V: Kỉ niệm không phai mờ
Sáng sớm, ba cô gái ngồi ăn sáng mà không ai nói câu gì. Mei mở lời trước.
- Cậu ổn rồi chứ Ari?
- Ừ, vậy hôm nay chúng ta vẫn đi học chứ?
- Ừ.
Mei nói nhưng Ari lắc đầu rồi từ chối.
- Vậy hôm nay mình sẽ cúp tiết đây, có một nơi cần đến.
- Cẩn thận nhé Ari.
Rin vỗ vai cô bé, cả ba lại tiếp tục ăn sáng rồi việc ai người ấy làm. Mei và Rin vẫn cứ đi học để còn lấy thêm thông tin. Ari thì lúc này đang ngồi chuẩn bị, cô bé khoác thêm cái áo mỏng rồi đeo balo đi ra ngoài. Ari đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen có thêu chữ S màu trắng nổi bật.

- Được rồi, gạt bỏ cái không hay ra khỏi tâm trí nào.
Ari cầm theo một chiếc hộp nhỏ màu đen có nơ đỏ trên đó đút vô balo rồi rời khỏi trung cư. Cô bé đi bộ đến ga tàu điện ngầm để đến một nơi mà đã lấu cô bé không đến.
- Xin lỗi làm ơn cho qua.
Cuối cùng Ari cũng nhích được qua chỗ đông người này, cô bé phải đứng thôi vì giờ này đang là giờ cao điểm, mọi người đi làm rất đông. Bỗng tàu hơi đung đưa và mọi người xô đẩy nhau. Ari không may bị va phải và chuẩn bị ngã thì ai đó đã đỡ lấy cô bé.
- Phải cận thận chứ?
- Cậu...
Ari ngạc nhiên nhìn, cô đứng dậy rồi đẩy Peter-người vừa cứu mình ra.
- Sao lại biết tôi ở đây? Theo dõi chắc?
- Tôi đâu có cần phải theo dõi cô vì vốn dĩ cũng đã có nguồn tin chính xác rồi.
Nhớ lại thì vài phút trước Peter và James vô tình nghe được cuộc đối thoại.
- Hazzzz...không ngờ vụ thất bại lần này lại làm cho Ari tổn thương đến vậy.
Rin thở dài, Mei nói tiếp.
- Đâu chỉ có lần này chứ? Chẳng phải lần trước cũng bị sao? Một thiên tài bị thua hai lần cùng với một cách thức thì không đau lòng sao được?
- Mà cậu ấy chẳng lẽ lại đến đó?
- Chắc thế.
Sau khi nghe được thì Peter quay ra bảo với James lên lớp trước để tránh bị nghi ngờ vì James học cùng Mei còn Peter sẽ đi xem Ari. Quay lại hiện tại.

- Cậu đang theo dõi tôi?
- Chẳng phải cô nói rằng muốn biết về cô thì hãy điều tra sao?
Ari nhớ lại lời mình từng nói với peter: "Tò mò thì sao không dùng bộ óc thiên tài của mình mà điều tra." Thế là Ari chẳng nói gì nữa, cả hai bọn họ im lặng. Đều là trai tài gái sắc cả mà cứ oang oang nói chuyện người ta không nhìn vào mới lạ. Gần một tiếng sau thì họ đứng trước một khu nghĩa trang cũ kỹ, Ari tiến sâu vào đó, một ngôi mộ lá rụng đầy. Ari cúi xuống dọn dẹp nhặt lá bỏ vô một chỗ riêng.
- Là mối tình đầu của cô sao?
Peter thắc mắc làm cho Ari cũng ngạc nhiên. Peter thắc mắc cũng đúng thôi vì sáng nay Mei và Rin có nói là.
"- Hình như đó là người mà Ari đã bí mật quen được lúc còn làm việc trong tổ chức.
Rin suy nghĩ, Mei cũng có ý kiến đồng tình.
- Nghe mọi người đoán đó là mối tình đầu của Ari. Cậu ấy hay gặp người đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
- Ừ, dành thời gian cho người đó còn nhiều hơn cho tụi mình.
Rin tru môi đáng yêu." Ký ức tan đi, Peter nhìn Ari, cô bé mở balo ra cầm hộp quà màu đen đó.
- Không phải mối tình đầu, đây là người rất quan trọng đối với tôi.

- Quan trọng?
- Phải, đó là anh trai của tôi. Tôi biết được do làm nhiệm vụ nhưng vì sự thất bại của tôi mà anh trai tôi phải chết.
Peter lặng đi không nói gì nữa, Ari tiến lại gần ngôi mộ và nói.
- Anh à, bé ngốc của anh đến rồi đây. Em xin lỗi vì đã thất bại, nếu như em suy đoán cẩn thận thì mọi thứ đã đâu vào đó. Bây giờ em lại thua một lần y như thế anh à, cái người đang đứng bên cạnh em chính là người buộc em thua lần thứ hai đó anh.
Ari khóc, cô mở hộp quà ra và đặt bên cạnh mộ. Peter khẽ thốt lên.
- Black Moon....
- Bây giờ em đã có thể dũng cảm mà mang viên BM này đến cho anh. Lúc trước do em quá sợ hãi, em cảm thấy không dám đối mặt với hiện tại rằng vì em mà anh đã chết nên em không mang đến cho anh. Tuy đây chỉ là viên ngọc trai giả nhưng em hứa sẽ mang viên ngọc trai thật đến cho anh. Bé ngốc của anh sẽ làm được, em sẽ không để thua một lần nào nữa.
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cô bé, Ari đau khổ, rằn vặt mình xuốt bao nhiêu năm qua. Nỗi ám ảnh rằng cô đã hại chết anh trai mình. Nó là vết thương lòng quá lớn.