một hạt cơm.

Ăn xong, tôi vươn vai nằm dài ra tấm thảm trải, gió thổi hiu hiu man mát, tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, không kiềm được ngáp một cái.

Ajita ngồi bên cạnh đang thu dọn hộp thức ăn cho vào túi, quan tâm:

– Em cứ ngủ đi. Một lát nữa anh sẽ gọi.

– Không được. Đang đi chơi cùng với anh mà. – tôi dụi mắt ngồi dậy… nhưng người đời có câu “căng da bụng trùng da mắt” tôi không thể đánh bại phản ứng sinh lý tự nhiên của cơ thể, lại ngáp một cái. Anh phì cười.

– Được rồi, ngủ đi, anh có đem theo sách, trong khi em ngủ anh sẽ đọc nó. Ở đây đọc sách cũng thư giãn lắm, nên đừng lo cho anh hay cảm thấy ngại ngùng gì hết. – anh nhún vai rồi rút trong túi ra cuốn sách.

Tôi khẽ cười. Anh đúng thật là cái đồ mọt sách chính hiệu mà! Đi hẹn hò với bạn gái còn đem theo sách làm cái gì không biết nữa!

Tôi nằm dài ra thảm, không chút ý tứ lại ngáp rồi đáp:

– Vậy em ngủ đây, nhưng mà khoan đã, anh nhích qua đây một tí.

– Để làm gì? – dù hỏi nhưng anh vẫn làm theo ý tôi.

Tôi đẩy anh ngồi tựa vào gốc cây, túm lấy cái chân bên trái của anh gối đầu lên đùi anh, nhắm mắt:

– Như này mới êm.

Anh không nói gì chỉ cười khẽ, tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, một lúc sau, vang vọng từ xa thẳm, tôi nghe thấy tiếng lật giở sách. Tôi rơi hẳn vào giấc mơ từ khi nào không hay.

Đến khi tôi tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, bầu trời trong lành ánh đỏ, mây trắng trôi hờ hững như dạo mát. Tôi dụi mắt chống tay ngồi dậy, xung quanh chẳng còn ai, kể cả Ajita, bên dưới đầu tôi lúc mới ngủ là đùi anh, bây giờ chỉ còn lại một cái ba lô và tấm khăn lông dày trải lên. Một cảm giác hụt hẫng trỗi dậy.

Ajita đi đâu mất rồi chứ? Anh ấy nỡ bỏ tôi nằm một mình ở đây ư? Hay là anh ấy bị gì rồi? Không phải là đau bụng đó chứ?? Ách! Thức ăn của tôi có vấn đề sao? Rõ ràng tôi ăn nhiều gấp đôi anh nhưng đâu có bị làm sao?! Nhưng bình sinh tôi có cái bụng rất tốt! Có khi nào là anh ấy thực sự bị gì rồi không? Là tại tôi hết sao?

Tôi đứng dậy phủi mông, nhìn quanh… nhưng kì lạ thật đấy chứ! Bình thường vào giờ này công viên phải đông đúc mới phải, sao chỉ có mình tôi thế này?

Không lẽ… tôi bị bắt sang hành tinh khác rồi?!!

Hừ… hư cấu quá!

Tôi đang định chạy vòng quanh tìm người thì từ trên cây rơi xuống một tờ giấy nhỏ bằng lòng bàn tay nền vàng chữ đỏ. Tờ giấy được treo lên cành cây bằng một sợi thừng mỏng, giản dị nhưng rất đẹp.

Tờ giấy ở rơi đến độ cao ngang vai tôi thì dừng lại. Tôi vô thức cầm lên xem. Trên tờ giấy chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: “Đi thẳng.” Phía dưới còn có một mũi tên tô đỏ, ở góc có đánh số một. Tôi giở mặt sau lên xem thì thấy có vết mực đỏ, nhưng chỉ có một góc nên không thể đoán được đó là thứ gì. Tôi theo chỉ dẫn đi thẳng về phía trước chừng vài chục bước thì để ý thấy bên dưới cỏ có một tờ giấy màu vàng khác có cùng kích thước với tờ giấy kia, lại nhặt lên xem.

Tờ lần này tiếp tục có hai chữ: “Đi thẳng.” cùng với mũi tên màu đỏ ban nãy, ở bên góc lại đánh một chữ số nhỏ, phía sau được tô đỏ hoàn toàn. Tôi ngờ ngợ, chạy lại cái cây ban nãy giật tấm giấy kia ra khỏi sợi dây, rồi quay lại chỗ ban nãy tiếp tục đi thẳng theo chỉ dẫn.

Cứ đi được một đoạn, tôi lại thấy một mảnh giấy nhỏ, không biết là đã nhặt được bao nhiêu mảnh rồi, chỉ là mỗi mảnh lại có ký tự và ký hiệu y hệt, chỉ có con số nhỏ màu đỏ ở góc giấy và hình ảnh ở mặt phía sau là khác nhau.

