Đến tận khi tôi về phòng, vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói của Izumo.

Cô gái mạnh mẽ này tại sao lại dính phải một tên lạnh lùng như Ren…?

Quả thật như mẹ Izumo nói, với gia thế và nhan sắc cũng như tài năng đó thì có hàng khối hàng khối người theo cô ấy, tại sao lại đâm đầu vào ngõ cụt, để bị tổn thương, để bị đau khổ…?

Tôi tặc lưỡi. Trời ạ… tôi rảnh rỗi nhỉ? Khó khăn của mình thì đầy ra, vẫn chưa được giải quyết, vậy mà có thể lo lắng cho người khác.

Không biết đây gọi là ngốc nghếch hay bao đồng a.

Tôi mặc kệ leo lên giường. Tôi có diện tích nằm là hai mét vuông…ách… biết nó chật thế này từ đầu tôi đã lấy hai phòng, giờ này còn hối hận mà chạy xuống dưới thì còn đâu phòng nữa.

Thật là ngốc xít.

Cả đêm hôm đó tôi toàn nằm mơ thấy mình bị trói, cả người bị ép chặt, hai tay ép sát người, thật sự rất khó chịu.

Đã vậy tôi còn có cảm giác mình bị gác chân lên người… thật là ác mộng. Tôi thề là ngay sáng mai mình sẽ đi đặt thêm một phòng nữa.

Và sáng hôm sau,… khi tôi thức dậy đã là chín giờ sáng. Chito đang loay hoay đem quần áo ra treo vào tủ. Xem ra cô nàng dự định ba chúng tôi sẽ ở đây dài dài.

Nhưng mà quan trọng hơn… tại sao tôi lại đang nằm ở dưới sàn. Một cái chăn dày phủ lên người tôi cứ như đắp xác chết. Có một cái gối chặn ngang bụng tôi… hèn gì thấy ngột ngạt. Cả cái lưng tôi ê ẩm, đến ngồi dậy cũng khó khăn.

Th… Thật là thê thảm mà!!!

Tôi trèo lên giường, Dragon đi đâu mất tiu, nhưng tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, có lẽ em ấy đang ở đó.

Tôi nhắm mắt định ngủ tiếp vì hôm nay là chủ nhật, nhưng Chito lên tiếng:

– Này này, mau dậy đi. Chúng ta đi tìm cái gì đó mua cho Ren và Ajita, đống bánh làm bị hỏng hết rồi.

– Tớ không muốn. Tớ đi ngủ đây. – tôi gạt gạt tay rồi nhắm mắt lèm bèm.

– Này! Dậy!

– Thôi mà… tha cho tớ, chiều nay tớ còn phải đến Tiffa làm việc đấy! Cho tớ nghỉ ngơi chút đi. – tôi viện cớ.

– Đá cho chị ta một cái. – giọng nói lạnh lùng của Dragon vang lên.

Tôi không chờ gọi nữa mà lập tức ngẩng đầu dậy, trừng mắt quay sang thằng bé:

– Này! Là do ai mà tôi bay xuống sàn ngủ hả? Ê hết cả người này! Cậu còn có quyền phát ngôn ư?

– Tối hôm qua, chị quơ quào đấm đá, không để tôi đạp chị xuống thì cái mặt tôi hôm nay đâu có còn nguyên vẹn. – Dragon nhíu mày nói, thằng nhóc vò tóc bằng chiếc khăn lông trắng ở khách sạn.

– Cái gì…? Cậu nói thế mà nghe được! – tôi chống nạnh đứng trên giường – Đồ vô tâm! Chỉ nghĩ cho cái mặt cậu thôi à? Còn tôi thì sao? Tôi bị ê ẩm cả người đây, đến đứng còn không đứng vững được! Cậu xem! Tôi đã thê thảm thế nào rồi!

– Phì… là đang cãi nhau với tôi hay đang chọc cho tôi cười thế? Hành động của chị đúng là khác lạ so với đồng loại. – thằng nhóc cáu kỉnh đáp, nhưng trên môi vẫn là nụ cười nhạt nhẽo. Thằng nhóc có vẻ rất khó chịu.

