Khi đã về đến nhà, thấy dáng lưng nhỏ xíu của Dragon lom khom trong bếp tìm cái nồi, tôi mới nhận ra, hình như tôi sai thật.

Thằng bé từ lâu chỉ ở trong hang động, đến ở với chúng tôi cứ ngỡ sẽ được đưa đi chơi, kết quả là phải làm quản gia không công cho chúng tôi, kể từ khi có nó trong nhà, nấu nướng giao hết cho Dragon. Cơ mà chẳng hiểu sao, lần đầu đến đây nó còn cảm thấy thức ăn của pháp sư chúng tôi là một thứ gì đó thât gớm ghiếc không thể chạm vào, tại sao sau một lần nếm thử đã có thể nấu hơn trăm món khác nhau, hơn nữa tay nghề còn ngang ngang bếp trưởng nổi tiếng thể giới.

Ầy… chủ đề đó đã xa vời quá rồi, quay lại cuộc đời của nó từ khi đặt chân về nhà tôi. Nhớ lại lần trước nhà bị đột nhập, thằng bé bị sốt đến nỗi phải đưa vào bệnh viện, lần này đi chơi thật thì lại bị thương… số phận của Dragon xem ra còn nhọ hơn cả lũ chúng tôi gộp lại…

Tự nhiên thấy thương thương. Ren ban nãy ra ngoài có chút việc, có một mình tôi về nhà, bây giờ có chui lên phòng cũng chẳng có gì làm, thôi thì mặt dầy một chút, làm hòa với Dragon vậy.

Tôi thản nhiên vào trong, mở tủ ra, lấy cái nồi xuống đặt lên bếp. Dragon nhìn tôi chăm chú như thể tôi đang làm chuyện gì lạ đời lắm. Ánh mắt hiện lên dòng chữ “Tại sao cô biết được cái nồi nằm ở đâu?” Chẳng lẽ tôi lại mỉm cười nói là “Tôi giấu nó đó… hơn nữa là chọn nơi cao thật cao để thằng lùn như cậu không thể tìm thấy. Haha.” Tôi khẽ tằng hắng:

– Tôi giúp cậu nấu ăn.

– Không cần, ra phòng khác nằm xem ti vi đi. – nó cộc cằn mở bếp bắt đầu nấu, còn ủn tôi qua một bên đứng nhìn.

Tôi im lặng đứng chỗ cũ nhìn nó làm, bị ánh nhìn chằm chằm của tôi xoáy vào người, tất nhiên chẳng có ai còn có thể tập trung làm việc được, Ren còn phải chịu thua trước trò này thì Dragon làm sao kham nổi haha.

Thế là thời cơ của tôi đã đến:

– Ấy, cái đấy là bột ngọt chứ không phải muối đâu.

– Biết rồi. Im đi. Ra ngoài. – nó miệng thì nói vậy, cộc cằn là vậy, nhưng tay vội đóng nắp hủ bột ngọt lại cất đi, lôi tiếp hủ muối ra bỏ vào. Tôi cười thầm. Tính cách thằng bé quả là không hề xấu xa tí nào… có khi còn lương thiện hơn cả tôi. (???)

Vừa nấu canh vừa xào rau, Dragon tất bật chạy qua lại liên hồi. Tôi liền bước đến đẩy nó ra, cầm lấy mui canh chèn chèn rau xuống:

– Được rồi để tôi nấu canh cho, cậu cứ xào rau đi.

Nó nhìn tôi lưỡng lự một hồi rồi chạy sang cầm lấy cán chảo giật giật, rau tung tứ phía trông vô cùng đẹp mắt.

Tôi thở dài, Dragon dù cho có bỏ nhà này đi bụi thì vẫn có hàng tá nhà hàng năm sao xếp hàng dài thượt chờ đón nó về. Tự nhiên thấy tủi thân.

– Chuyện ban nãy cho tôi xin lỗi đi. Là tôi sai rồi. – tôi lí nhí trong miệng, bị tiếng xèo xèo át mất.

Dragon chẳng có vẻ gì là đã nghe rồi cả… nhưng tôi cá chắc một điều, nó nghe thấy rất rõ ràng, từng chữ một, tai nó thính đến vậy mà…

– Này. – tôi điên tiết hét lên khi thấy nó chẳng có vẻ gì là nghe thấy tôi nói.