Đi một lát, cây trở nên nhiều hơn, tán lá dày hơn, nơi đây giống như rừng vậy, ánh sáng mặt trời yếu ớt dán lên cỏ những tia nắng cuối ngày. Từ khi cây trở nên nhiều hơn, đi thêm một đoạn nữa, tôi gặp một cây cầu.

Băng qua cây cầu đó là một khoảng sân lớn, trong đó có một căn nhà hai tầng thật to… nói đúng hơn là, từ vị trí của tôi thấy được hai mặt của căn nhà. Tường lát đá xanh rất đơn giản nhưng đầy nghệ thuật.

“Nhà gì mà xây xéo xẹo, đã vậy cửa còn nằm khuất bên kia, đúng là kì quái!”

Tôi để ý thấy trên bức tường lớn có đánh rất nhiều số. Một ý nghĩ sượt qua trong đầu tôi. Tôi nắm chặt sấp giấy trong tay, tiến đến đứng trước bức tường đó, bắt đầu đặt tờ giấy lên tường, quay mặt chữ vào trong tường, mặt hình ra ngoài, sao cho chữ số trên tường khớp với chữ số trong mảnh giấy.

Một lát sau, tất cả những mảnh giấy trên tay tôi đã hoàn toàn được dán lên. Tôi lùi ra xa một chút để có thể quan sát một cách bao quát hơn.

Nền vàng của mảnh giấy nổi bật trên nền đá xanh, còn dòng chữ màu đỏ lại càng đối lại với màu vàng đó.

“EM CƯỚI ANH NHÉ CHITO!”

Bên dưới lại có dòng chữ nhỏ hơn: “Ren”

(Để Mi nhắc lại chứ sợ các bạn không nhớ nhé =] tên thật của Ajita là Ren)

Tim tôi đập thình thịch, toàn thân nóng lên. Dù biết là anh ấy đã lên kế hoạch trước để hôm nay cầu hôn tôi nhưng tôi vẫn không khỏi thấy xúc động và hạnh phúc, cảm giác lúc này giống như đang ngậm kẹo bông gòn, từ từ tan ngọt trong miệng…

Một tiếng bùm lớn vang vọng khắp nơi. Pháo hoa từ phía sau căn nhà bắn lên. Tôi giật mình, lúc này mới nhận ra trời đã tối, tôi đã tốn rất nhiều thời gian để dán hết thảy những mảnh giấy lên tường.

Pháo hoa tỏa ra lung linh màu sắc, vô cùng rực rỡ. Tôi cười toe chăm chú ngắm nhìn, và tiếng pháo nổ quá lớn choáng hết tai tôi, nên tôi không để ý phía sau đang có người đến gần.

Một lát sau, khi pháo hoa đã chấm dứt, với quả cuối cùng tỏa ra thành hình trái tim màu xanh cực lớn, đã là vài phút trôi qua.

Tôi nghe tiếng cỏ sột soạt sau lưng liền quay lại nhìn theo phản xạ.

Ajita đứng cách tôi một đoạn, vẫn là bộ quần áo ban sáng anh mặc, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy anh đầy nam tính.

Anh cầm trên tay đóa hoa hồng rất lớn, bên trong có một chiếc hộp màu đen. Anh tiến gần tôi, đưa hết một lượt cho tôi, khẽ cười:

– Cưới anh nhé.

– Vâng.

Cảm giác của tôi lúc này là thế nào nhỉ? Cơ mà hình như lúc đó khuôn mặt của tôi rất là khó coi a. Méo mó đủ kiểu… chỉ vì quá hạnh phúc.



Cuộc sống có rất nhiều điều kì lạ, mà bạn hoàn toàn không thể biết trước được tại sao nó lại xảy ra và nó sẽ xảy ra vào thời điểm nào.

Thậm chí việc bạn đi lướt qua một người xa lạ trên đường cũng để lại một ý nghĩa nào đó… thật sâu xa, mà có lẽ cả đời này bạn cũng không phát hiện ra. Ví như cuộc gặp gỡ giữa bạn và một người nào đó hết sức bình thường, nhưng nó sẽ trở thành gốc rễ để sau này cả hai có thể phát triển mối quan hệ. Có nhiều thứ bạn không hề để ý đến, nhưng nó lại rất ý nghĩa.

Cuộc sống này rất đáng sống, mỗi một ngày nhàm chán của chúng ta nhưng có thể nó lại là ngày hạnh phúc nhất của người khác.

Lần đầu tiên gặp anh, tôi không ngờ có một ngày mình sẽ thích anh.

Khi bắt đầu thích anh, tôi không nghĩ mình sẽ yêu anh.

Khi tình yêu bắt đầu, tôi cứ nghĩ rằng cả đời này đó chỉ là đơn phương.

Khi chúng tôi quen nhau, tôi không tự tin nghĩ rằng cái ngày chúng tôi thật sự là của nhau sẽ đến.

Lúc đó… tôi còn chưa biết mọi thứ chỉ mới là bắt đầu, cuốn sách viết về chúng tôi vẫn còn chưa được mở ra.