Haha… Thử nghĩ xem, người ta mới bị bệnh từ bệnh viện trở về mệt muốn chết, chỉ muốn nằm ngủ cho một giấc thoải mái. Vậy mà chỉ mới từ từ chìm vào giấc ngủ đã bị tôi đá cho không thương tiếc, khiến cả người Dragon theo phản xạ co tròn lại. Thằng nhóc đã khó chịu quay sang lườm nguých cái mặt thảm hại đang nằm ngủ ngon lành kia, còn chẳng biết bản thân mình vừa làm gì a. Thôi thì mình quân tử không chấp nhất con gái… nhưng không ngờ tôi lại quá đáng đến vậy, đá con người ta đến ba lần, đấm vào khuôn mặt xinh trai của thằng nhóc đến năm sáu lần… bị hành hạ đến mức nổi điên lên, thẳng chân đá cho tôi một cái lăn thẳng xuống giường.

Dragon có hơi tội tôi nên lò đầu xuống xem… không ngờ tôi đã lăn khỏi chăn êm nệm ấm vẫn còn ngủ ngon lành, trên môi vẫn túc trực nụ cười ngốc nghếch. Thằng bé tức điên trừng mắt vứt cho tôi cái chăn và cái gối, sau đó bành trướng ra ngủ.

Dù sao nghĩ lại thì người gây ra lỗi là tôi, người kiếm chuyện trước là tôi, người gây hấn trước cũng là tôi,… thằng nhóc có là rồng đi nữa thì cũng mới ra viện… tôi như vậy là không phải rồi. Nhưng mà cái tật xấu của tôi nó vậy… ấy chết! Bình thường ngủ cạnh Ren không biết tôi có làm gì không? Không khéo tổn hại đến khuôn mặt đẹp trai của Ren thì hắn lại kì kèo đòi tôi bồi thường.

Có khi hắn đã… bị rồi nên sau đó mới rút kinh nghiệm khi ngủ ôm tôi cứng ngắc như thế. (Yup! Chị đoán quá chuẩn! Lâu lâu thông minh ghê.)

Tôi nhất thời không kiềm được khổ sở thở dài một tiếng… nhưng mà…

– Này! Không giống đồng loại là như thế nào? – tôi hét toáng lên.

– Haha… chị đúng là tức cười. Bị tôi chửi từ nửa thế kỉ trước bây giờ mới nhận ra à? – Dragon lè lưỡi trêu tôi.

– Ơ cái thằng nhóc này! Mày nghĩ chị mày sẽ nhường cho mày chắc? – tôi nói rồi nhảy phốc xuống giường, đuổi theo Dragon. Không bao lâu sau đã tóm được nó. Tôi cười gian vứt nó lên giường, ra sức cù.

– Haha!! Đừng… Haha! Đồ con nít! Có vậy cũng chấp tôi! Há há… – vừa cười vừa nói, tức là tôi vẫn chưa ra tay hết sức… phải tăng cường độ – Hahaha!!

Tôi vừa cù vừa cười… đem nụ cười gian nhất có thể ra đặt trên môi. Chito liền thở dài nhìn tôi:

– Không ngờ đêm qua trên chiếc giường tôi đang nằm xảy ra thế chiến thứ ba.

– Vậy mà cậu vẫn có thể ngủ ngon lành. – tôi chọt.

– … – Chito im lặng một hồi – Biết là không gây thắng cậu. Nhưng mà Dragon nói đúng đó, cậu trẻ con quá đi thôi. Mau lên! Chúng ta đi ăn sáng.

– Hừ… được! Vậy chờ tớ một chút.

Tôi làm vệ sinh cá nhân, chải chuốt lại một chút rồi cùng Chito và Dragon xuống nhà hàng.

Gọi ra một bàn thức ăn, chúng tôi nhanh chóng dọn sạch không chừa dù chỉ một chút. Sau đó, còn gọi thêm một bàn khác…



– Vậy cậu định mua cái gì tặng cho họ? – tôi nói rồi liếm cây kem trên tay.

– Tớ cũng chưa biết. Nhưng cứ đến trung tâm thương mại đi đã. – Chito cười nói rồi quay sang Dragon – Em có chắc muốn đi với tụi chị không? Sẽ rất vất vả đấy.

– Xùy… một mình ở lại khách sạn chán lắm. – thằng nhóc nói giọng ngang phè phè.

– Chứ không phải nhóc sợ ma à? – tôi nhếch mép.

– Cái gì? Tôi cho chị nói lại ấy. – Dragon trừng mắt.