Dragon tắt bếp, mãi một lúc sau đó tiếng xèo xèo mới chấm dứt, nó liếc tôi một cái:

– Nêm lại canh. – nhả ra ba chữ với tốc độ chóng mặt rồi nó đi qua mở tủ lạnh.

Tôi tức điên, gân xanh hằn trên da mặt, nắm chặt tay làm theo lời nó.

Chà… ngon quá… vừa miệng thế này thì cần quái gì phải nêm lại??

Tôi cười khì quay sang Dragon, bật ngón cái:

– Ngon tuyệt cú mèo. Tuyệt vời.

Nó thản nhiên ngồi trên bàn ăn đang nhai, trước mặt nó là một đĩa bánh ngọt, đối diện chỗ nó ngồi cũng là một đĩa bánh ngọt. Thấy tôi nhìn mình, Dragon khẽ mở miệng, lại nhả ra bốn chữ:

– Tắt bếp, lại đây.

Tôi ma xui quỷ khiến thế nào lại răm rắp làm theo lời nó. Ngồi xuống đối diện Dragon, tôi nham nhở cười, hỏi một câu mà tôi biết chắc câu trả lời sẽ là những lời lẽ sỉ nhục:

– Cái này cho tôi có phải không? Thật là tốt quá.

– Ừ.

– Ồ, vậy tôi ăn đ… cái gì? – tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thằng nhóc kênh kiệu trước mặt mình.

– Tôi nói ừ? Cô điếc à? – nó nhíu mày cho một miếng vào miệng.

– … – đấy đấy, vừa nói một câu nghe xui tai thì câu kế tiếp đã khiến tôi muốn đập nó vài phát – C… Cảm ơn.

– Tôi chỉ là ban nãy trên đường về thuận tiện mua mua luôn hai phần thôi. Bây giờ thấy ngán nên mới nhờ cô ăn giúp. Đừng có mà ảo… – nó vẫn nhíu mày nhai lấy nhai để như đang nhai đầu tôi.

– Không phải, cảm ơn ban nãy đã ngồi vào chỗ đó. – tôi bẽn lẽn nói, còn len lén nhìn sắc mặt của Dragon.

– … – nó trừng mắt liếc tôi một cái, nói – Việc đó chẳng có tốt đẹp gì nên làm ơn đừng nhắc lại giùm đi.

Giọng nói thì cộc cằn như vậy, nhưng mà Dragon à… học cách kiềm chế cảm xúc đi mà, cái mặt cậu đang cười toe toét kìa.

– Ăn xong cái này cùng đi tắm đi. Tắm xong có lẽ Ren đã về rồi. Ba chúng ta ăn tối. – tôi cười khì cho một miếng rõ to vào mồm.

– … – nó không nói gì, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng nghiêm túc, nhưng đôi mắt lại long lanh thế kia, hơn nữa còn bằng một nĩa cho hết phần bánh còn lại vào miệng, thong thả ăn xong còn nói như ra lệnh – Nhanh lên.

Tôi chỉ có thể cười. Thằng nhóc này tính tình giống ai mà dễ thương quá đi không biết nữa!!!

Ăn xong, tôi và Dragon ngâm mình trong cái nhà tắm mà nhìn như suối nước nóng đồ sộ khác người kia. Quấn cái khăn bông trắng quanh mình, tôi thả người xuống dòng nước, trong khi thằng nhóc quấn cái khăn nhiều màu ngang eo nhảy xuống cái ùm như thể đây là hồ bơi.

– Này, thật ra mà nói thì,… tôi cảm thấy cậu rất đáng thương. – tôi thở dài nói.

– Đừng có chọc tức tôi trong lúc này. – thằng bé nhíu mày… hừ hừ… cơ thể với khuôn mặt con nít mà hở ra là cau có nhăn nhó, tính tình phải nói là hệt cụ già.

Không khí ẩm ướt nơi đây có lẽ đã gợi lại cho Dragon cái cảm giác lúc vẫn còn ở trong hang, nhìn đôi mắt sâu xa của nó, tôi lại không thể hiểu được thằng bé đang nghĩ cái gì. Rốt cuộc là nhớ nơi đó hay đang căm thù tận xương tủy muốn rời khỏi đây… tôi thật sự không thể nào hiểu được.

