“Tôi không phải một người khoan dung độ lượng, nhưng mà tôi cũng không thích ỷ thế hiếp người.

Hy vọng mấy người nhớ kỹ lời cảnh cáo của tôi, nếu lại có lần thứ hai, ta định đi tìm đứa nhỏ của mấy người.


Dứt lời, Lâm Mạn rời khỏi phòng tắm.

Trong ngày thường, nhìn cô gầy yếu không có lực công kích, nhưng sự tình liên quan đến đứa nhỏ, lại lập tức tiến vào thế chiến đấu.

Hai người hầu nữ trong phòng tắm,
cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.

“Lâm Mạn này rõ ràng là cô nhóc quê mùa, sao ánh mắt lại đáng sợ như vậy.

” Người hầu bị đánh xoa xoa hai má.

Bây giờ còn đang đau rát.

Lâm Mạn đi vào phòng ngủ của Kỳ Hàn Lâm, đẩy xe bày tinh dầu xe vào phòng.


“Cô trễ tới một tiếng.


Bên kia giường.

Âm thanh của Kỳ Hàn Lâm lạnh như băng, giống một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào Lâm Mạn.

Lâm Mạn cứng rắn đi vào phòng: “Nửa tiếng tôi không kịp tắm rửa thay quần áo, chứ đừng nói đến thắp hương để khử mùi trên người.


“Cô cố ý.


“Tôi nào dám.


Luôn miệng nói không dám, tóc lại xoã tung áo mũ chỉnh tề, trên mặt ngay cả một giọt nước dư thừa cũng không có.

Nghĩ cũng biết, nhất định trên đường

đi tới đây cô rất thảnh thơi.

Kỳ Hàn Lâm ngồi thẳng người lên, ngón tay dài tùy ý để trên phần bụng, ánh mắt ngạo nghễ quét về phía Lâm Mạn.

Lâm Mạn nhất thời có một loại cảm giác toàn thân đều bị Kỳ Hàn Lâm nhìn thấu
‘Trâm cài áo đâu rồi?”
“Ách, tôi, tôi để ở trong phòng.


“Thật không?” Âm thanh của Kỳ Hàn Lâm càng lạnh hơn vài phần.

“Tôi lừa anh làm gì, thật sự là để ở
trong phòng.

Ba—–
Kỳ Hàn Lâm giơ tay ném món đồ đến trước mặt Lâm Mạn.

Được chế tác tinh xảo, kim cương phía trước sáng chói, tản ra mùi nước hoa thanh nhã…
Đây chẳng phải là trâm cài áo Dịch Thanh Vũ cầm sao!
Chẳng qua hiện tại cai trâm cái áo này xiêu xiêu vẹo vẹo, kim băng cũng rớt ra, thoạt nhìn rách rưới tả tơi.

Lâm Mạn: …
“Dám vứt đồ tôi cho cô, lá gan cũng không nhỏ.

”.