*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


- Alo con nghe mẹ! - Tan làm chưa con? - Dạ rồi, con đang trên đường về đây.

- Sao nghe giọng ủ rũ thế, công việc vất vả lắm sao?
- Dạ cũng khá áp lực mẹ, nhưng mà con thích công việc này nên con sẽ cố gắng.

- Ừ vậy thì tốt, cuối tuần này bố con xuống đó, mẹ gửi cho con chút đồ ăn, nấu ăn đàng hoàng mà ăn, đừng có suốt ngày ăn cơm ngoài nữa, không tốt đâu.

- Dạ con biết rồi mà! Mẹ đừng lo nha, con lớn rồi mà!
Quê của Thảo ở Đắk Lắk, bố mẹ cô buôn bán vải tại chợ lớn thành phố, cứ hai, ba tháng bố cô lại xuống Sài Gòn để đặt hàng, cứ mỗi lần như vậy mẹ lại gửi cho cô rất nhiều đồ ăn, Thảo còn có một cậu em trai đang học lớp 12, em Thảo học rất giỏi, có niềm đam mê lớn với công nghệ robot
nên dự định năm sau sẽ thi vào đại học bách khoa Hà Nội.

Về đến cửa hàng tiện lợi gần nhà, Thảo ghé vào tìm mua vài thứ ăn vặt và lấy thêm vài lon bia, tâm trạng khá tồi tệ nên cô muốn uống một chút, không biết Nga đã về nhà chưa, nếu về nhà mới mình thì chán lắm, cô nhắn tin cho Nga.

"- Về chưa?

- Rồi nè, đang nấu cơm.

- Ăn thêm gì không tao mua? - Không, về mau đi đường cẩn thận đó!"
- Em đi đường như vậy không sợ rơi xuống Cống sao? - giọng một người đàn ông vang lên.

khiến Thảo giật mình, do mải nhìn vào điện thoại nhắn tin nên cô không chú ý, Tuấn Anh đang đứng trước cổng chung cư từ lúc nào, Thảo thầm nghĩ hôm nay là ngày gì mà chạm mặt phải nhiều người như vậy.

- Anh tìm em có việc gì à?
Tuấn Anh mỉm cười, xoè tay ra trước mặt Thảo - quà anh đâu?
Thảo lúng túng ậm ừ vì cô đã quên mất việc mua quà cho anh, cô không nghĩ anh lại quan trọng vụ quà cáp đến vậy, thấy biểu hiện của Thảo, Tuấn Anh bật cười, anh tiến lại gần xoa xoa đầu Thảo.

IT
- Vậy mời anh ăn một bữa cơm được chứ?
- Nhưng mà em hẹn ăn cơm với Nga ở nhà rồi, mai được không anh?

- Haizz...Bây giờ anh thật sự đói bụng, anh không thể lên đó sao? - Tuấn Anh đưa mắt nhìn vào toà nhà.

- Nhưng mà Nga...!- Anh cũng muốn xin lỗi Nga.

- Thôi được rồi, vậy anh lên ăn cơm với tụi em luôn, nhưng mà không được chế đâu nhé.

- Thảo đành phải gật đầu đồng ý, nếu không, không biết phải đứng đây đến bao giờ nữa.

Hai người cùng nhau bước vào sảnh, không hề hay biết màn gặp gỡ vừa rồi đã lọt vào cặp mắt đầy lửa giận của người đàn ông trong chiếc xe bên kia đường, tay anh nắm chặt vô lăng, trong lòng đang nóng như lửa đốt, cảm giác như ánh mắt muốn thiêu rụi toà nhà trước mặt, vốn Mẫn đã đi sau chiếc xe buýt của Thảo, chỉ muốn xem cô về nhà có an toàn không, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này, anh nghĩ Thảo thực sự đã ở bên người đàn ông này sao, là anh nhìn nhầm cô? Những lời cô nói ban sáng là muốn chấm dứt quan hệ với anh để đến với người đàn ông này ư, Mẫn bật cười thống khổ, trái tim lại một lần nữa đau đớn, anh ngồi trầm tư một lúc lâu, sau khi lấy lại
được bình tĩnh mới nổ máy rời đi.

- Anh đợi ở đây, để em vào dọn dẹp một chút đã!
Thảo sau khi nhấn mật mã cửa nhà thì quay sang nói với Tuấn Anh, vì cô chưa thông báo trước với Nga nên cũng hơi ngại, phải vào xem xét tình hình trước đã.

Nga đang nấu ăn, Thảo chạy vào bếp đẩy Nga ra ngoài - mày đi thay đồ đi, có khách đến.

Nga hốt
.