– Này… M… mông cậu… ổn cả rồi chứ, có để lại sẹo không? – tôi rụt rè lại lên tiếng.

– Cái cô kia! Tôi vừa mới nói với cô cái gì hả? – thằng bé lại cáu gắt rồi, tôi giật mình rụt cổ, trông hết sức thảm thương, nó mới thở dài một tiếng – Hừ… tôi xin lỗi, vì tôi quá nóng nảy thôi.

– Vậy…

– Không bị gì hết, chút dấu tích cũng không có. – nó cộc cằn đáp lại rồi lặn xuống nước đi đâu mất dạng.

Ôi… vậy rốt cuộc là đã tha lỗi cho tôi chưa, sao cứ lúc này lúc kia, tôi thật sự, thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Dragon.

Ngồi đó một lúc, Dragon mới trồi lên lại… Hình ảnh trước mắt tôi lúc này… thật ra mà nói là vô cùng kích thích.

Một tiểu mĩ nam da dẻ trắng trẻo hồng hào, hàng chân mày rậm rạp vô cùng ra dáng, mũi cao, môi mỏng đo đỏ, khuôn mặt gọn gàng đáng yêu, cả cơ thể cũng rất trẻ con, nhưng không hiểu sao lại toát ra khí thế kinh sợ đến vậy. Nhìn những giọt nước nóng chạy dọc xuống bụng Dragon, tôi nuốt nước bọt.

Từ khi nào mà tôi từ mê trai bình thường chuyển sang trai trẻ luôn thế này… tiêu rồi, tiêu rồi… hình như bản thân tôi càng ngày càng biến chất mất rồi.

Hơi nước khiến tầm nhìn tôi có chút mờ ảo, khiến đầu óc tôi cũng có chút gì đó mơ hồ.

Đột nhiên cánh cửa bật mở, tôi và Dragon đồng loạt ngoái đầu nhìn.

Một bóng người đứng đó cao sừng sững, vì ngược sáng nên nhất thời tôi không thể thấy rõ mặt, nhưng cái dáng này thật sự rất quen thuộc… không đầy 3s sau, tôi lập tức nhận ra…

– Hai người… đang… làm… cái… gì?!!!! – Ren gằn giọng, từng chữ một từng từ một, đồng thời sải bước tiến vào trong.

– Tắm. – Dragon không hề lo sợ, vô cùng thản nhiên thả người xuống dòng nước, cả người thằng bé trôi trôi.

– Trong lúc chờ anh về. – tôi liền lấp liếm… tim đập như trống đánh.

Hắn liếc tôi một cái, cả người tôi run lên… hờ hờ… chỉ là dính chút máu của Dragon, hắn thiếu chút nữa đã muốn cắt luôn tay tôi, bây giờ là tôi liều mạng tắm chung với Dragon… không biết hắn sẽ làm cái gì đây… còn có thể lột da tôi không chừng. Hành động của Ren thật sự rất khó đoán.

Tôi đang nghĩ tới viển cảnh mình nằm dài trên bàn mổ để hắn lóc từng miếng da một, không khỏi rùng mình, còn nuốt nước bọt một cái.

Mà trái với suy nghĩ của tôi, hắn chỉ mỉm cười dịu dàng:

– Không nên ngâm mình quá lâu, anh cũng đi tắm, tắm xong chúng ta cùng ăn tối.

Này thì lột da… tôi đã nói hành động của hắn thật sự rất khó đoán mà…



– Ừm… hôm nay thức ăn vẫn ngon như thường. Tài nghệ nấu nướng của cậu đúng là tuyệt vời. – Ren tấm tắc khen… hắn cười tít mắt.

Tôi bắt đầu thấy sợ sệt a… hắn hôm nay thật là kì lạ. Bình thường dù có thưởng thức thức ăn ở nhà hàng năm sao cũng chẳng cười tươi rói như thế này, lại còn mở miệng khen người khác… lại còn dùng ngữ điệu của người khác mà khen… cái quái gì thế này?

Ăn xong thì tôi bảo hai người họ lên phòng khách nằm xem ti vi để tôi rửa chén.