– Cái đồ sợ ma. – tôi lè lưỡi trêu mà không biết mình đã dính bẫy.

– Ôi,… nghe lời thế. Ngoan. – Dragon cười đểu… cái thằng.

– Cái thằng kia! – tôi lao đến nó.

– Này này… dừng lại ngay! – Chito vừa can tôi vừa can Dragon. Tính ra cũng tội cô nàng, phải đứng giữa nghe chúng tôi cãi nhau.

– Hứ. – tôi và Dragon đồng loạt quay đi chỗ khác. Chito khẽ mỉm cười lắc đầu.

Xem xem bây giờ cả con đường đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi… chết tiệt thật.

Ba chúng tôi dạo hết cả cái trung tâm thương mại mà chẳng thấy có gì phù hợp để mua tặng hai người kia.

– Nè nè,… tụi mình… mua cốc đôi đi. – Chito đột nhiên hớn hở cười nói.

– Cốc… đôi?

– Ừ. Cốc đôi.

– Rõ sến. – Dragon nhếch mép.

– Cái thằng im đi! – tôi cốc đầu thằng bé một cái… cho chừa cái tật nói leo mà còn nói bừa.

– Xì. Chị chờ đó. Tôi nhất định sẽ trả thù. – Dragon lại bĩu môi tức tối. Lùn quá cũng là một cái tội… Haha! Tôi đã hiểu cái cảm giác thõa mản khi chọc ghẹo xong người khác, hèn chi Ren cứ hay trêu cho tôi tức điên lên!!

Chúng tôi đến quầy cốc. Đi lòng vòng một hồi, tôi quyết định chọn một cặp cốc khá đơn giản. Một cái nền đen, một cái nền trắng, trên ly có in hình icon mặt cười nhe răng có màu tương phản với màu nền. Trên quai cầm có in chữ, nhưng chữ gì thì tôi chẳng buồn đọc.

Chito chọn hai cái ly, trông… không giống cốc đôi cho lắm, vì cả hai cùng có màu xanh da trời, trên đó là những gợn mây trắng sáng lên rất đẹp. Ở một góc ly có dòng chữ nhỏ xíu… Forever be cyour… cũng những cành cây mảnh mai trang trí rất bắt mắt.

Cái này trông nghệ thuật thật, chẳng bù cho cái của tôi, nhìn thật chẳng giống ai.

Chúng tôi gói lại, nhưng Chito chỉ gói một cái, cái còn lại cô ấy cẩn thận cất ở trong vali. Có lẽ cô nàng chưa thể thừa nhận đây là cốc đôi… nhìn như thế giống như Chito chỉ đơn thuần tặng một món quà cho anh vậy. Tại sao họ chưa thể hiện luôn tình cảm của mình cho rồi… ầy… dù sao cũng biết rõ hết tình cảm của nhau rồi còn gì.

Tôi nhất thời thở dài giúp họ.

Mua xong cũng đã đến giờ ăn trưa, Chito cười nói:

– Đi ăn trưa thôi. Tớ đói quá.

– Ừ.

– Sang kia đi. – cô nàng chỉ tay vào một quán ăn ven đường.

– Ăn xong tớ sẽ đến Tiffa, nên cậu và Dragon về khách sạn trước nhé, tớ sẽ về sau.

– Ừ.



– Kính chào quý khách. Sặc… – tôi chép miệng, thể hiện rõ ràng luôn thái độ khinh bỉ của mình. Là Tokio…

– Thấy anh mà tránh như tránh tà thế này có hơi đau thật đấy. – hắn ta cười cợt nhả bước đến ngồi xuống ghế.

– Hừ. – tôi chỉ biết trừng mắt liếc Tokio.

– Hôm qua vì bận chút việc mà không gặp được em, nhớ muốn chết, không ngờ tối qua còn có thể gặp em ở đó. Tuyệt thật! Tụi mình đúng là duyên trời định.

– Duyên duyên con khỉ! – tôi bĩu môi ‘bốp’… ách… đau nhé! Tôi tức giận quay vòng, vừa chửi – Thằng nào?

– Thằng này. – bà la sát đứng sát sau lưng tôi, bà ta tay cầm cuốn menu vừa trừng mắt nhìn tôi – Nói chuyện với khách hàng thế à?

Tôi tặc lưỡi, quay lại lườm Tokio một cái:

– Anh dùng gì?

– Haha… hôm nay hết lơ anh rồi nhỉ? Bình thường sẽ không có vế con khỉ phía trước đâu. – Tokio phì cười, hắn ta chống tay lên bàn, gác cằm vô cùng thảnh thơi nhếch mép… oh shit! Tôi sao thế nhỉ? Hắn ta nói tôi mới để ý nhé. Hình như vì hôm qua thấy hắn ta phải nhập viện vì trò đùa quái gở của mình nên tôi có chút… thương xót hắn… vậy nên sâu trong thâm tâm đã xem hắn là bạn rồi.

Bà la sát thấy Tokio cười cười đầy hài lòng cũng gật đầu rồi quay đi. Hừ…

– Dùng gì? – tôi lại cộc cằn.

– Như cũ. – hắn ta nhún vai.

Tôi không nói gì quay lưng vào quầy pha chế nói với nhân viên phụ trách. Chỉ những khi nào chỉ có mình tôi trong quán, tôi mới làm luôn phần công việc này… nên có thể nói, những ngày đông khách, tôi vẫn rất rảnh rang.

Tôi nhìn dòng người tấp nập ngoài cửa tiệm, bất giác thở dài… tại sao tuổi thơ tôi bất hạnh thế nhỉ? Lúc còn nhỏ thì phải lang thang khắp các con ngõ, vừa đói vừa lạnh. Đến lúc lớn rồi cũng phải tự lực cánh sinh nuôi sống bản thân. Nhìn xem, người ta vào một ngày chủ nhật đẹp trời như thế này cùng nhau đi chơi… tại sao tôi lại vùi tuổi xuân của tôi vào cái chốn thế này…?!

Chưa đủ thảm hay sao, ông trời còn phái đến một tên biến thái quan sát từng cử động một của tôi. Đến cả cái nhếch mép đơn giản cũng bị người ta chú ý đến… thật là đáng sợ, thật là bực bội mà không biết nên trách ai. Có khi nên trách bản thân tôi có khả năng thu hút những con người lạ lùng a.

Tôi liếc Tokio với ánh mắt, tôi cấm anh nhìn tôi. Hắn ta không hề sợ hãi, còn mặt dầy cười khẩy.

Tôi mím môi siết chặt tay… thật là…

Tôi bỏ lơ hắn ta vội đi tiếp người khách vừa bước vào, tôi tung ra nụ cười thương hiệu:

– Anh dùng gì?

– Cho anh một espresso.

– Anh một cappuccino, và một latte. – người còn lại mỉm cười nói.

– Hai anh chờ chút. – tôi gật đầu rồi quay vào trong.

Ầy… phải chi người khách nào cũng nho nhã, lịch sự và thư sinh như hai người này có phải tốt không? Vậy mà tại sao tôi cứ chạm phải những người vừa vô sỉ vừa mặt dầy… chẳng hạn Tokio.

Tôi vẫn rất thắc mắc tại sao chỉ có hai người lại gọi đến ba ly. Nhưng mặc kệ đi vậy, dù họ có gói mấy ly thì cũng là tăng thêm doanh thu cho quán, tại sao tôi lại phải tò mò thắc mắc nhiều làm gì?

Một lát sau, tôi đem thức uống ra.

Sau đây là lời kể của tác giả nhé =]]]

Yuki đặt hai ly cafe bốc khói nghi ngút lên bàn, đồng thời mỉm cười, và nói:

– Hai anh dùng ngon miệng.

– Khoan đã… Em…

– Dạ?

– Ngồi xuống uống giúp tụi anh ly này. – một người mỉm cười dịu dàng nói.

Yuki đứng trơ ra như tượng, vẫn giữ tư thế hơi cúi người đặt cafe xuống bàn, tay vẫn còn trên quai cầm… thầm than thở trong lòng mình. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong a. Nhưng mà ít ra thì họ cũng là… tán gái một cách có văn hóa.

Yuki đột nhiên cảm thấy có hơi ấm ở mu bàn tay, nhìn xuống mới thấy một người đang thản nhiên nắm lấy tay mình, trên môi hắn ta vẫn đang thường trực nụ cười dịu dàng. Hơn nữa, một bàn tay của người đó đang mò đến eo Yuki mà cô nàng không hề hay biết.

(Còn tiếp)