Đeo bao tay vào, tôi đang cầm cái chén đầy dầu mỡ thì cảm giác có một luồng hơi ấm phía sau lưng, giật mình quay lại mới thấy Ren đang đứng đó cười lưu manh nhìn tôi chăm chú.

Tôi giật cả mình hét lên một tiếng:

– A… Anh hôm nay tại sao lại như thế?

– Vì anh đang có chuyện vui. – hắn lại nhoẻn miệng cười toe toét, thấy nụ cười đó, tôi bất giác thở hắt ra một tiếng rồi quay lại công việc.

– Chuyện gì mà vui đến vậy? – tôi hỏi, trong khi đôi tay thuần thục rửa. Hắn từ khi nào đã ở sát tôi, hắn vòng tay ôm lấy eo tôi thít chặt, chăm chú nhìn đôi tay tôi làm việc. Đơi tới lúc thích hợp (là lúc tôi đang cầm một cái dĩa nhựa) hắn mới chầm chậm thủ thỉ vào tai tôi bằng giọng nói ma quái.

– Một lát nữa, anh sẽ tiết lộ cho em lúc trên giường.

‘Lạch cạch’ – chiếc dĩa trên tay tôi rơi xuống. May mắn nó bằng nhựa nên không có vỡ…

– Anh biến ra ngoài cho em. – tôi lạnh lùng xua đuổi. Ở bên cạnh hắn thoải mái gì chứ?? Toàn phải căng thần kinh tìm cách đáp trả lại mấy trò kinh dị của Ren. Phải nói là trình độ quấy rối đã có bằng chứng nhận quốc tế.

– Không thích. Như vậy tuyệt hơn. Anh không muốn dành ra cả buổi tối cuối tuần để ngồi nói chuyện với một thằng nhóc. Ở cạnh vợ vẫn tốt hơn. – hắn cười nhẹ, tiếng cười nhẹ như tiếng thở, hắn hơi đổ người lên tôi, cảm giác lưng mình áp sát ngực hắn, tôi đỏ mặt.

– Thằng nhóc này cũng chẳng muốn phí thời gian với cậu đâu. – giọng nói trong trẻo của Dragon từ đâu đó vọng tới khiến tôi đứng hình. Ren thì chẳng quan tâm, còn cười nhàn nhạt, trong khi tôi bối rối quay sang nhìn nó, Ren cũng theo thế mà quay sang.

– Thật ra không phải như v…

– Tôi không quan tâm. – nó nói rồi lấy từ trong tủ lạnh ra một phần bánh ngọt giống hệt ban chiều tôi và nó đã ăn, lạnh lùng đi thẳng lên phòng khách. Vậy là thật ra có nhiều hơn hai phần chứ không phải chỉ là thuận tay mua rồi cảm thấy ngán à… Cái tính cách đó giống ai mà đáng yêu thế?

– Em mà còn nhìn theo nó nữa thì đừng mong đêm nay anh sẽ tha cho em. – Ren làu bàu, cả người vẫn tựa vào tôi như mấy con lười không xương bám víu vào cành cây, tôi đi đâu hắn lết theo đấy, tôi xoay bên này, hắn cũng xoay theo… cái thể loại gì đây???!

– Này! Mau đứng thẳng dậy, anh nặng quá. – chịu không nổi tôi phải hét lên.

– Này! Hai người ồn quá! Át hết tiếng phim hoạt hình của tôi rồi! – tiếng cáu gắt của Dragon vọng lại từ xa…

– …



Tối đó tôi đang nằm sấp trên giường, úp mặt xuống gối, thì hắn mon men tiếng lại gần. Bàn tay to lớn chạm vào eo tôi, tôi rùng mình một cái, rồi nhớ ra chuyện gì đó, ngồi bật dậy:

– Có chuyện gì, anh mau nói đi? Chuyện gì vui đến vậy?

– Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho nghe. – hắn ma mãnh cười đáp. Tôi bình thản hôn lên má hắn với tốc độ siêu thanh rồi mỉm cười dịu dàng.

– Xong rồi, nói đi.

– … – hắn trề môi bẹo má tôi – Đồ gian xảo.

Bẹo thỏa thích trong tiếng la lối í ới của tôi, hắn mới cười toe toét đưa cho tôi một tờ báo.